Tiểu Văn cầm dao rất vững vàng, tư thế thoạt nhìn cũng cực kỳ đúng tiêu chuẩn.
Minh Cẩm nghĩ đến Lục Trạm đã từng nói, những đứa trẻ được nuôi trong Đông Viên khi còn nhỏ đều học qua mấy chiêu từ các cựu chiến binh, không khỏi cau mày.
Cha Xuân Hương đã ngừng rên rỉ, không còn động đậy chút nào, thậm chí tiếng thở hổn hển vừa rồi có thể nghe được dần dần yếu đi.
Bị thương ở ngực, lại không ai có thể giúp ông ta cầm máu kịp thời, cho dù phát súng không lập tức lấy mạng ông ta, nhưng nếu chậm trễ cứu chữa thêm nữa thì cũng mất máu mà chết.
Trong lòng Minh Cẩm rối như tơ vò, theo bản năng xê dịch bước chân, cảm giác được chất lỏng sền sệt nhớp nháp trên sàn nhà càng khiến thân thể nàng nhẹ run.
Đây là lần đầu tiên Minh Cẩm giết người, nàng cảm thấy dạ dày bị bóp chặt, cảm giác muốn nôn mửa cuồn cuộn dâng lên nhưng cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt.
Lục Trạm không ở bên cạnh, đã vậy Tiểu Văn còn không hề tổn hao cọng lông sợi tóc nào.
Minh Cẩm cắn chặt khớp hàm, gồng cứng thắt lưng, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Nàng nắm chặt cặp gắp than nặng nề trong tay, trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm cử động của Tiểu Văn.
Cũng may Tiểu Văn vẫn rất kiêng kị khẩu súng trong tay Minh Cẩm, cảnh giác nhìn Minh Cẩm hồi lâu mới chậm rãi nhấc chân di chuyển về hướng nàng.
Chân của nó đã gãy một lần, hiện tại mặc dù đã lành nhưng đi lại chắc vẫn bị ảnh hưởng, bước thấp bước cao có vẻ chật vật, thậm chí khi bước qua ngạch cửa còn loạng choạng suýt nữa té ngã.
Minh Cẩm không hề thả lỏng bởi vì động tác thiếu linh hoạt của Tiểu Văn, ngược lại càng thêm đề phòng.
Mặc dù không có mấy lần giao phong chính diện, nhưng Minh Cẩm vẫn có chút hiểu biết con nhỏ này.
Thương thế của nó chắc chắn không hề nghiêm trọng như nó thể hiện, lúc trước Sở Hoài Uyên đã chăm sóc chữa trị cho Tiểu Văn suốt một năm để nó có thể lành lặn như ban đầu, dẫu Minh Cẩm không biết thì Lục Trạm cũng biết.
Theo như lời Lục Trạm, mỗi khi Tiểu Văn đi đứng chỉ cần chú ý một chút là hoàn toàn có thể che dấu chân tật, gần giống như người bình thường.
Với cá tính khoa trương và ngạo mạn, Tiểu Văn không thể nào nguyện ý tỏ ra rụt rè trước mặt địch thủ, càng không thể làm ra dáng vẻ chật vật như vậy trước mặt Minh Cẩm.
Do đó nó đi đứng tập tễnh kiểu này, nhất định là hy vọng Minh Cẩm buông lỏng cảnh giác.
Dường như có người đã từng nói, loại tuổi teen như Tiểu Văn thông thường rất dễ bị chọc giận, hơn nữa dưới sự giận dữ sẽ không còn lý trí, Minh Cẩm nhếch khóe môi, quyết định thử một lần.
Minh Cẩm nở nụ cười giễu cợt, nhẹ nhàng khịt mũi một cái như đang châm chọc diễn xuất vụng về của nó.
Quả nhiên, Tiểu Văn lập tức đứng vững, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, gương mặt trở nên vặn vẹo.
