*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Tịnh ở tại tầng ba nhà Tây, phòng 324. Khi nhận chìa khóa, người đàn chị phụ trách phát chăn gối đã nhìn cô vài lần, chép chép miệng, nói đầy ẩn ý: “Em chính là sinh viên VIP duy nhất của Kinh Đại chúng ta đấy!”
Minh Tịnh nghe không hiểu, đàn chị cũng chẳng giải thích gì nhiều. Mãi cho tới khi đã lên đến nơi, cô mới hiểu được ý mà đàn chị kia nói. Cô không chỉ trúng số, hơn nữa lại còn trúng số độc đắc. Cái mà nhà trường gọi là rút thăm chính là nhặt ra các tân sinh viên với mã số sinh viên có đuôi kết thúc bằng 0. Không ngờ tổng số nữ sinh đuôi 0 lại là số lẻ, tự nhiên sẽ có dư ra một người được ở một mình trong một căn phòng dành cho hai người.
Minh Tịnh sờ sờ mông. Sau này cô phải cố gắng kẹp đuôi thật chặt mới được, nếu không sẽ bị người ta căm hận đến thấu xương mất.
Phòng ký túc diện tích không phải quá lớn, nhưng nội thất cũng đầy đủ y hệt một căn hộ nhỏ, có giá sách, tủ quần áo, điện thoại, phòng vệ sinh, còn có cả một ban công bé bé xinh xinh. Giường ngủ được kê sát cạnh ban công, đón nắng rất tốt. Đứng ngoài ban công, chỉ cần liếc mắt một chút là đã trông thấy cây quế cổ thụ kia rồi. Chẳng bao lâu nữa, quế sẽ ra hoa. Minh Tịnh nhắm mắt lại, cảm giác được mùi hoa quế đang thoang thoảng trong không khí.
Cửa phòng của cô bỗng nhiên bị gõ hai cái, có người ở bên ngoài hỏi: “Mình có thể vào trong không?”
Giọng nói này nghe rất giống với giọng của Lâm Chí Linh(10). Minh Tịnh còn chưa đáp lời, cửa đã bị đẩy ra rồi. Ngoài cửa là một mỹ nữ đang đứng, không cao gầy như Lâm tỷ tỷ, nhưng mà cũng cùng phong cách, váy trắng tóc đen, cả người thanh thoát sạch sẽ tựa một bông tuyết đọng giữa nhụy hoa. So sánh với cô nàng, Minh Tịnh y như một đống bùn đen vấy trên một phiến lá vậy.
Mỹ nữ không biết có phải bị giật mình bởi hình tượng Minh Tịnh lúc này hay không, lùi một bước theo bản năng: “Mình ở ngay phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng động bên này nên chạy qua đây thử xem.” Cô nàng chỉ về phía trái.
Minh Tịnh mở to cửa, đưa tay ra hiệu mời mỹ nữ vào: “Hoan nghênh quang lâm.”
Mỹ nữ lắc đầu: “Mình cũng vừa đến không lâu, hành lý còn chưa sắp xếp xong nữa! Vừa rồi hình như học trưởng Nghiêm Hạo đưa cậu tới à? Sao lại không thấy học trưởng Nhan Hạo đi cùng?”
“Đợi xíu, cậu có đang bị líu lưỡi không đó?” Minh Tịnh vốn đã nhức đầu, giờ phút này càng choáng váng. “Mình có gặp được hai vị soái ca, cậu đang nói về họ à?”
“Đúng vậy, người bắt mắt là Nhan Hạo, người lạnh lùng là Nghiêm Hạo. Cùng tên nhưng không cùng họ, đều học cao học khoa Luật năm hai. Bọn họ chính là nam thần trong lòng các nữ sinh đó.” Mỹ nữ nghiêng đầu, hàng mi cong như cánh bướm không ngừng chớp chớp.
Minh Tịnh cười với mỹ nữ thật tươi: “Nữ sinh trường này yêu cầu cũng thấp thật đấy, như thế mà đã được tính là nam thần rồi. Nhưng mà tôi cũng thấy được, bọn họ đúng là đều cần phải học luật cả.”
“Cậu có ý gì?” Mỹ nữ kinh ngạc hỏi.
“Một vị vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, trông nghiêm nghị như Bao Chửng, không học pháp luật chẳng phải là quá lãng phí gương mặt ấy sao? Một vị khác thì trông cứ như đang đứng ngoài rìa luật pháp, học ít pháp luật, cũng coi như là nhắc nhở anh ta phải biết tem tém lại chút.”
