MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 41: Món quà của Úc Nam.
Cuối tuần thứ hai của tháng 11, Úc Nam bước ra khỏi phòng vẽ tranh.
Tiết trời trở lạnh Úc Nam đổi sang mặc áo len, áo len dệt kim màu kaki vừa rộng rãi vừa ấm áp, đổi thành nam sinh khác mặc trông sẽ có vẻ ẻo lả nhưng Úc Nam mặc thì lại thích hợp, vừa có cảm giác thiếu niên vừa có cảm giác nghệ thuật làm giáo viên trong phòng vẽ tranh muốn ấn cậu xuống vẽ một bức kí họa.
Phòng vẽ tranh của Dư Thâm nằm trên một con đường cũ yên tĩnh, từ tòa nhà lát gạch đỏ nhìn xuống có thể thấy một đại lộ rộng rãi.
Hai bên đường lớn trồng cây ngô đồng sừng sững, lá cây rụng đầy đất trong cơn gió xào xạc.
Con đường rộng lớn như thế, Úc Nam đi bên phải đường, có một chiếc xe chạy không nhanh không chậm cạnh cậu.
Cậu giẫm lên chiếc lá giòn tan rồi dừng chân, trong lòng có phỏng đoán khó tin.
Chiếc xe cũng ngừng theo cậu, cách Úc Nam chưa đến 1m, có thể nói là cực kỳ cận kề.
Cửa xe tối màu đóng kín, từ bên ngoài không nhìn thấy tình huống trong xe, Úc Nam nhìn kính xe nhưng chỉ thấy bóng mình phản chiếu trên cửa. Không biết vì sao mà cảm giác kia càng lúc càng mãnh liệt, cậu gần như có thể đưa ra kết luận người trong xe là ai.
Cung Thừa ngồi trong xe quan sát Úc Nam qua tấm kính.
Khác với Úc Nam, từ trong xe gã nhìn rất rõ ràng hình dáng của cậu.
Hai tháng xa cách, đến khi gặp lại bé con này, sức hút không những không giảm mà còn tăng. Trong hai tháng qua không phải Cung Thừa chưa từng nhớ cậu nhưng gã không liên lạc. Một mặt là vì gã thật sự không rảnh rỗi, mặt khác gã nghĩ không nên hao tốn quá nhiều tâm tư cho Úc Nam. Sa vào lưới tình, sa vào khoái lạc chưa bao giờ là chuyện thiết yếu trong cuộc sống của Cung Thừa.
Nhưng đôi mắt xinh đẹp, tròn như bi ve của Úc Nam lại nhìn thẳng vào đây.
Cách qua cửa kính mà như nhìn thẳng vào trong tim Cung Thừa.
Cung Thừa dần dần bị cảm xúc mềm mại bao bọc, không quản được chuyện gì khác, chỉ muốn kéo Úc Nam vào lòng để cưng nựng, vuốt ve, để cậu làm nũng.
Úc Nam thấy cửa xe hạ xuống, quả nhiên lộ ra đường nét gương mặt góc cạnh của gã đàn ông.
Trên gương mặt câu không thể che giấu nét ngạc nhiên mừng rỡ, tích tắc mắt mở lớn tròn xoe như mắt mèo: "Cung Thừa!!"
Cung Thừa cong khóe môi: "Bé con, lên xe."
Trong xe ấm cúng.
Vừa lên xe Úc Nam gần như không thể đợi nổi nữa nhào vào lòng Cung Thừa.
Mặc kệ trên xe còn có tài xe, cũng không quan tâm ghế sau vẫn chưa bật tấm chắn, Úc Nam ngồi lên đùi Cung Thừa ôm ghì cổ gã, lẩm bẩm nhớ nhung: "Em nhớ chú em nhớ chú em nhớ chú."
Giọng Úc Nam vừa mềm mại vừa êm tai, còn mang theo giọng mũi đủ để làm người ta thấy đáng yêu vô cùng.
Cung Thừa nghe được sự xúc động của cậu, gã dang tay ra ôm cậu vào lòng, nhận ra người cậu run run, là vì quá đỗi kích động.
"Rồi mà." Cung Thừa trầm giọng vỗ về, "Rồi mà, không phải tôi về rồi sao?"
Úc Nam không bình tĩnh được, cậu nằm sấp trong lồng ngực gã nói tiếp: "Chú đi lâu quá trời quá đất, hai tháng lẻ mười ngày! Tận 71 ngày! Còn lâu hơn thời gian chúng ta ở bên nhau, em nhớ chú nhớ chú nhớ chú chết mất."
Một chuỗi nhớ chú dài dằng dặc không ngừng nghỉ.
Vẻ mặt Cung Thừa càng dịu dàng hơn, gã dung túng cho cảm xúc của Úc Nam, tiếp nhận nỗi mong nhớ của cậu.
