Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mỹ Nam Tâm Kế


 
Chương 27
Editor: Soju
Minh Hoàn quay mặt đi, không muốn nghe Lưu Đàn nói.
 
Từng câu từng chữ của hắn nghe thì có vẻ nghiêm túc, nhưng trên thực tế lại không hề  đứng đắn một chút nào.
 
Lưu Đàn cũng không muốn tạo quá nhiều áp lực cho nàng, hắn chỉ dám chạm khẽ vào trái tim Minh Hoàn một chút, sau đó lại tránh sang bên cạnh nàng.
 
“Thị nữ của nàng đâu rồi? Sao không thấy đi theo nàng?” Lưu Đàn nói.
 
Lúc này Minh Hoàn mới nhớ tới Sào Ngọc.
 
“Trời quá nóng, Sào Ngọc trở về lấy dù và nước trà, lúc này không tìm thấy tiểu nữ nhất định nàng sẽ lo lắng.” Minh Hoàn mím môi, “Điện hạ, ngài phái người tới vườn lựu nhìn xem.”
 
Lưu Đàn cười một tiếng: “Được.”
 
Đợi Lưu Đàn rời đi, Minh Hoàn mới kéo chiếc chăn mỏng đang đắp trên người xuống.
 
Thời tiết nóng bức, Minh Hoàn cảm thấy hơi nhàm chán khi đắp một thứ như vậy trên người.
 
Nàng dựa lưng vào gối mềm, một tay chống cằm, một tay cuốn lọn tóc dài, cẩn thận suy nghĩ.
 
Kỳ thật, đối với sự việc vừa mới phát sinh, Minh Hoàn vẫn còn sợ hãi.
 

Rốt cuộc Lưu Đàn là người như thế nào?
 
Vì sao hắn có thể vừa lãnh khốc vô tình, bức bách người khác đi giết người, ngay sau đó lại trở nên ôn tồn lễ độ, vân đạm phong khinh(*) như vậy?
(*):Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
 
Trên thực tế, Minh Hoàn cũng không bài xích việc Lưu Đàn giết người. Lưu Đàn là bá chủ một phương, có thể ngồi lên vị trí hiện tại đương nhiên hắn không có khả năng là người nhân từ nương tay.
 
Điều nàng sợ hãi chính là, Lưu Đàn chỉ đang ngụy trang trước mặt mình, ngộ nhỡ có một ngày, nàng làm điều gì đó khiến Lưu Đàn chán ghét, hoặc là Lưu Đàn mệt mỏi và có mục tiêu mới cần theo đuổi, hắn sẽ cho nàng thấy một khía cạnh tàn nhẫn độc ác khác, sau đó không chút do dự giết chết nàng.
 
Lưu Đàn…… có thể như vậy hay không?
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Hoàn cảm thấy càng nghĩ càng đau đầu, nàng khẽ thở dài một tiếng.
 
Nửa khắc trôi qua, Lưu Đàn vẫn chưa trở về, lúc này đã là giữa trưa, gió ấm thổi qua Minh Hoàn cũng cảm thấy buồn ngủ, dần dần mắt nàng đã không mở được nữa, ôm gối ngủ thiếp đi.
 
Sau khi Lưu Đàn trở về, nhìn thấy Minh Hoàn đang ngủ ngon lành.
 
Trên người nàng không đắp bất cứ thứ gì, ống tay áo rộng bị cuốn lên trên một chút, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, trên tay đeo một chuỗi hạt san hô màu đỏ tươi, rất đáng yêu.
 
Mặc dù thời tiết đã nóng hơn, nhưng Lưu Đàn vẫn sợ Minh Hoàn sẽ cảm lạnh, hắn biết thân thể Minh Hoàn mảnh mai yếu ớt, không thể chịu nổi bất kỳ sự khó chịu nào.
 
Hắn gấp chiếc chăn mỏng lại, đắp lên bụng Minh Hoàn.
 
