Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Sáng hôm sau.

Lâm Hiểu Di lật đật chuẩn bị thật nhanh buổi sáng cho ba mẹ, cô lại chạy ngược lại, bước vào phòng thay quần áo, chết thật, vào công ty lớn như vậy nhưng chẳng có bộ quần áo nào xem được, cô đành phải mặc lại những bộ đồ mà Y Na mới mua và bỏ cách đây vài ngày.

Đó là một cái váy được phối với áo trễ vai, cô đã tự phối nó, tất cả đồ cô mặt, đều chỉ có vài bộ nhưng cô lại biến chúng trở nên đẹp đẽ khi qua bàn tay điêu luyện của mình.

Từ nhỏ Hiểu Di đã thích thiết kế thời trang, nhưng ba mẹ lại chỉ cho Y Na đi học, còn cô chỉ ở nhà lo chuyện bếp núc, hiện giờ cô biết chữ, cũng là do bọc lén thầy dạy thêm cho Y Na lúc nhỏ.

Có thể nói, Hiểu Di sống trong căn nhà này không khác gì người ở. Khoảng tiền nợ ngân hàng của ba cô, cũng đều phải do cô gánh vát, vì chị cô thì dù có học cao cũng chẳng làm gì ra tiền.

" Mình phải cố gắng làm việc, giúp ba mẹ trả hết nợ, sau đó là kiếm một căn nhà giá rẻ để mua và đưa ba mẹ đến đó sống, cũng gần đến ngày tên Từ Minh đó đến lấy nhà rồi, nếu không nhanh kiếm tiền sẽ phải ra đường ở mất "

Hiểu Di vừa trên đường đến trạm xe buýt vừa nghĩ.

Hàn Thị

" Lâm Hiểu Di đến chưa " Hàn Tử Đằng hỏi với giọng hầm hực, tức giận.

" Chủ tịch, cô Lâm vẫn chưa tới, chắc một chút nữa sẽ đến ngay thôi, ngoài đường bây giờ rất đông, huống chi cô Lâm lại đến bằng xe buýt, nên đến trể vài phút cũng có thể thông cảm mà chủ tịch "

Quản lý Phùng cố gắng giải thích, mong có thể giúp Hiểu Di được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

" Bây giờ là anh đang bênh vực cho cô ta, không nói nhiều, cô ta vừa đến thì bảo đến văn phòng gặp tôi, còn nữa, cô ta đến trễ bao nhiêu thì trừ vào tiền thưởng cuối năm của cô ta "

Nói xong anh cúp máy cái gụp, ngồi hầm hực tức giận, anh nhanh chóng lấy sắp tài liệu ra giải quyết, nhưng những con số lại làm anh ngứa mắt, anh đập bàn, sau đó đi đến sofa uống một tách cà phê.

Vào phút sau, Lâm Hiểu Di đến, cô chạy thẳng đến phòng của Quản lý Phùng để hỏi xem hôm nay cô đảm nhận công việc gì, vừa bước vào phòng cô đặt hai tay lên đầu gối, khom người thở gấp.

" Quản lý....quản lý Phùng, hôm nay tôi...tôi phải làm công việc gì vậy?"

Lâm Hiểu Di vì chạy sợ trể giờ, nhưng trể thật, cô mệt đến nổi, nói không ra lời mà phải vừa thở gấp vừa nói. Phùng Mạc thấy cô đổ lã mồ hôi, anh chạy sang bàn lấy một cốc nước lạnh đưa cô.

" Cô uống đi, rồi bình tỉnh nghe tôi nói "

Hiểu Di cầm lấy cốc nước uống một hơi hết sạch, cô lấy tay lắc lắc, hít sâu một hơi đứng thẳng người nói.

" Quản lý Phùng, tôi không sao dù sao cũng quen rồi, anh có chuyện gì muốn tôi làm sao? "

" À không, là chuyện liên quan đến tiền thưởng cuối năm của cô "

Lâm Hiểu Di vừa nghe đến tiền thưởng cuối năm liền nghĩ: Chẳng lẽ, mới vào chưa làm gì hết, đã được thưởng trước tiền thưởng cuối năm luôn sao, biết vậy mình đã vào làm sớm hơn rồi.

Hiểu Di sung sướng, đứng cười tủm tỉm như đứa trẻ, Phùng Mạc đứng nhìn cô với gương mặt khó hiểu.

" Lâm Hiểu Di......Lâm Hiểu Di " Vì kêu một lần, không nghe nên Phùng Mạc đành phải hét lớn.

" A...Quản lý Phùng, tôi xin lỗi, tôi làm mất thời gian của anh rồi, nhờ anh dẫn đường cho tôi đến lấy tiền thưởng "

Phùng Mạc vừa nghe hốt hoảng đến sặc cả nước.

" Quản lý Phùng anh không sao chứ? "

Hiểu Di vừa vừa chạy nhanh đến bàn lấy khăn giấy giúp anh lau sạch.

