Sầm Nam chăm chú nghe xong lời Lương Mộc Thu nói.
Ngắn ngủi một phút đồng hồ nhưng cảm xúc của anh bị Lương Mộc Thu nắm trong lòng bàn tay, hết được cậu nâng lên chỗ cao rồi lại thản nhiên buông tay rơi bụp xuống đất.
Nhưng đến cuối cùng, trái tim anh lại không phải va đập nơi đất lạnh mà được bao bọc trong làn nước ấm áp.
Anh nghĩ, vận may cả đời này của mình hẳn là để được gặp Lương Mộc Thu.
Cho dù anh ti tiện, khắc nghiệt, là một tên khốn kiếp, nhưng khi anh thống khổ nhất, Lương Mộc Thu vẫn mềm lòng với anh.
Thu Thu của anh nói không sai, trên đời này không có nếu như, chỉ có kết quả.
Kết quả đó là Lương Mộc Thu vẫn lựa chọn anh.
Thật ra anh có rất nhiều chuyện muốn nói với Lương Mộc Thu nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn vào Lương Mộc Thu, vừa rồi còn giống như ấm ức lắm, nhưng giờ lại như được ngâm mình trong dòng nước ấm, phản chiếu dưới ánh trăng là tình yêu rõ ràng.
"Em nói đúng," Anh ngoan ngoãn nhận sai, "Là do anh quá xúc động, anh biết anh không có tư cách hỏi, cũng không nên ghen."
"Anh chỉ..." Anh mím môi, "Không nhịn được."
*
Lời này nói ra giống như cô vợ nhỏ chịu nhiều ấm ức lắm.
Lương Mộc Thu mắng thầm, hắc tâm liên lại giả bộ làm tiểu bạch liên đấy phỏng?
*hắc tâm liên, ý chỉ người lòng dạ đen tối toàn ý xấu; tiểu bạch liên, ý chỉ người lòng dạ đơn thuần
Nhưng hoa sen đen này rất đẹp trai, nhất là lúc bày ra dáng vẻ có hơi buồn bã nhìn cậu, thật chẳng khác nào một mỹ nhân an tĩnh nhu thuận dưới ánh trăng.
Lương Mộc Thu không thể không quay đầu sang một bên, ho khan một tiếng: "Đừng nói ba thứ linh tinh nữa, mau ăn cơm đi, nguội hết rồi."
Sầm Nam tất nhiên đồng ý.
Nhưng anh đã sớm chẳng có lòng dạ nào mà ăn cơm, trong lòng chỉ nghĩ đến việc nên ăn Lương Mộc Thu thế nào.
Cũng may món ăn cuối cùng của họ là món canh tráng miệng, hai ba miếng đã ăn xong.
Trên đường về khách sạn, Sầm Nam đã hết sức lái xe nhanh nhất trong phạm vi cho phép.
Lương Mộc Thu mới đầu còn chíu khọ, nghĩ chẳng lẽ trong lòng Sầm Nam còn tức giận nên mới bộc phát lên cái xe này?
1
Nhưng đến khi về đến phòng, cậu bị Sầm Nam đặt lên cửa hôn không thở nổi mới nhận ra, không phải Sầm Nam còn giận mà là động t.ình.
Lương Mộc Thu bị hôn không nói nên lời, yết hầu lăn lên lăn xuống, mu bàn tay đặt lên môi không để cho phát ra thanh âm gì kỳ quái.
Chẳng biết từ lúc nào áo sơ mi của cậu đã bị cởi sạch cúc áo, lớp vải mềm mại vì vo thành một đống ném lên sô pha rồi lại rơi xuống đất.
Trong phòng vẫn chưa bật đèn, rèm cửa sổ cũng đóng lại đen kịt, cái gì cũng mông lung nhưng lại không đến mức cái gì cũng không thấy rõ.
Ít nhất khi cậu cúi đầu có thể nhìn được răng Sầm Nam đang kéo khoá quần cậu xuống.
Cổ họng cậu chợt phát ra một tiếng rên nhẹ mơ hồ.
Gương mặt cao quý đẹp đẽ như vậy, từ khi còn trẻ đã là người tình trong mộng của vô số người, cấm dục lại lạnh nhạt, sạch sẽ như tùng như trúc, đến mức ngay cả cười một cái cũng là điều xa xỉ.
Vậy mà giờ phút này lại nửa quỳ trước người cậu.
Lông mi như quạt khẽ nâng lên, để lộ đôi mắt lấp lánh, gần như là si mê nhìn cậu.
Trong lòng Lương Mộc Thu nóng lên, nhớ đến năm đó ở hàng sách cuối cùng ở thư viện trong trường, Sầm Nam lừa cậu hôn anh, cũng dùng ánh mắt như thế nhìn cậu.