Nàng ngủ rất say, Lưu Đàn đắp chăn cho nàng, hoàn toàn không khiến nàng tỉnh giấc. Minh Hoàn khẽ trở mình, vừa lúc nằm chính diện.
 
Da thịt nàng sáng bóng như ngọc, cánh môi đỏ hồng căng mọng ẩm ướt, có phần hơi trong suốt, thoạt nhìn rất ngon miệng.
 
Lưu Đàn tiến lại gần, chóp mũi lướt qua gương mặt mềm mại của Minh Hoàn, đôi môi của hắn chỉ cách môi của Minh Hoàn một đoạn rất ngắn.
 
Hơi thở nhẹ nhàng của nàng mang theo mùi lan xạ hương, cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ lướt qua sườn mặt Lưu Đàn.
 
Chỉ cần hắn cúi xuống chút nữa, là có thể hôn được Minh Hoàn.
 
Nhưng mà, Lưu Đàn suy nghĩ, hắn thừa dịp Minh Hoàn ngủ say mà hôn nàng, nhưng nàng lại không biết gì cả, hình như có chút cầm thú, có chút không giống người.
 
Tuy nhiên, hắn đã sớm hôn rồi, cũng cầm thú rồi, lại cầm thú thêm một lần nữa hình như cũng không sao.
 
Thời điểm chuẩn bị hôn xuống, lông mi của Minh Hoàn đảo qua mặt Lưu Đàn, cảm giác ngứa ngáy râm ran.
 
Hắn đột nhiên phát hiện, lông mi của tiểu cô nương rất dài, so với lông mi của hắn thì còn dài hơn.
 
Lưu Đàn duỗi tay gảy gảy lông mi của Minh Hoàn.
 
Sau khi chơi đùa với lông mi của nàng đủ rồi, Lưu Đàn lại sờ soạng vành tai Minh Hoàn. Nàng đeo đôi khuyên tai ngọc trai, một hạt ngọc trai nho nhỏ hình giọt nước, sờ lên cảm giác trơn bóng, xúc cảm nơi trái tai cũng vô cùng mềm mại, sờ vào rất thoải mái.
 
Vốn dĩ Minh Hoàn ngủ rất sâu, động tác của Lưu Đàn cũng nhẹ nhàng, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái, nàng tiếp tục trở mình, lúc này đã đưa lưng về phía Lưu Đàn.
 
Lưu Đàn bất chợt nhớ ra, hắn vẫn chưa hôn trộm Minh Hoàn.
 
Nếu hắn cố kéo vai, xoay người nàng trở lại, khả năng nàng sẽ thức giấc.
 
Lưu Đàn còn có chuyện khác phải xử lý, trước khi rời khỏi đây, hắn phân phó thị nữ chăm sóc Minh tiểu thư, sau đó mới rời đi.
 
Khi Minh Hoàn tỉnh lại, đã quá nửa buổi chiều.

 
Nàng xoa xoa mi tâm, mở cửa sổ ra nhìn sắc trời bên ngoài, mới nhận ra mình thực sự ngủ thiếp đi ở nơi này của Lưu Đàn.
 
Đôi giày thêu mới đã đặt sẵn ở mép giường, Minh Hoàn xỏ giày, thị nữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng tiến vào: “Minh cô nương tỉnh rồi?”
 
Minh Hoàn gật đầu, ngước mắt: “Mục Vương điện hạ đâu?”
 
Thị nữ nói: “Điện hạ có việc phải ra ngoài nên đã rời đi trước, trước khi đi ngài ấy đã dặn dò phòng bếp làm tổ yến cho ngài.”
 
Minh Hoàn không đói, cũng không có cảm giác thèm ăn.
 
Nàng lắc đầu: “Không cần đưa tới, ta không muốn ăn, sắc trời cũng không còn sớm, chờ Mục Vương điện hạ trở về, ngươi thay ta chào hỏi một tiếng là được, ta đi về trước.”
 