" Không sao....không sao, tôi có thể tự lau được, cảm ơn cô "

" Nhưng còn chuyện tiền thưởng, hình như cô hiểu sai ý tôi rồi, chuyện tôi muốn nói là hôm nay cô đến công ty trễ 5 phút nên chủ tịch đã dặn dò tôi, nếu cô tới trể bao nhiêu phút thì trừ đi bấy nhiêu tiền thưởng cuối năm của cô "

Hiểu Di nghe như tiếng sét đánh ngang tay, Cái gì, tiền thưởng cuối năm chính là thưởng cho công sức làm việc cũng như khích lệ các nhân viên làm việc chăm chỉ hơn, thế mà tên ác ma đó lại đòi trừ đi tiền thưởng của cô, Hiểu Di đưa tay lên tính, cô cứ bỏ hết ngón này đến ngón kia, rồi lại mặt mày ủ rủ.

" Khỏi cần tính nữa, tôi tính cho cô hết rồi, cô đến trễ 5 phút thì trừ 5.000 nhân dân tệ vào tiền thưởng "

" 5... 5.000 nhân dân tệ sao? nhưng tiền thưởng cuối năm là bao nhiêu vậy? "

" Là 10.000 tệ, còn một chuyện nữa là nếu bây giờ cô không nhanh chân đến phòng của chủ tịch thì phân nữa số tiền còn lại tôi không chắc là cô giữ được đâu "

Hiểu Di nghe nói đến tổng số tiền cuối cùng của mình cũng sắp bay đi, cô ba chân bốn cẳng chạy vào thang máy bấm thẳng lên tầng 10.

" Nhanh lên, nhanh lên,mình phải nhanh lên "

Một tiếng " Ting " cửa thang máy vừa mở ra cô chạy thẳng vào phòng của Tử Đằng mà quên mất phải gõ cửa.

" Chủ....chủ tịch tôi...." Hiểu Di vừa nói chưa hết câu, liền lấy tay che mặt, quay qua hướng khác, mặt cô lúc này đỏ ửng.

" Sao...sao anh không mặc...mặc áo vậy? "

Tử Đằng thấy cô che mặt, anh đi đến trước mặt cô, Hiểu cảm giác được là anh đang đứng rất gần cô, nên đã nhanh quay qua hướng còn lại, Tử Đằng thấy, lại không muốn đi lần nữa, anh xoay người cô lại nói.

" Bỏ tay xuống "

Lời nói cũng không mấy dịu dàng, có thể nói là anh đang ra lệnh cho cô.

" Anh....anh mau đi mặc áo vào đi "

" Tôi không muốn nói lần hai "

Thật sự lần này Tử Đằng đã mất kiên nhẫn, cô biết được anh đang sấp nổ tung, cho nên cô đành phải bỏ tay xuống. Thấy Hiểu Di vừa bỏ tay xuống, Tử Đằng bước đến ghế sofa lấy áo sơ mi của mình đưa cho cô.

" Cầm nó đi giặc và ủi cho thẳng, tôi cho cô 30 phút để hoàn thành công việc, tôi sắp có cuộc hợp trong 1 tiếng nữa, cho nên cô phải làm sạch nó nhanh nhất có thể cho tôi " Tử Đằng vừa nói vừa đưa áo cho cô và ra lệnh.

" Nhưng sao, áo của anh lại bẩn như vậy? "

" Là lúc nảy uống cà phê không cẩn thận làm bẩn, nhưng mắc gì tôi phải trả lời cô, nhiệm vụ giao cho cô làm thì cẩn thận làm cho tốt, nếu nó không giống như mới thì tôi sẽ bắt cô đềnh "

Anh vừa nói vừa chỉ vào mặc Hiểu Di, cô quay lưng đi xuống phòng giặc ủi để giúp anh giặc và ủi áo, lúc cô đi Tử Đằng còn la lớn nói.

" Cô nhớ, cô chỉ có 30 phút thôi đấy, lo mà làm cho nhanh đi "

" Vâng, tôi biết rồi "

Hiểu Di bước ra khỏi phòng, liền cảm thấy rất buồn cười, cô vừa cười vừa nói.

" Tôi mắc gì phải trả lời cô, Chứ không phải trước câu đó anh trả lời tôi rồi sao, đúng là bị bệnh tổng tài "

Hiểu Di vừa đi vừa nghĩ cảm thấy sắc mặc lúc đó của Tử Đằng thật sự rất đáng yêu.

" A...chết, mãi lo cười mà quên nhìn mất thời gian, chỉ còn 5 phút thôi, nếu không nhanh lại, trừ tiền thưởng cuối năm của mình "

Hiểu Di nhanh chóng giặc và xoáy khô áo, sao đó đem đi ủi cho thẳng, rồi nhanh chóng chạy đến văn phòng của Tử Đằng.

" Chủ tịch tôi làm sạch áo cho anh rồi " Tử Đằng ngồi trên ghế sofa, phơi bày thân hình như siêu mẫu của mình trước mặt cô, làm cô xấu hổ.

" Cô trể 2 phút " Hiểu Di vừa nghe anh bắt bẻ thời gian, cô lại tìm cớ giải thích.

" Chủ tịch, chỉ có 2 phút thôi mà, với lại tôi cũng không làm hỏng áo hay trể giờ họp của anh, anh đừng trừ tiền thưởng cuối năm của tôi, có được không? "
Nhấn Mở Bình Luận