“Sao cậu lại nói thế được?” Minh Tịnh cứ ngỡ rằng giây tiếp theo, mỹ nữ sẽ nhảy dựng lên như là Mã Lệ trong phim “Chàng ngốc đổi đời”, giáng cho cô một bạt tai rồi giận dữ quát: “Đừng có xúc phạm thần tượng của tôi.” Nhưng không, mỹ nữ chỉ là tức giận đến mức đôi mắt bắt đầu hoe đỏ.
Minh Tịnh le lưỡi: “Đùa thôi! Chẳng phải cậu là sinh viên mới sao, sao lại biết nhiều về hai người bọn họ thế?” Mỹ nữ trí thức Kinh Đại, hóa ra cũng là một bông hoa si cơ đấy!
Mỹ nữ kiêu ngạo nhếch cằm: “Bạn gái của học trưởng Nhan chính là chị ruột của mình. Chị mình tên Hồ Nhã Trúc, sinh viên năm tư chuyên ngành Tiếng Pháp, còn học trưởng Nghiêm…” Nói tới đây, khuôn mặt trắng nõn của mỹ nữ bỗng nhiên phiếm hồng, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng vô hạn.
Minh Tịnh ngầm hiểu: “Chính là bạch mã hoàng tử của cậu?”
Mỹ nữ xấu hổ cúi đầu, những ngón tay thon dài xoắn lại vào nhau. Một hồi lâu sau, cô nàng mới ngẩng đầu lên: “Mình tên là Hồ Nhã Lan, cũng học cùng chuyên ngành Tiếng Đức với cậu.”
Minh Tịnh rất muốn hỏi mẹ cô nàng xem có quen biết Hạ Vũ Hà(11) bên hồ Đại Minh hay không, chắc cũng phải quen sơ sơ mới đặt được những cái tên kiểu như Nhã Lan hay là Nhã Trúc, vừa mới nghe qua đã biết được ngay chính là fan dì Quỳnh Dao, nếu không thì cũng là “fan” để quạt. “Xin lỗi nhé, tôi không nêu trên chọc anh rể với cả nam thần của cậu ở trước mặt cậu.” Minh Tịnh hời hợt nhận lỗi, thầm nghĩ trong lòng: Hóa ra Minh Minh thích kiểu con gái tiên khí phiêu diêu thế này, thật sự không ngờ được luôn. Cô vẫn tưởng rằng anh ta sẽ có hứng thú với những cô gái thân hình nóng bỏng cùng đôi môi đỏ căng mọng, ánh mắt lả lướt cơ đấy! Thôi thế cũng tốt, bốc thuốc đúng bệnh mới có thể trừ tận gốc.
Đồng tử Minh Tịnh lăn đúng một vòng, một nụ cười kỳ quái nhếch lên ở nơi góc mép: “Rất vui được làm quen với cậu, mình tên là Minh Tịnh.”
“Minh Lượng?” Sáng ngời? Có cô gái nào tên như vậy sao?
Minh Tịnh chẳng buồn giải thích: “Người mình đang bẩn, muốn đi tắm đã.” Nói xong, cô liền đóng sập cửa lại, sau đó mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Đừng nói trước mặt con trai, ngay cả trước mặt một đại mỹ nhân, hôm nay cô cũng cáu kỉnh thực sự.
…
Buổi tối, có người thông báo đi lấy quân phục tập huấn. Tại khu vực huấn luyện quân sự, Minh Tịnh lại gặp Kỳ Liên Sơn, anh chàng mập mạp nặng hơn cả trăm kí lô, đầu vẫn mướt mát mồ hôi. Nhìn những người xung quanh nín cười đến mức đỏ bừng mặt mũi, Minh Tịnh cũng đoán ra được cái cậu bạn này đã đứng nơi đây làm trò tiêu khiển cho mọi người khá lâu rồi. Chắc là bởi vì đã từng tán dóc với Minh Tịnh dăm ba câu ở chỗ báo danh, thấy con người cô cũng ổn, Kỳ Liên Sơn liền tự động liệt cô vào dạng người thân của mình. Anh chàng trưng ra vẻ mặt đưa đám, thất thểu nói với Minh Tịnh: “Không có cỡ vừa với mình, làm sao bây giờ?”
