MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 60: Chạy.
"Đoàn Dụ Hàn! Cậu là cá Koi đấy à!"
(*) Cá Koi: Ám chỉ sự may mắn và điều tốt lành.
Trong ngày, vừa kết thúc thì Úc Nam lao ra khỏi đám đông trong sân thi đấu chạy đến trước mặt Đoàn Dụ Hàn.
Đoàn Dụ Hàn xem giờ thấy cũng gần kết thúc nên đã đợi ở ngoài sân đấu, hắn muốn đi ăn với Úc Nam.
Dư Thâm quả đúng là vô tâm, học trò đi thi mà ông không đến ngó nghiêng —— Ông nghĩ không cần thiết, không phải thi đại học mà cần phụ huynh cổ vũ, với vẽ vời thì chỉ cần đặt bút vẽ thì sẽ dứt khoát chắc chắn.
Đoàn Dụ Hàn thẳng tắp sống lưng, cười hỏi: "Sao?"
Úc Nam nói kích động: "Chủ đề là Giấc Mộng Đêm Hè!!"
Đoàn Dụ Hàn cũng không tin nổi, hắn ngạc nhiên nhíu mày: "Thế à, trùng hợp vậy á?"
Úc Nam gật đầu thật mạnh: "Mình suýt nữa tưởng cậu tiết lộ đề cho mình."
Tất nhiên Đoàn Dụ Hàn không có bản lĩnh phi thường như vậy, trái lại hắn tò mò: "Hôm nay cậu đã lên ý tưởng chưa?"
Kiểu thi đấu này có rất nhiều người sẽ dành một, hai ngày đầu để thiết kế ý tưởng, phát họa chứ không gấp gáp đặt bút vẽ ngay.
Úc Nam đáp: "Mình bắt đầu vẽ luôn rồi."
Đoàn Dụ Hàn: "Nhanh thế, cậu vẽ gì? Giấc Mộng Đêm Hè, cậu vẽ tinh linh và đom đóm đúng không?"
Úc Nam lắc đầu vô cùng thần bí, cậu ngại nói với Đoàn Dụ Hàn rằng cậu vẽ một bức chân dung tự họa.
Nếu bức vẽ đoạt giải có thể lấy ra kể, còn không đoạt giải thì thôi.
Ở khía cạnh này Úc Nam hướng nội hiếm thấy.
Lại có vài người lục tục đi ra cửa, là những gương mặt phương Đông, nhìn có lẽ là người Hoa. Y như rằng, tại chỗ thế này mà đối phương nhìn thấy bọn họ là người Hoa giống mình, còn thu hút sự chú ý của người khác thì chạy nhào lại chủ động chào hỏi.
Úc Nam đến để thi đấu, cậu trò chuyện đôi câu với họ.
Họ đều là người Trung Quốc, có hai người là sinh viên của GOME, một người khác là nghiên cứu sinh đang học ở nước ngoài.
"Giải đấu này không dễ lọt vào, mười mấy bạn học cùng thi tuyển chọn vào cùng bọn mình, qua hai vòng sàng lọc rơi rụng dần, trong đó có mấy người đạt được giải thưởng lớn trước đó." Nữ sinh đến từ GOME nói, "Chỉ có mình với hai cậu ấy đến được đây."
Người nghiên cứu sinh nói: "Đúng thật cạnh tranh khốc liệt. Tớ với bạn cùng phòng tham gia, cậu ấy có thực lực lắm mà chỉ mỗi tớ nhận được thư mời. Nhờ hết vào vận may năm trước của tớ, có hai tác phẩm tham dự cuộc thi XX."
Nữ sinh hỏi Đoàn Dụ Hàn: "Các cậu thì sao?"
Đoàn Dụ Hàn nói: "Mình không phải tới thi, là cậu ấy thi."
Nữ sinh hỏi Úc Nam: "Cậu là sinh viên Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm nhỉ, hình như mình không nghe nói Thâm Quyến có cuộc tuyển chọn."
Úc Nam đáp: "Mình không thi tuyển chọn cũng không nộp tác phẩm nào."
Mấy người họ ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Úc Nam không hiểu nhìn mặt đoán ý: "Mình được thầy đề cử, đi thẳng đến đây."
Hội viên trọn đời của Hiệp hội Mỹ thuật nước M có quyền đề cử trực tiếp học trò tham dự, nhưng hội viên toàn là họa sĩ lớn tên tuổi, người bình thường không có bối cảnh tài nguyên tốt như thế.
Đợi bọn họ hàn huyên mấy câu xong đi, Đoàn Dụ Hàn mới nói bất đắc dĩ: "Úc Nam, cậu vẫn không biết cách nói chuyện như cũ."
Úc Nam không hiểu: "Là sao?"