Người vẫn luôn lạnh lùng, một khi đã động t.ình mới càng thêm quyến rũ người khác.
Cậu chửi thề một câu, không khống chế được mà nắm chặt quần áo Sầm Nam.
"Anh biết quyến rũ người ta," Cậu thì thào, không rõ là giận dỗi hay khiêu khích, "Trường luật nước ngoài dạy anh mấy thứ này ư?"
Sầm Nam bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt cong lên ra chiều được khen ngợi ghê lắm.
*
Hai người lăn lộn từ phòng khách vào đến tận trên giường.
Nếu Lương Mộc Thu không nói, vậy Sầm Nam sẽ không làm đến bước cuối cùng, giống như lúc này lại nhặt lên lễ nghĩa liêm sỉ, trở lại làm người quân tử.
Lương Mộc Thu bị câu dẫn không chịu nổi, linh hồn như đang phiêu du giữa không trung rồi lại bắt cậu phải tự mình mở miệng, ánh mắt nhìn Sầm Nam cực kỳ oán trách.
Nhưng cậu lại không thể bắt bẻ Sầm Nam xíu gì được.
Vừa rồi Sầm Nam ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa, anh còn cắt móng tay cho cậu, dịu dàng tỉ mỉ như là đã bán mình cho Lương Mộc Thu rồi vâỵ, phải tận tâm tận lực hầu hạ ông lớn này.
Lương Mộc Thu đến tay cũng đẹp, bàn tay cầm bút nhưng lại không có vết chai, mười ngón tay thon dài trắng như ngọc.
Cậu nằm trên giường liếc nhìn Sầm Nam, sau khi tắm xong Sầm Nam đã thay áo ngủ, áo lụa màu xám đậm, thắt lưng lỏng lẻo lộ ra phần da thịt trước ngực, trên đó hãy còn dấu vết cậu cào xước, tóc được sấy khô không còn nghiêm túc như ban ngày, ngược lại có chút gợi cảm.
Lương Mộc Thu lười nhác cười cười: "Nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, ai dám bảo đây là luật sư chứ?"
Sầm Nam nhìn cậu: "Vậy giống ai?"
Cậu nhìn Sầm Nam một cái, cố ý nói: "Giống mấy cậu em trong câu lạc bộ đêm." Cậu chăm chú nhìn anh, "Lấy nhan sắc này của anh, nói không chừng còn có thể là đầu bảng đấy."
Sầm Nam cũng cười, anh thu dọn khăn giấy trên giường ném vào thùng rác, lại nằm xuống bên cạnh Lương Mộc Thu.
Kéo ngón tay Lương Mộc Thu hôn lên, anh hỏi: "Vậy ngài Lương đây muốn bao nuôi tôi không, tôi rất nghe lời."
Lương Mộc Thu nghĩ, anh cũng hào hứng phết nhỉ.
Nhưng cũng coi như là tình thú, thoả mãn một số thú vui không thể nói của ngài Lương. Cậu liếc nhìn Sầm Nam từ trên xuống dưới, ánh mắt săm soi hỏi: "Vậy cậu bao nhiêu một đêm, đắt quá tôi không bao nổi, biên kịch bọn tôi nghèo lắm."
Sầm Nam đã tiến lại gần hôn lên mi tâm cậu.
"Không đắt đâu." Vì hôn nên giọng Sầm Nam có chút mơ hồ, "Tôi tự nguyện muốn làm ấm giường, táng gia bại sản cũng được, chỉ muốn được ngủ một giấc cùng ngài Lương đây thôi."
Câu nịnh hót này thật sự rất dễ nghe.
Lương Mộc Thu bị hôn lại mềm hết cả người, mãi mới nói được một câu: "Ai thèm chứ."
Nhưng trong lòng lại nghĩ "từ nay quân vương bất tảo triều" rồi.
Đến phim trường nói chuyện kịch bản.
Ha, ở bên cạnh Sầm quý phi há chẳng thích hơn nhiều à?
*
Nhưng cậu chỉ nghĩ thế thôi.
10 giờ hôm sau, Lương Mộc Thu vừa ngáp vừa xuất hiện ở phim trường.
Sầm Nam đương nhiên cũng đi theo, anh thay đổi vẻ tuỳ hứng mấy hôm trước, ăn mặc thoải mái nhưng tinh tế, giống như một con công khoe đuổi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hẳn hôm qua Ôn Dương bị Lưu Phong Thao phổ cập khoa học một phen nên hôm nay nhìn thấy hai người, hiển nhiên đã hiểu, có chút ý tứ xem kịch hay.
Lương Mộc Thu tuy giờ đã da mặt dày hơn rồi nhưng bị đối tượng xem mắt nhìn như thế vẫn có hơi xấu hổ.