Minh Tịnh nhìn Kỳ Liên Sơn từ trên xuống dưới vài lần. Cô tìm thấy một chiếc mũ ngoại cỡ, sau khi cắt một đường nhỏ phía sau thì cũng có thể miễn cưỡng che chắn cái đầu quá khổ của cậu: “Được rồi đấy!”
“Thế còn quần áo thì sao?”
“Cứ mặc đồ của mình đi, huấn luyện viên sẽ không để ý đâu.” Huấn luyện viên có muốn để ý thì cũng chả được ấy chứ, trừ khi có thể lập tức đi tìm thợ may đặt một bộ cho cậu ta. Chỉ là huấn luyện quân sự thôi mà, có cần thiết phải lằng nhằng đến mức đó không? Hơn nữa nếu chỉnh đốn xong mà cậu ta lại có vấn đề gì, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Kỳ Liên Sơn nâng niu chiếc mũ rằn ri trên tay, vui mừng nói: “Tốt quá rồi, lúc nãy mình sầu muốn chết.”
“Các bạn cùng phòng cậu đâu?” Minh Tịnh đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Ngoài hai người họ, ai cũng nhóm năm tụm ba lại cả.
Kỳ Liên Sơn gượng gạo nở một nụ cười trông cực kỳ là đáng thương: “Bọn họ… bọn họ đi ra ngoài liên hoan rồi. Họ cũng gọi mình, nhưng mà họ đi xe đạp, mình ngồi lên không tiện lắm.”
“Giường ngủ phòng cậu thế nào?” Nghe cậu ta nói, Minh Tịnh lập tức nghĩ tới một vấn đề khác.
“Giường nhỏ, cũng không được chắc chắn lắm. Giường mình lại ở tầng trên, lần nào trèo lên cũng nơm nớp lo sợ cả,” Kỳ Liên Sơn thành thật kể khổ.
Minh Tịnh trấn an cậu ta: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, nhà trường thiết kế giường ngủ chắc chắn là đã tính toán đủ kiểu hết rồi, tải trọng của giường nhất định là lớn lắm đó. Mà cậu cũng đâu phải là béo lắm, Diêu Minh(12) còn nặng tới hai trăm cân ấy chứ! So với anh ấy, cậu vẫn còn thua xa.”
Mặt mày của Kỳ Liên Sơn tức khắc rạng rỡ hẳn lên. Cậu ta còn rất ga lăng, đưa Minh Tịnh về tận nhà Trích Quế: “Sau này cậu cứ gọi mình là Sơn Béo đi, bạn bè của mình đều gọi như vậy.”
Thế có nghĩa là cô cũng đã thành bạn cậu ta rồi? Người bạn đầu tiên tại Kinh Đại. Minh Tịnh hiện giờ có thể tổng kết lại hai ngày đầu tới trường như sau: Rất nhiều niềm vui bất ngờ, rất nhiều những thu hoạch lớn.
…
Có tám nhà ăn phân bố rải rác ở trong Kinh Đại, Nghiêm Hạo và Nhan Hạo thích ăn sáng tại nhà ăn số sáu, nơi ấy khá gần với khu ký túc của nghiên cứu sinh. Phía trước nhà ăn chính là hồ Hoa Anh Đào nổi tiếng nhất trường, mà thực ra cũng chỉ là một vòng anh đào trồng quanh một cái hồ nhân tạo thôi. Mỗi mùa xuân đến, hoa anh đào sẽ nở rộ tựa như những đám mây hồng phơn phớt đang bồng bềnh trôi lờ lững, tạo thành cảnh tượng “anh đào vãn tình”, một trong mười khung cảnh đẹp nhất tại khuôn viên của Kinh Đại. Bưu thiếp Kinh Đại bán trong Trung tâm Dịch vụ Sinh viên chính là in hình cảnh sắc nơi đây.
Mới sáng sớm ra, mặt Nhan Hạo đã đen sì.
“Ngủ không ngon à?” Phòng của Nghiêm Hạo và phòng Nhan Hạo cũng nằm ở sát cạnh nhau. Đêm qua lúc anh lên giường, phòng bên Nhan Hạo đã tối om rồi.
Nhan Hạo ngáp một cái, bất lực khoắng cháo trong bát: “Còn không phải là tại mẹ tôi sao? Mẫu thân đã ra chỉ thị, dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm được Minh Doanh Doanh ra cho mẹ.”