Đoàn Dụ Hàn rất muốn nói với cậu không phải ai cũng đối xử bình đẳng với những tuyển thủ dự thi thông qua các cách thức khác nhau, một vài người được ông trời ưu ái, có một ít điều kiện thì sẽ bị những người trèo lên nhờ nỗ lực cố gắng ghen ghét, đây là chuyện thường tình trên đời.
Nhưng lý do Úc Nam là Úc Nam là vì cậu không hề biết việc này.
Cũng giống như lần đầu gặp nhau trong lớp quân sự, thầy bảo chơi trò Trò Chơi Màu Sắc, Úc Nam lại vạch trần ra lỗi nhận sai màu của cậu bạn đầu tiên.
(*) Trò Chơi Màu Sắc (Memocoly): Đại khái là mình có 4 ô vuông màu, người ta sẽ cho ấn ngẫu nhiên vào 4 ô đó, mình phải ấn lại cho đúng thứ tự. Link chơi thử:
Thực tế chứng minh Úc Nam đúng, cậu có cảm nhận màu sắc tuyệt đối hiếm thấy, trí nhớ còn xuất sắc hơn thầy.
Nhưng sau lần đó Úc Nam bị nghĩ là cậy tài khinh người, bạn bè cậu ở lớp tập huấn rất ít ỏi, chỉ còn lại mỗi Đoàn Dụ Hàn.
Đoàn Dụ Hàn cười nói: "Thôi, cậu cứ vậy đi. Nhà nghệ thuật chân chính đều có cá tính, có người còn quá mức hơn cậu kìa."
Úc Nam: "?"
Không ngoài dự đoán của Đoàn Dụ Hàn, sau đó Úc Nam bị nhóm tuyển thủ người Hoa xa lánh. Rõ ràng đứng cách không xa, Úc Nam vẫy tay chào họ mà họ làm như không thấy, chỉ có cô gái lúng túng gật đầu với cậu.
Úc Nam không phải kiểu người giỏi giao thiệp với người ta nên không chú ý điều này, cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mỗi ngày cậu đều trình diện đúng giờ, rồi rời đi đúng giờ.
Dư Thâm đến nước M không chỉ để khích lệ Úc Nam thi đấu mà còn muốn gặp bạn già, đa phần là các nhà nghệ thuật. Lúc nào tiện ông dẫn Úc Nam theo, còn tình huống khá riêng tư sẽ bỏ Úc Nam lại khách sạn.
Dù thế nào thì Úc Nam cũng vui vẻ.
Tối đó cậu muốn đi Viện bảo tàng Khoa học kỹ thuật và Công nghiệp ở thành phố S.
Đã hẹn nhau giờ xuất phát sẽ gặp ở đại sảnh mà Úc Nam đợi một hồi vẫn không thấy người đâu, cậu đi đến trước cửa phòng Đoàn Dụ Hàn, cửa không khóa kín.
"Đi thôi." Úc Nam đẩy cửa đi vào, "Cậu muộn 10 phút rồi đó."
Trong phòng không có ai.
Úc Nam nghe thấy tiếng nói chuyện của Đoàn Dụ Hàn trong phòng cất đồ, vừa gấp vừa nhanh như đang tranh luận với người trong điện thoại.
"...Con sẽ về, nhưng không phải bây giờ." Đoàn Dụ Hàn tức giận nói, "Con không phải đứa chưa thành niên, con biết con đang làm gì."
Úc Nam: "Đoàn Dụ Hàn."
Cậu hơi không yên lòng, vì trước giờ chưa từng thấy Đoàn Dụ Hàn nổi giận.
Trong phòng cất đồ yên tĩnh mấy giây.
Ngay lập tức cửa được mở, Đoàn Dụ Hàn bước ra, vẻ mặt như bình thường: "Ngoài đó lạnh không? Mình mặc đồ nào đây?"
"Lạnh." Úc Nam quấn khăn choàng, còn đội mũ.
Cậu không bị dời sự chú ý, "Cậu mới nói chuyện với ai? Đang cãi nhau hả?"
Đoàn Dụ Hàn gãi tóc: "Giảng viên. Hối mình về làm bài, nếu không sẽ trừ điểm mình."
Úc Nam nói căng thẳng: "Tính sao giờ? Lúc đi cậu không xin nghỉ?"
Đoàn Dụ Hàn không muốn nói tiếp về chủ đề này: "Xin, nên mới nói ông ấy rất đáng ghét. Đi thôi."
Bọn họ đến viện bảo tàng.
Viện bảo tàng này rất nổi tiếng, không thiếu những điều khiến người ngạc nhiên, còn có đủ loại thiết bị trải nghiệm, Úc Nam thậm chí trải nghiệm trạng thái không có trọng lực. Người ta sẽ mô phỏng khoang tàu vũ trụ, thắt dây thừng an toàn bay lơ lửng trên không, cậu chơi đến nỗi thiếu điều không muốn về.