Minh Cẩm nắm chặt cặp gắp than, chuyên chú nhìn Tiểu Văn, thầm tính toán khoảng cách giữa hai người và khả năng đánh lén cao bao nhiêu.
“Mày cướp đoạt Lục Trạm.” Tiểu Văn lẩm bẩm.
Minh Cẩm không trả lời, thay đổi tư thế, cố gắng tìm một góc độ tốt cho mình.
Cặp gắp than khá nặng lại không sắc bén bằng dao găm, tình huống hiện giờ thật bất lợi cho Minh Cẩm.
“Đồ chết tiệt, khốn kiếp!” Án mắt Tiểu Văn hoàn toàn điên cuồng, từng bước một tới gần vung dao lên.
Tốc độ của nó đột nhiên tăng nhanh, vọt đến trước mặt Minh Cẩm, dùng sức giơ cao hai tay đâm thẳng con dao vào người nàng.
Minh Cẩm né người tránh khỏi, dùng cặp gắp than chặn lại.
Sức lực Tiểu Văn rất mạnh, nếu không nhờ Minh Cẩm nắm rất chắc thì cặp gắp than suýt tuột khỏi tay.
Lực đạo chấn động khiến hai tay Minh Cẩm tê dại, gần như không cầm nổi cặp gắp than, chỉ đành kéo lê bên người.
Màn tấn công ở khoảng cách gần như vậy lập tức nhìn ra sự chênh lệch giữa hai đối thủ.
Minh Cẩm thầm cười khổ, quả nhiên mình sống an nhàn quá lâu, đến nỗi chẳng có đủ thể lực để đối phó với một con nhỏ điên.
Khi Tiểu Văn tấn công, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Minh Cẩm, không thèm để ý tới cái cặp gắp than.
Vừa rồi Minh Cẩm bắn súng khiến trong lòng nó vẫn còn vài phần sợ hãi, hiện giờ thấy Minh Cẩm không dùng khẩu súng mà dùng cặp gắp than chắn dao, sau đó bị giật lùi, trên môi Tiểu Văn rốt cuộc lộ ra nụ cười, vẻ mặt âm trầm khủng bố: “Ủa? Cái đồ phun lửa lợi hại kia không thể dùng?”
“Đối phó với mày không cần dùng nó.” Minh Cẩm cố gắng bình ổn hơi thở, cười cười trả treo trong khi chậm rãi di chuyển bước chân kéo dài khoảng cách với Tiểu Văn, tính toán góc độ công kích.
Cánh đàn ông Đông Viên hiển nhiên dạy võ cho Tiểu Văn không tệ, bất kể là sức lực hay tư thế dùng dao đều sắc bén tràn đầy sát khí.
Trong khi Minh Cẩm chỉ theo Lục Trạm học chút phương pháp rèn luyện thể hình, huống chi còn "đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày", nếu trước đó không nhờ khẩu súng thì e rằng không có chút xíu phần thắng nào.
“Cho mày mạnh miệng.” Tiểu Văn dường như nhận ra nhược điểm của Minh Cẩm, tiến lên một bước, lưỡi dao quét tới một đường trắng bạc, mắt thấy sắp chém vào đầu Minh Cẩm.
Minh Cẩm nghiêng người tránh thoát, cố sức ném mạnh khẩu súng trong tay vào người Tiểu Văn.
Cứ phải cầm hai món vũ khí thật nặng quả nhiên mất sức, khẩu súng ngắn nhỏ hơn không còn tác dụng, dĩ nhiên phải ném đi.
Khẩu súng bằng đồng thau nặng kinh người, nện lên cánh tay Tiểu Văn tức khắc khiến nó không nắm nổi con dao.
Dưới ánh trăng, nàng chỉ nhìn thấy ánh dao lóe qua, sau đó là tiếng leng keng của kim loại rơi xuống đất.