“Sau đó thì sao?” Nghiêm Hạo ăn sáng không nhiều, chỉ có một cốc sữa đậu nành, một cái bánh bao cùng với một quả trứng gà.
“Thì tôi đành phải nhờ các thầy cô ở Văn phòng Sinh viên hỗ trợ thôi chứ sao. Mà cũng ma quái ghê cơ, tân sinh viên năm nay căn bản là không có ai tên gọi Minh Doanh Doanh cả. Tôi đoán con nhóc quỷ kia đã sửa tên rồi. Thế là tôi đành phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, rà soát toàn bộ nữ sinh năm nhất họ Minh, thế mà vẫn chả có ai khớp cả. Điều khiến tôi hộc máu nhất chính là, con Nhóc Đen kia cũng cùng họ Minh, lại còn tên Tịnh, đúng là làm bẩn cái mỹ tự ấy.”
Nghiêm Hạo cầm cốc sữa đậu nành lên, lắc nhẹ một chút: “Minh Doanh Doanh là người ở đâu?”
“Cáp Nhĩ Tân.”
“Thế còn Minh Tịnh thì sao?”
“Sơn Tây. Ha ha, cậu nói thử xem, bố của cô ta có phải ông chủ quặng than nào không, nếu không con gái sao lại đen tới như vậy?”
“Cậu vẫn muốn tìm tiếp à?”
“Kiên nhẫn của tôi đã xài hết rồi, cứ để cô ta chìm nghỉm trong biển người đi! Phía bên mẹ tôi đành ứng phó qua loa thôi, cứ bảo là đã tìm thấy là được.”
“Chưa biết chừng hai ba ngày nữa người ta lại chủ động tới tìm cậu cũng nên. Vừa mới nhập học, tân sinh viên vẫn còn đang bỡ ngỡ mà.”
Nhắc tới tân sinh viên, khóe miệng Nhan Hạo bỗng nhiên cong lên. Anh nheo mắt lại, nửa đùa nửa thật hỏi: “Lát nữa cậu bận gì không?”
Nghiêm Hạo vừa uống xong cốc đậu nành. Anh đặt cốc và đĩa lên khay, mang chiếc khay tới chỗ rửa: “Đến thư viện. Giáo sư Trần chuẩn bị có cuộc phỏng vấn, tôi giúp thầy ấy viết bài phát biểu.”
Nhan Hạo khinh bỉ nhận xét: “Thầy Trần cũng biết cách đày đọa cậu thật đấy. Đổi lại là tôi, tôi đã để mặc cho thầy ấy mơ tưởng rồi.”
Nghiêm Hạo hờ hững cười cười. Rặng anh đào bên mặt hồ không biết đã ngả vàng tự bao giờ. Chẳng bao lâu nữa, lá cây trút hết, khung cảnh ven hồ rồi sẽ nhanh chóng tiêu điều hiu quạnh. Thật ra bất kể là phong cảnh nào cũng vậy, cứ qua mấy năm là lại trở nên ảm đạm nhạt nhòa. Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Thư viện giờ này vẫn chưa mở cửa, thôi thì rẽ qua sân bóng lát vậy.
Hai ngày hôm nay các tân sinh viên đang phải huấn luyện quân sự, tất cả đều mặc trang phục rằn ri, theo cách nói của sinh viên năm nhất thì quả thực là chẳng nhìn ra nam ra nữ. Bọn họ chia thành ba nhóm, nhóm thứ nhất đang chạy dài, nhóm thứ hai tập đứng nghiêm, còn nhóm thứ ba bò trên mặt đất. Kể cũng kỳ lạ thật đấy, trong đống áo ngụy trang kia, Nghiêm Hạo chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Minh Tịnh. Cô gái cao ráo mảnh mai đang đứng trong tốp đầu tiên, huấn luyện viên hô rẽ trái, không biết cô nàng nghe lầm hay là bị mù phương hướng mà lại cắm đầu rẽ phải, động tác lại còn vô cùng nhanh nhẹn, loáng cái đâm sầm vào người bên cạnh. Đứng ở tận tít đằng xa mà anh vẫn có thể nghe thấy tiếng trán họ cụng vào nhau. Nghiêm Hạo không dừng lại, cũng không ngó dọc liếc ngang, mắt vẫn nhìn về phía trước, thế nhưng khóe miệng của anh lại có chút không bình thường.