Xong lại lên tiếng dỗ dành: "Tôi biết em nhớ tôi. Không phải hôm qua chúng ta còn nhắn tin sao?"
Cũng bởi ngày hôm qua sau khi liên lạc ngủ quá ngon giấc, mà Cung Thừa không hề nói sẽ quay về nên khi nhìn thấy Cung Thừa mới mừng rỡ nhiều đến thế, nỗi nhớ nhung tràn ra khôn xiết.
Sau khi Cung Thừa gọi cuộc điện thoại kia thì cả hai khôi phục liên lạc.
Cung Thừa nói tháng 11 sẽ về, tháng 10 mới trôi qua hơn một nửa, Úc Nam hiểu chuyện không hỏi gì cả.
Hệt như cậu rất tin tưởng Cung Thừa, biết gã nói về thì chắc chắn sẽ về.
Cậu không giúp được gì trong chuyện của Cung Thừa, vậy thì giống như anh tiểu Chu nói, không làm Cung Thừa bận tâm đã là một kiểu giúp đỡ. Ngoài ra cậu cũng nhớ lời Cung Thừa từng nói, Cung Thừa nói rằng tuổi tác bọn họ khác biệt nên đối diện với cuộc sống khác nhau, gã đã qua cái thời sa lầy vào tình yêu bất chấp tất cả, không cách nào dành nhiều tinh lực lên người cậu, Úc Nam ghi nhớ hết, cũng cẩn trọng tuân theo.
Dẫu vẫn còn tủi thân ấm ức vì mất liên lạc, nhưng nó đã tan thành mây khói sau cuộc điện thoại kia của Cung Thừa.
Úc Nam nói: "Vây sao đủ! Ngày nào em cũng nhớ chú, nếu mỗi này nói một lần thì vẫn còn cả mấy chục lần chưa nói! Sao chú bỗng dưng quay về vậy?"
Nói đến đây Úc Nam bỗng khựng lại, "Em biết rồi!"
Thấy cậu ngạc nhiên giật nảy mình, hoạt bát hiếu động thì Cung Thừa buồn cười: "Em biết gì?"
Úc Nam vừa ngượng ngùng vừa cảm động: "Vì em tham gia triển lãm tranh của Hiệp hội Mỹ thuật. Đúng không chú?"
Chẳng qua là Cung Thừa phải tham dự một diễn đàn quốc tế tổ chức ở Thâm Quyến nên mới quay về, gã là người được mời, không thể không tham dự. Còn buổi triển lãm kia gã chẳng nhớ, cũng không nằm trong kế hoạch của gã.
Nhưng biểu hiện của Úc Nam làm người ta yêu thương, gã không nỡ lòng phá hư bầu không khí lúc này, thế là nói đại: "Đúng."
Úc Nam nhận được câu trả lời chắc chắn, quả nhiên càng tươi tắn vui vẻ hơn, thỏa mãn ôm chầm gã thật lâu không nói gì.
Cả hai hưởng thụ khoảnh khắc đoàn tụ.
Hồi lâu sau.
Úc Nam nâng mặt Cung Thừa lên, quan sát chăm chú: "Chú gầy mất rồi."
Đúng thật Cung Thừa gầy đi, vì chuyện này mà gần đây chuyên gia dinh dưỡng của gã điều chỉnh kế hoạch ăn uống.
Song bên cạnh Cung Thừa biết bao nhiêu người tới tới lui lui, thân tín, tâm phúc, trợ lý, mà không một ai phát hiện điều này, không biết do Úc Nam tinh mắt hay quá quan tâm mà liếc mắt cái nhận ra ngay.
Cung Thừa hôn lên trán Úc Nam: "Sẽ tăng lại nhanh thôi."
Úc Nam hỏi: "Là do nhớ em lắm đúng không?"
Cung Thừa chiều theo cậu: "Ừ."
Mặt Úc Nam đỏ hây hây, mắt trong veo: "Em biết chắc chắn là do chú thân bất do kỷ, nghe nói bọn họ sẽ quản chế điện thoại của chú, không cho chú gọi điện ra bên ngoài."
(*) Thân bất do kỷ: Không thể làm chủ việc mình đang làm, dù không muốn làm mà vẫn phải làm.
Cung Thừa bật cười: "Khoa trương quá, tôi có đang ngồi tù đâu. Nhưng không tiện liên lạc với em thì là thật, em có giận không?"
Úc Nam biết câu nói kia chỉ là nói nhảm, tầm phào mà thôi, cậu lắc đầu: "Ban đầu hơi hơi giận. Sau đó em nghe anh tiểu Chu kể tình hình thì không giận nữa."
Nói đến đây cậu hỏi ra chuyện quan tâm nhất, "Chú xử lý xong hết đống phiền phức lớn kia rồi à?"