Trong mắt Tiểu Văn có chút hoảng loạn, vội tiến lên vài bước muốn nhặt con dao dưới đất, bị Minh Cẩm bên cạnh sớm đã chuẩn bị vung cặp gắp than đánh trúng đùi bộp một tiếng.
Tiểu Văn lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn quay.
Nhưng thân thủ của nó rất nhanh nhạy, thuận thế vịn được cái bàn bên cạnh, mau chóng lùi lại hai bước ổn định lực chân, hung tợn nhìn qua.
Minh Cẩm nhếch miệng cười, ánh mắt không rời khỏi người Tiểu Văn, chân chậm rãi dịch về hướng con dao dưới đất muốn nhặt lên.
Ai ngờ Tiểu Văn cười lạnh, chộp lấy ấm nước trên bàn ném thẳng tới.
Công nhận nó nhắm rất chính xác, ấm nước bay thẳng vào mặt Minh Cẩm.
Minh Cẩm vội nghiêng người nhưng không thể hoàn toàn né tránh, vẫn bị ấm nước xẹt qua thái dương bên trái, nổi lên một cơn đau rát.
Minh Cẩm cắn môi, giơ cặp gắp than quét một đường khiến Tiểu Văn đang nhào tới phải lùi lại, lúc này mới cảm giác hình như trên trán có chất lỏng nhỏ giọt.
Từ góc độ của Tiểu Văn, vừa vặn có thể thấy mặt Minh Cẩm trắng bệch dưới ánh trăng, trên mặt còn vết máu chảy dài trông càng có vẻ hung dữ và đáng sợ, Tiểu Văn không khỏi rùng mình.
Minh Cẩm cũng không biết mình bị thương nặng nhẹ thế nào, nếu thật mất máu quá nhiều, e rằng một lát sẽ không còn sức lực.
Minh Cẩm sốt ruột dùng tay áo thô lỗ lau vài cái, định nhấc lên cặp gắp than nhưng nghĩ lại bèn đổi tay kéo lê cặp gắp than trên mặt đất, hùng hổ xông về hướng Tiểu Văn.
Cho dù không đánh nó chết thì cũng phải tiêu hao hết sức lực của nó, không thể để nó làm hại Lục Phi.
Nếu trong phòng chỉ có một mình Minh Cẩm, có lẽ nàng sẽ thật sự sợ hãi hoặc là không thể kiên trì; nhưng nghĩ đến trong phòng còn Lục Phi cần nàng bảo vệ, mà người trong nhà không có khả năng tỉnh lại ngay lập tức, Minh Cẩm hăng lên gấp bội.
Tiểu Văn thấy Minh Cẩm bị thương mà coi như không có chuyện gì, ngược lại hình như càng thêm lợi hại, không khỏi lui về phía sau một bước.
Sự thật chứng minh, đối với hai nữ tử chưa từng trải qua huấn luyện chính quy mà nhất định muốn lấy mạng đối phương, vũ khí không quan trọng, chênh lệch thực lực một chút cũng không quan trọng, mấu chốt ở chỗ ai càng sẵn sàng xả thân.
Tiểu Văn là đứa tâm lý vặn vẹo, vì vĩnh viễn không chiếm được Lục Trạm mà trở nên điên cuồng.
Còn Minh Cẩm là vì muốn bảo vệ con mình không chịu bất luận thương tổn gì, hóa thân thành sói mẹ hộ nhãi con.
Minh Cẩm bất chấp bản thân còn có thể bị Tiểu Văn đả thương hay không, càng bất chấp mình có khả năng đánh chết Tiểu Văn hay không, đuổi theo Tiểu Văn tấn công.
Tiểu Văn thấy Minh Cẩm giống như điên rồi, thế là mất đi khí thế càn rỡ lúc ban đầu, cuống quít chạy trốn ra ngoài.
Minh Cẩm đâu chấp nhận để nó chạy thoát.
Nếu nó chạy ra ngoài, Minh Cẩm bận tâm bé con trong phòng nên không thể nào đuổi theo.