Sau đó họ đi tham quan quang cảnh thu nhỏ, nhìn thành phố L phiên bản thu nhỏ.
"Bài tập của bọn mình là thành phố Đồng phiên bản thu nhỏ." Đoàn Dụ Hàn nói, "Tương tự cái này. Mình đi thì tiến độ của họ cũng chậm lại."
Úc Nam thở dài: "Phức tạp vậy à... Chẳng trách giảng viên phụ trách mắng cậu. May mà chuyên ngành bọn mình không có bài tập nhóm, chứ không mình cũng không muốn gặp phải kiểu thành viên nhóm như cậu."
Đoàn Dụ Hàn: "..."
Úc Nam nói thêm: "Cậu quay về phải đuổi cho kịp bài tập đó nhé."
Đoàn Dụ Hàn mỉm cười, gạt đi bực dọc ức chế ban nãy: "Biết rồi!"
Buổi tối họ vừa bước ra ngoài bảo tàng thì trời bắt đầu mưa, cả hai đứng dầm mưa một hồi đến khi taxi đến chở về khách sạn.
Vừa lên xe Đoàn Dụ Hàn cởi áo khoác quấn lên người Úc Nam.
Úc Nam từ chối: "Không cần, trước đó cậu bị cảm mà đúng không? Cậu nên giữ ấm đi."
Đoàn Dụ Hàn ấn bàn tay cởi áo của cậu: "Khỏe lâu rồi. Cậu lo cho bản thân đi, họa sĩ vĩ đại mà ngày mai cảm mạnh thì để xem cậu thi đấu tiếp thế nào."
Mặt Úc Nam dần đỏ.
Chiếc áo còn vương nhiệt độ cơ thể.
Cậu quay về phòng, Dư Thâm đã về.
Áo bành tô của Đoàn Dụ Hàn khá lớn với Úc Nam, tóc cậu ướt nhẹp chỉa tán loạn, nhìn khá nhếch nhác nhưng lại có vẻ được yêu thương.
Dư Thâm nhìn cậu, ông tìm khăn: "Áo của tiểu Đoàn?"
Úc Nam "Vâng" một tiếng: "Bọn em gặp trời mưa, cậu ấy cho em mượn áo, mai em trả lại."
Dư Thâm nói tiếp: "Úc Nam à, mấy ngày nay cậu không nên đi ra ngoài một mình với tiểu Đoàn, đỡ gặp phải người ghen tị."
Úc Nam rất khó hiểu: "Sao ạ?"
Dư Thâm thở dài: "Cậu nghe lời tôi, kìm hãm tâm tư lại, thi đấu cho tốt, chúng ta về hẵng nói."
Tất nhiên Úc Nam nghe lời Dư Thâm.
Mấy hôm sau cậu ngoan ngoãn ngồi trong khách sạn đọc sách, đôi khi Đoàn Dụ Hàn đến thì bọn họ sẽ chơi game. Hai thiếu niên tụ tập rít ra ríu rít, có chủ đề nói mãi không hết. Đoàn Dụ Hàn là đứa trẻ tốt, cực kỳ xứng đôi với Úc Nam, ngay cả Dư Thâm cũng không kìm được cảm thán về không khí thanh xuân này.
Thời gian trôi rất nhanh, thời hạn dài nhất của cuộc thi là bảy ngày, trưa ngày thứ năm Úc Nam bước ra khỏi sân.
Trước đó đã có mấy tuyển thủ đi ra, nói cách khác Úc Nam là người thứ năm hoàn thành tác phẩm trong hơn 100 tuyển thủ.
Cậu không biết có văn hóa tuần san đợi phỏng vấn truyền thông, nếu biết sớm thì đã chọn buổi chiều mới xong rồi đi ra cùng mọi người.
Một số phóng viên nước ngoài phỏng vấn cảm thụ của cậu, vì sao chưa bao lâu đã nộp tác phẩm, có phải rất có niềm tin sẽ đánh bại những tuyển thủ khác không vân vân.
Úc Nam nghe hiểu.
"Tôi vẽ xong thì đi ra thôi." Cậu nhìn vào ống kính nói lơ ngơ.
Các phóng viên: "..."
Nào ngờ đoạn video ngắn ngủi trên trang web nước ngoài bị cư dân mạng trong nước phát hiện, dưới trang thi đấu chính thức đầy tiếng Trung.
Nhiệt độ của Úc Nam vừa hạ xuống một ít trong thời gian trước giờ dâng cao trở lại.
Nhóm cứ dân mạng thích cậu không biết cuộc thi nhưng vẫn thấy cậu rất lợi hại, thi nhau khen ngợi cậu thẳng thắn, tỏ vẻ cậu là sát thủ hủy diệt chủ đề trời sinh.