Cậu biết loại chuyện đó chắc chắn rất phức tạp.
Cung Thừa không nói với cậu một ít thuật ngữ cậu nghe không hiểu mà nói ngắn gọn: "Chín phần mười, còn một ít phần kết chưa xử lý."
Úc Nam lo lắng hỏi: "Chú phải đi nữa?"
Cung Thừa: "Không đi. Tất cả đều là những vấn đề sót lại bắt đầu từ thời cha tôi, cũng không thể gấp rút trong phút chốc. Nhưng về sau e rằng không thể đến Cây Và Thiên Thừa nữa, bên đó sẽ giao cho những người khác."
"Ơ?" Úc Nam khá đau lòng, "Giao cho những người khác?"
Cung Thừa từng kể gã không muốn tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, 30 tuổi đứng vững gót chân mới từ từ rút lui, 32 tuổi sáng lập sự nghiệp thuộc về bản thân. Quãng thời gian trước gã bận rộn cũng là nhằm đưa Cây Và Thiên Thừa vào quỹ đạo, nào ngờ gia đình gặp biến cố cả một đời, không nói đến việc Cung Thừa lại phải quay về vũng bùn kia, mà tâm huyết tự tay gây dựng cũng phải giao cho kẻ khác.
"Vậy chẳng phải tiếc lắm sao?" Úc Nam hỏi.
Đằng sau gương mặt thành thục của người đàn ông là một trái tim điềm tĩnh.
Mạnh mẽ đến thế, vẫn gánh vác trách nhiệm về mình, thân bất do kỷ, mài giũa tiến bước.
"Em không cần lo, sắp xếp xong xuôi rồi." Cung Thừa không muốn bàn luận công việc với cậu," Chúng ta về nhà trước đi."
*
Cung Thừa đi, đã lâu rồi Úc Nam không đến căn nhà này.
Lúc nãy Cung Thừa dẫn cậu đi ăn tối, trên đường đi Úc Nam hàn huyên chuyện thời gian với gã, về trường học, về phòng vẽ tranh, nói mình sắp chính thức tham gia triển lãm tranh, bầu không khí hết sức thoải mái.
Có lẽ trong nhà có người quét dọn định kỳ nên nhìn vẫn y như trước, nếu không phải thật sự xa nhau hai tháng thì hiện tại không khác nào cả hai mới tan tầm trở về.
Trời chập tối.
Đi vào cửa, Cung Thừa vừa cởi áo khoác quay người lại thì bị Úc Nam kéo cà vạt.
Úc Nam đòi hôn như một lẽ hiển nhiên, sợ gã không hiểu, còn chỉ vào miệng mình: "Chú vẫn chưa hôn chỗ này của em, nếu chú hôn em thì có món quà muốn tặng cho chú."
Cung Thừa ôm cậu đi vào phòng khách: "Quà gì?"
Úc Nam vẫn nắm cà vạt gã không buông như sợ gã rời đi: "Là —— Á!"
Có một bàn tay khô ấm đang quấy phá trong áo len của Úc Nam.
Bàn tay ấy làm cậu ngứa ngáy đỏ mặt, một thời gian rồi không gần gũi, cậu nhạy cảm khó tin.
Cung Thừa hôn cậu một lúc đúng với mong muốn của cậu: "Tôi nhận món quà này trước nhé?"
Úc Nam rất thành thật, bị sờ soạng tí thôi mà cậu đã có phản ứng.
Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, hóa ra không phải không có đạo lý.
Hai tháng nay tần suất Úc Nam tự xử cao hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn không thể sướng trọn vẹn, thân thể đã được khai thác rất khó khôi phục trạng thái ban đầu.
Úc Nam cảm giác mình hư hỏng mất rồi.
Trở nên rất dâm.
Nhưng làm tình với người mình thích không phải việc sai trái, cậu thường thầm nhủ không cần xấu hổ vì nó. Được Cung Thừa chạm vào, cậu ngay lập tức muốn, đó là phản ứng hoàn toàn bình thường, cũng giống như khi Cung Thừa đối diện với cậu thì muốn cậu. Huống hồ hiện giờ cả hai gặp lại nhau sau bao ngày chia xa, lúc nãy ở trên xe còn có thể ức chế chỉ thổ lộ nỗi nhớ nhung, bây giờ chỉ có mỗi hai người họ, khắp mọi nơi đều chứa dấu vết họ mây mưa.
Củi khô lửa bốc, sao Úc Nam không muốn cho được.
Sớm muộn gì cũng làm, vậy chi bằng làm sớm một chút.
Úc Nam khao khát Cung Thừa.
Cậu bỏ tạm món quà xuống, nói ngượng ngùng: "Cũng được ạ, nhưng mà chú phải nhẹ nhàng, em sợ đau."