Giáo sư Trần là giảng viên hướng dẫn của Nghiêm Hạo, tuổi thì vẫn chưa lớn lắm nhưng mà đầu đã hói quá nửa rồi. Lần này thầy tham dự một cuộc phỏng vấn trong chuyên mục “Kinh tế và Pháp luật”, cần phải cố vấn rất nhiều vấn đề với tư cách một chuyên gia trong ngành. Nghiêm Hạo lục tìm hàng đống tư liệu, cố gắng nghĩ tới tất cả khía cạnh mà phóng viên có thể hỏi, ở thư viện tròn một ngày mới soạn xong hết bản thảo.
Khi anh ra khỏi thư viện đã là đến giờ ăn tối, các sinh viên ở trong trường đều đang tụ tập thành từng tốp nhỏ để tiến về phía nhà ăn. Đầu óc Nghiêm Hạo giờ đây ngập tràn các loại điều khoản, mặc dù thực sự đói bụng nhưng mà lại chẳng muốn ăn uống gì. Anh vòng qua một khu vườn, định bụng chạy bộ chốc lát, xem xem có thể khiến bản thân mình có chút cảm giác thèm ăn hay không.
Trên con đường mòn bên cạnh rừng phong có một bóng người đang cuống cuồng chạy hệt một chú ruồi không đầu, hết nhìn bên trái rồi lại ngó sang bên phải, bộ đồ rằn ri ướt sũng mồ hôi dính chặt lên người, vành mũ lưỡi trai đã trôi tuột về đằng sau. Bên dưới cái áo rằn ri là một chiếc váy họa tiết nanh sói(13) ngắn đến đầu gối, còn dưới nữa là đôi bốt quân dụng bằng nhựa chất lượng có vẻ không cao, đứng cách đó tương đối xa mà anh vẫn ngửi thấy được một mùi cao su khá là gay mũi. Cách ăn mặc này… Nghiêm Hạo đứng lại.
“Học trưởng?” Minh Tịnh vốn là đang cắm đầu cắm cổ chạy nhưng khi vừa liếc mắt qua cô bỗng phát hiện người này có vẻ quen quen, đến lúc nhận ra anh rồi thì liền kinh ngạc, phấn khởi nhào về phía ấy. “Anh có biết chỗ nào sửa quần không? Lúc nãy em luyện đá chân, không cẩn thận làm rách mất.” Sợ anh không tin, cô còn giơ cao chiếc quần quân sự trong tay mình lên, quả thực một bên ống quần đã rách bươm một đoạn dài. “Buổi tối vẫn còn huấn luyện, em sắp phải mặc gấp rồi. Anh biết chỗ mà, đúng không?”
Nghiêm Hạo lẳng lặng đứng đó một lát, trên mặt không hề có biểu cảm gì. Một chốc sau, anh quay đầu. Minh Tịnh không biết như thế nghĩa là khẳng định hay là phủ định, chớp mắt vài cái rồi quýnh quáng đuổi theo anh. Bọn họ rẽ năm bảy lượt, đi mãi mới đến được một tòa nhà. Dưới chân cầu thang của tòa nhà này là một phòng dụng cụ nhỏ, cửa hơi hé mở. Nghiêm Hạo nhẹ nhàng gõ gõ lên cửa, một người phụ nữ tóc đã muối tiêu từ bên trong kéo cửa ra, cười cười: “Trùng hợp quá nhỉ, bác mới gói sủi cảo xong, con cũng nhanh chân thật đấy.”
“Bác Kim, con có việc muốn nhờ bác chút ạ.” Nghiêm Hạo nghiêng người, với lấy chiếc quần trong tay Minh Tịnh. Minh Tịnh đưa mắt nhìn vào trong phòng, phát hiện bên trong tuy rằng không gian nhỏ hẹp nhưng lại cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, tiện nghi cũng đầy đủ cả.
“Đây là?” Bác Kim nhìn Nghiêm Hạo đầy ẩn ý.
Minh Tịnh cười ngọt ngào, nhanh nhảu cướp lời: “Con là sinh viên mới đến năm nay ạ. Bác Kim, làm phiền bác quá.” Nói xong, cô còn cúi đầu xuống chào bác gái một cái.
Bác Kim nhìn qua chiếc quần, vừa cười tủm tỉm vừa dẫn hai người vào trong: “Không sao, lát nữa bác sẽ sửa cho. Bây giờ ăn cơm trước đã.”