Đàm Nhạc Phong làm gif của cậu gửi sang, chọc Úc Nam ngượng chín mặt, cậu hơi hơi hiểu câu nói ngày đó của Đoàn Dụ Hàn.
Xem ra khi nào rảnh rỗi phải học một ít cách ăn nói, đến thời điểm thì quan sát tình huống để nói chuyện.
Úc Nam kết thúc thi đấu sớm, kết quả cuộc thi ít nhất phải gần một tháng mới công bố, trong đó có giai đoạn bình chọn nửa tháng.
Họ ở khách sạn tiếp hai ngày, đến lúc nên về nước.
Trước một ngày về nước Đoàn Dụ Hàn trông khá có tâm sự.
Úc Nam không biết lý do vì sao hắn không vui, lúc chơi game toàn bị Úc Nam đè xuống đất ma sát, nhưng để báo đáp việc bầu bạn, sáng hôm nay Úc Nam ra quảng trường mua bánh crepe Đoàn Dụ Hàn thích ăn.
Dư Thâm còn chưa dậy.
Có khả năng Đoàn Dụ Hàn cũng chưa dậy.
Úc Nam vừa mở cửa thì gặp phải cô gái khách sạn đẩy xe bữa sáng chuẩn bị nhấn chuông phòng.
"Chào chị." Úc Nam chào cô.
Bình thường bọn cậu luôn treo biển "Đừng làm phiền", tự xuống phòng ăn của khách sạn ăn sáng. Hôm nay cũng không gọi phục vụ khách sạn, huống chi là một bữa phong phú thế này.
Cô gái nói: "Đây là sự chuẩn bị đặc biệt vào ngày ngày khách trả phòng ạ, mọi thứ đều miễn phí."
Úc Nam cảm ơn.
Cậu hơi ngờ vực trong bụng, phục vụ của khách sạn nước ngoài luôn tốt đến vậy ư?
Những ngày qua họ ăn ở đây, còn dùng thủy trị liệu, đưa nước hoa quả, đưa bánh ngọt, tặng vé xem biểu diễn, thậm chí còn có người đến phòng nấu cơm Tàu cho họ ăn một lần, thật sự chỉ lo bọn cậu không được thoải mái.
Đợi sau này có tiền, cậu muốn đến ở khách sạn này nữa. Úc Nam thầm nghĩ.
Nhưng vẫn phải mua bánh crepe.
Úc Nam xuống dưới, lần đầu tiên đi một mình trên con phố nước ngoài.
Cậu đi chậm rãi, vừa đi vừa ngắm cảnh buổi sớm, còn đến suối phun cầu điều ước, khi mua bánh crepe quay lại thì cậu đút cho bồ câu ăn.
Mãi về sau, Úc Nam nghĩ nếu cậu sớm mấy phút hoặc trễ mấy phút thì sẽ không phát hiện gì cả.
Nhưng mọi chuyện đều có ý trời.
Cậu vừa mới bước qua cổng khách sạn thì thấy Cung Thừa đứng ở trung tâm bước ra ngoài khách sạn, cậu chợt run bắn người, đứng chết trân.
Người gác cửa khom người mở cửa cho Cung Thừa.
Người quản gia phụ trách kéo hành lý của khách sạn chất mấy chiếc vali lên trên xe, tiểu Chu đi vòng ra đầu khác ngồi lên ghế phó lái.
Nếu nói Úc Nam tưởng đây chỉ là trùng hợp thì Dư Thâm đi phía sau với gương mặt xám xịt chứng thực tất cả. Gì mà kinh phí dư dả, gì mà phục vụ miễn phí của khách sạn, chúng không phải như Úc Nam đã nghĩ.
Không phải thầy Dư cũng không ưa Cung Thừa sao?
Úc Nam có cảm giác mình bị lừa.
Dư Thâm thấp hơn Cung Thừa một đầu, hình như đang nói chuyện với gã, trông không khách sáo.
Cung Thừa cau mày, cũng là bộ dạng không vui vẻ.
Úc Nam lặng lẽ đứng nhìn họ nói mấy câu, Dư Thâm thả lỏng vẻ mặt, ông gật đầu nói gì đó, dường như đã thỏa hiệp.
Cung Thừa quay lưng với Úc Nam ngồi vào ghế sau.
Dư Thâm đứng nhìn chiếc xe chạy đi xa.
* (Truyện chỉ đăng tại w-o-r-d-p-r-e-s-s và w-a-t-t-p-a-d dauhacmieu)
Trên đường ra sân bay.
"Sao, hôm nay cả hai đứa đều không nói chuyện." Dư Thâm hỏi.
Úc Nam: "..."
Vì thầy là kẻ lừa gạt.