Nụ hôn phớt biến thành hôn lưỡi.
Cơ thể đã chín muồi sau những lần huấn luyện thời gian trước, Úc Nam dễ dàng bị Cung Thừa khống chế hoàn toàn.
Chỉ chốc sau cả hai càng lúc càng kịch liệt, từ phòng khách lên đến trên gường hầu như không tách ra, quần áo rải rác dưới sàn.
Trên người Úc Nam chỉ còn lại mỗi chiếc áo len dệt kim màu kaki, có vẻ mảnh khảnh, nằm sấp trên giường nhấp nhô theo chuyển động của nệm.
Cung Thừa cũng có phần say mê, chia cách gặp lại bé con này, gần như nhóm lên nhiệt huyết toàn thân gã.
Đặc biệt là những hình xăm bông hồng nở rộ trên làn da, lần đầu nhìn thấy đẹp đẽ ngây người, lần sau nhìn lại cũng vẫn vậy. Các cánh hoa lắc lư theo chuyển động, nước nôi đầm đìa tựa như sống động trên cơ thể.
Mặt mày thiếu niên dưới thân mướt mồ hôi, cũng bởi thế mà càng đẹp đẽ.
Đen càng thêm đen, trắng càng thêm trắng, đỏ càng thêm đỏ, đẹp đến độ hệt như tinh linh hóa thân hoa hồng.
Thiếu niên toàn tâm toàn ý mở lòng, mặc gã chiếm lấy những gì gã muốn, không pha trộn một chút kháng cự nào.
"Em có tự xử không?" Gã ở phía sau hỏi.
Úc Nam bị húc ngả người về trước, rồi bị nắm kéo lại.
Cậu trả lời thành thật: "...Có."
Cung Thừa dừng lại lật người cậu lại, đè lên người cậu, con ngươi tối đen, giọng điệu có chút nguy hiểm: "Mấy lần?"
Úc Nam xấu hổ muốn ngất lịm đi: "Chỉ một lần..."
Cung Thừa hỏi: "Sao chỉ có một lần? Em kìm chế thế à?"
Úc Nam cúi thấp đầu, lẩm bẩm nhỏ xíu: "Vì nhỏ quá, không sướng, còn đau nữa."
Cậu đang nhắc đến ngón tay.
Cung Thừa buồn cười, không nén được bật cười trầm.
Úc Nam luôn có thể vượt qua mong đợi của gã, gã gần như không tìm ra điểm thất vọng nào ở trên người Úc Nam. Thẹn thùng, táo bạo, thanh thuần mà cũng phóng túng, những thứ mâu thuẫn ấy hoàn toàn hòa làm một thể tạo thành một Úc Nam độc nhất vô nhị trên cõi đời.
Nào ngờ Úc Nam còn so đo, cậu không phục đỏ mặt: "Chú thì sao? Chú có làm không?"
Cung Thừa thu hồi ý cười, lát sau mới nói: "Không có."
Úc Nam: "Em chẳng tin."
Cung Thừa hôn cậu, không lui ra mà dốc sức làm: "Vì nơi này của cưng khá phù hợp với tôi."
Món nợ trong hai tháng, không thể thanh toán chỉ trong phút chốc.
Lần cuối cùng làm là ở trong biệt thự gỗ của mẹ Cung Thừa, Úc Nam để gã tùy ý giày vò đến nửa đêm, xương muốn gãy nát, chết ngất vì niềm vui sướng tột độ của "hiệp" cuối, chịu không nổi nữa ngủ thiếp đi, lại bị kéo chân làm tiếp cũng không biết.
Trả hết nợ, Cung Thừa tắm rửa sạch sẽ cho Úc Nam, mặc quần áo đầy đủ, quấn cậu thơm phức vào trong chăn sạch.
Nhìn gương mặt ngủ say không phòng bị, đôi môi sưng đỏ của Úc Nam, gã mới nhận ra mình khá điên cuồng.
Gã như một người đã quen ăn sơn hào hải vị, sao có thể thích ứng với cơm canh đạm bạc, một lần nữa có được trong tay thì muốn ngừng mà không được.
Đó là do oắt con ngoan đến tận xương tủy.
Cung Thừa nghĩ lúc Thượng Đế tạo ra bé con này có lẽ là nặn theo dáng vẻ mà gã thích, không chệch một li.
Thời gian trước thỉnh thoảng gã bật nguồn điện thoại, nhìn thấy Úc Nam gửi rất nhiều tin nhắn. Tính theo thời gian thì không dồn dập, tần suất khoảng một ngày một cái. Trừ ngày đầu tiên gửi "Em chờ chú về" ra, mãi đến khi hết tháng đầu mới không cầm lòng được nhắn tin khác "Em nhớ chú lắm".
Vậy ở giữa gửi những tin