Nhân lúc Sầm Nam đi ra ngoài nghe điện thoại, Ôn Dương liền cầm một cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Lương Mộc Thu.
"Biên kịch Lương," Một tay y chống cằm, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành đầy mị lực nhưng khi mỉm cười lại có chút ngây thơ, "Khi đó cậu là vì cậu ấy nên mới từ chối tôi đúng không?"
Y hỏi rất thẳng thắn, Lương Mộc Thu nhất thời không biết nên tìm cớ như thế nào.
Lúc đó quả thật cậu có lỗi với Ôn Dương, vì không muốn có liên luỵ mà cũng không muốn để Ôn Dương hiểu lầm, cậu thẳng thắn nói rằng mình vẫn chưa dứt tình với người cũ.
Bây giờ bị người ta hỏi trực tiếp cậu cũng chỉ có thể thừa nhận.
"Ừm, là anh ấy." Lương Mộc Thu nói.
Ôn Dương cười, "Bị cậu từ chối tôi còn đau lòng lâu lắm. Nhưng bây giờ nhìn cậu Sầm này tôi mới hiểu thì ra tôi không phải là gu cậu."
Lương Mộc Thu không biết nói gì.
Loại chuyện này cậu đương nhiên không tin, lúc đó Ôn Dương đối với cậu cùng lắm chỉ là không thấy phản cảm thôi, giờ cũng có thể nói chuyện được.
Quả nhiên, chả mấy đã thấy ánh mắt Ôn Dương đảo quanh rồi hóng hớt hỏi: "Biên kịch Lương, hai người quen nhau thế nào vậy? Tôi thấy tính tình cậu ta hung hăng phết, cậu ở bên cậu ta không bị ức hiếp đấy chứ?"
Lương Mộc Thu xoay xoay cây bút trên tay.
"Hung hăng?" Cậu hỏi Ôn Dương, "Anh thấy anh ấy hung dữ á?"
Ôn Dương gật đầu, "Cách cậu ta nhìn tôi cũng không phải hiền lành gì đâu, ngược lại rất chi khủng bố là đằng khác."
Lương Mộc Thu không nói gì.
Nói ra sợ người khác không tin, nhưng lúc cậu và Sầm Nam ở bên nhau cậu mới là người tương đối "hung dữ". Khi còn trẻ cãi nhau, cậu có thể nóng nảy đến mức đập bát đập cốc, nhưng Sầm Nam lại chưa từng, tự chủ của anh tốt đến mức doạ người, cho dù có tức giận đến đâu cũng cắn răng không nói lời nào.
Chỉ là sau đó sẽ đòi lại toàn bộ trên giường.
Lương Mộc Thu cười, nhẹ giọng nói, "Anh ấy không dám nổi giận với tôi."
Mấy lời này làm cho lòng hiếu kỳ của Ôn Dương lại nổi lên.
Tuy rằng nhìn không giống nhưng thật ra y rất thích nghe mấy chuyện bát quái này.
Nhưng rõ ràng Lương Mộc Thu không định nói tiếp nữa, y nhất thời ngứa ngáy hết cả lòng mề.
Mà Sầm Nam quay lại thấy Ôn Dương ngồi cạnh Lương Mộc Thu, hai người nói nói cười cười, bầu không khí rất hoà hợp.
Sắc mặt anh trầm xuống nhưng cũng nhanh chóng thu liễm lại, ngồi xuống cạnh Lương Mộc Thu cười với Ôn Dương, "Hai người đang nói gì vậy, tôi có thể nghe một chút không?"
Ôn Dương bị anh cười đến mức nổi hết cả da gà da vịt.
Y mệt nhất là kiểu người giả vờ giả vịt này.
Nói chuyện chẳng được mấy câu y liền lấy cớ đi tìm Lưu Phong Thao.
Chờ khi Ôn Dương rời đi, Lương Mộc Thu cầm kịch bản đập nhẹ vào người Sầm Nam một cái.
"Nhỏ mọn." Cậu nói.
Sầm Nam không thèm để ý, ỷ vào việc mọi người trên phim trường đều bận rộn bèn lén nắm tay Lương Mộc Thu dưới gầm bàn, giống như đang hồi còn 18.
"Anh chính là nhỏ mọn đấy." Anh thừa nhận.
*
Ôn Dương cách đó không xa tự nhiên nhìn thấy cảnh này ập vào mặt, cà phê trong miệng cũng không còn ngon nữa.
Y liếc nhìn Lưu Phong Thao đang nói chuyện với bạn gái phía đối diện lại càng sầu hơn.
Phiền thế nhỉ, sao cả thế giới này đều bắt nạt y không có người yêu vậy?
*
Lời tác giả: Sầm quý phi cảm thấy gần đây mình có công thị tẩm, hẳn là chẳng mấy sẽ được phong hậu thôi.