Một khi ra tới bên ngoài nếu lỡ Tiểu Văn còn có người trợ giúp hoặc kiếm được món vũ khí lợi hại hơn, Minh Cẩm hiện tại bị thương chảy máu, ước chừng đến lúc đó sẽ không còn năng lực ngăn cản.
Hiện giờ Minh Cẩm bị thương đầu váng mắt hoa, cũng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu, vì thế thật giống như không muốn sống, đuổi theo Tiểu Văn giơ lên cặp gắp than hung hăng đánh vào đùi nó.
Chân Tiểu Văn vốn bị thương, lại ăn vài cú như vậy rốt cuộc chịu không nổi, rên to một tiếng ngã xuống đất.
Minh Cẩm cảnh giác nhìn qua, cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ nhưng không dám thả lỏng, lại nhặt lên khẩu súng ném vào người Tiểu Văn.
Lần này vừa lúc đập vào giữa lưng Tiểu Văn, nó đang giãy giụa định bò dậy, nhưng bị một cú đập mạnh như vậy lập tức té sấp xuống đất.
Minh Cẩm nắm chặt cặp gắp than, tiến lên một bước nhưng rồi lại do dự.
Cặp gắp than này rất nặng, nếu đánh vào đầu thì Tiểu Văn nhất định phải chết.
Tay Minh Cẩm hơi run, quyết định chuyển sang đánh xuống lưng Tiểu Văn.
Có những tư tưởng đã ăn sâu bén rễ cả đời không thể thay đổi, tỷ như chuyện giết người.
Dẫu rằng vừa rồi Minh Cẩm vì mạng sống mà nổ súng vào cha Xuân Hương, nhưng không đồng nghĩa với việc nàng có thể xuống tay giết chết một đứa con gái đang ngã sấp.
Huống chi, đây là kiểu giết người tàn nhẫn và trực tiếp nhất -- -- dùng cặp gắp than đập vào đầu.
Thừa dịp Minh Cẩm còn do dự, Tiểu Văn lập tức giơ tay muốn túm Minh Cẩm kéo xuống đất.
Minh Cẩm nhanh tay lẹ mắt giơ cặp gắp than đập xuống cánh tay Tiểu Văn.
Lần này không còn bất luận chần chờ hay do dự gì, vững vàng bổ xuống.
Chỉ nghe rắc một tiếng tựa như xương cốt bị gãy, tiếp theo là tiếng gào thảm thiết.
Minh Cẩm bị tiếng hét chói tai khiến đầu càng thêm đau đớn, không chịu nổi phải lùi lại một bước, nhưng không ngờ Tiểu Văn dùng tay kia chộp lấy khẩu súng dưới đất ném về phía nàng.
Vừa mệt mỏi vừa đau đớn, Minh Cẩm nhất thời không phản ứng kịp, sững sờ nhìn khẩu súng bay về phía mình, cuống quít quay người muốn né nhưng lại phát hiện thân thể mình trở nên trì độn, rõ ràng không có khả năng hoàn toàn tránh thoát.
Coi bộ chắc chắn phải chịu đau rồi, nàng chỉ đành cắn răng nhắm mắt lại.
Dù sao cũng đã bể đầu, trên người có bị đập trúng cũng không có gì ghê gớm, Minh Cẩm buông xuôi tự an ủi, tay nắm chặt cặp gắp than, chỉ còn chờ sau khi bị đập trúng sẽ phản kích quật cặp gắp than vào người Tiểu Văn.
Nàng tự đánh giá thể lực còn sót lại ước chừng vẫn có thể hoàn thành động tác này.
Nhưng thật bất ngờ cơn đau trong dự kiến lại không xuất hiện, chỉ nghe được hình như Tiểu Văn hít hà một hơi.
Minh Cẩm mở to mắt, thấy ngay một bàn tay to quen thuộc đang nắm chặt khẩu súng..