Minh Tịnh liếc mắt nhìn hai hàng sủi cảo trắng trẻo mập mạp trên bàn, không kìm được nuốt nước bọt: “Con không đói ạ.” Dứt lời, cô lại nhìn qua Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo thong thả chớp mắt, kéo hai chiếc ghế bên cạnh bàn ra: “Ngồi đi!”
Bác Kim thực sự vô cùng nhanh nhẹn, chỉ thoáng chốc sau đã cho ra lò hai đĩa sủi cảo khá lớn, nhanh nhẹn bưng lên đặt trên mặt bàn rồi pha nước chấm và rót trà mời hai đứa: “Không đói bụng thì cũng nếm thử tay nghề của bác chút nhé.” Bác ngồi vào bàn cùng hai người họ, bỏ hai thùng giấy chỗ góc bàn xuống, đặt lên một chiếc máy khâu.
Minh Tịnh có chút xấu hổ, nhưng lại chẳng thể nào kháng cự được sự mời gọi của món sủi cảo nhà làm. Đợi Nghiêm Hạo bắt đầu ăn thì cô mới nhấc đũa lên. Trong nhân sủi cảo có rau cần, tôm nõn, rong biển, thịt băm và đậu phụ, hương thơm vấn vít. Đối với một người vừa mới rời xa bữa cơm gia đình để đến chịu đựng giày vò tại khu huấn luyện quân sự, đây quả thực là mỹ vị nhân gian. Cô ăn tới mức phồng mang trợn má, mừng rỡ đến tít cả mắt.
Nghiêm Hạo ung dung uống trà, vừa nghe những tiếng xạch xạch bên máy khâu của bác Kim, vừa nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của cô gái ngồi bên cạnh, cảm giác thèm ăn tắc nghẽn đã lâu bỗng dưng như bị khơi thông lần nữa.
“Bác Kim ơi, gần đây có cửa hàng quần áo nào không ạ?” Ăn xong Minh Tịnh liền tranh phần rửa bát, sau khi đã rửa xong xuôi thì mới đến ngồi bên cạnh bác Kim.
“Nếu muốn mua đồ tốt thì đến Tây Đơn(14) với cả Vương Phủ Tỉnh(15) ấy, còn nếu muốn mua đồ rẻ thì đến khu vực vườn bách thú tìm,” bác Kim cắt chỉ, nhìn nhìn một lát, lại đưa nốt cả ống quần còn lại lên trên bàn khâu. “Con muốn mua kiểu đồ gì?”
Minh Tịnh chống cằm, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là mua đồ rẻ rồi ạ!” Cô muốn dành tiền để mua di động. Ai da, đau khổ thật đấy, cô cần phải kiếm lại chiếc iPhone đời mới vừa bị người ta móc mất!
“Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết bố mẹ kiếm tiền không dễ dàng gì,” bác Kim cất lời khen ngợi.
Minh Tịnh mỉm cười gượng gạo, lén lút liếc nhìn Nghiêm Hạo. Anh đang ngả người một bên, đôi lông mày rậm đen nhánh, góc mặt nghiêng sắc nét như một lưỡi dao. Những ngón tay thon dài của anh đặt trên đầu gối, móng tay được cắt gọn gàng, ngay cả độ bóng cũng khá khác người thường. Đột nhiên cô cảm thấy rất tò mò, không biết là con người này đã trưởng thành thế nào nhỉ?(10) Lâm Chí Linh: Siêu mẫu gốc Đài từng được giới truyền thông công nhận là “người đẹp số một Đài Loan”.
(11) Hạ Vũ Hà: Mẫu thân của Hạ Tử Vy trong tác phẩm “Hoàn Châu Cách Cách” của nữ nhà văn Quỳnh Dao.
(12) Diêu Minh: Tuyển thủ bóng rổ gốc Trung chơi cho giải nhà nghề Mỹ, cao 2,29 m.
(13) Họa tiết nanh sói (houndstooth): Kiểu họa tiết được tạo thành từ những mảng ghép có hình chiếc nanh đan chéo vào nhau, được coi là “chị em” với họa tiết kẻ caro.
(14) Tây Đơn: Một khu vực thương mại truyền thống lớn tại Bắc Kinh, nằm ở quận Tây Thành.
(15) Vương Phủ Tỉnh: Một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh, nằm ở quận Đông Thành.