Thị nữ ngăn cản Minh Hoàn: “Minh cô nương, ngài nên ăn lót dạ chút gì đó rồi hãy đi, điện hạ nghe nói bữa trưa ngài không ăn gì, hiện giờ nếu biết được ngài không ăn gì đã rời đi, nhất định sẽ cảm thấy nô tỳ làm việc không tốt, không khuyên được ngài.”
 
Minh Hoàn đành phải đáp ứng.
 
Một thị nữ khác bưng nước tiến vào, giúp Minh Hoàn rửa mặt, lau tay.
 
Tổ yến nhanh chóng được mang lên.
 
Lưu Đàn chỉ phân phó người làm tổ yến cho Minh Hoàn, nhưng lại không phân phó làm như thế nào. Người của Khang Vương phủ không thỏa đáng như người của Mục Vương phủ, phòng bếp sử dụng súp gà mềm, súp chân giò hun khói và nấm nấu cùng tổ yến tạo ra màu sắc ngọc bích, mặc dù hương vị khá ngon, cũng không dầu mỡ, nhưng Minh Hoàn lại không thích lắm. Nàng vẫn thích ăn tổ yến chưng đường phèn nhiều hơn, hương vị ngọt ngào tương đối dễ chịu.
 
Dưới cái nhìn chăm chú của thị nữ, Minh Hoàn dùng hết nửa chén tổ yến, sau đó mới nhờ người đưa mình trở về nơi ở.
 
Mãi tới lúc chạng vạng Khang Vương phi mới xử lý xong chuyện ở hậu viện, nghe nói Minh Hoàn được Mục Vương dẫn đi, hiện tại đã trở về nơi ở, Khang Vương phi bèn tới gặp Minh Hoàn.
 
Ngay khi bước vào cửa, Khang Vương phi đã ra hiệu cho thị nữ đỡ mình tới lui ra ngoài, sau đó nàng mới tiến lên nói: “Hôm nay đã khiến Minh cô nương phải đợi lâu, trong nhà nhiều người, luôn có mấy người không an phận, ta không thể không đi xử lý những việc này, ngày mai chúng ta lại cùng nhau ngắm hoa nhé.”
 
Minh Hoàn cũng từ trên ghế đứng dậy, nàng hơi mỉm cười: “Vương phi quá khách khí rồi.”
 
Sào Ngọc rót trà cho hai người.
 
Khang Vương phi ngồi bên cạnh Minh Hoàn, dùng ngón tay ngọc thon dài xoa vị trí mi tâm: “Ba mươi phút trước, Tiết phủ phái người tới đây hỏi khi nào cô nương trở về, ta thích Minh cô nương, ngóng trông Minh cô nương sẽ ở thêm mấy ngày, nên đã cho người Tiết phủ quay về, Minh cô nương không ngại chứ?”
 
Minh Hoàn nói: “Được Vương phi coi trọng, là vinh hạnh của muội.”
 
Khang Vương phi lại lôi kéo tay Minh Hoàn trò chuyện vài câu, dặn Minh Hoàn không cần khách khí, cứ coi nơi này như nhà của mình, sau khi dặn dò một hồi, nàng ấy mới rời khỏi sân viện của Minh Hoàn.
 
Chờ Khang Vương phi đi rồi, Sào Ngọc thu dọn cốc chén, nói: “Tiểu thư, ngài có biết Khang Vương phủ vừa xảy ra chuyện gì không?”
 
Minh Hoàn lắc đầu: “Không biết, đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Trong phủ Khang Vương có một nơi chuyên dụng để nuôi dưỡng vũ cơ, đó đều là mấy người các vị quan lớn hoặc quý nhân tặng cho Khang Vương, Khang Vương độc sủng Vương phi, nên đã gạt bọn họ sang một bên không thèm để ý. Hôm nay, trong số những vũ cơ đó có một người mang thai, người nọ không chịu khai ra gian phu là ai, bị ép buộc tới đường cùng mới cắn chặt lấy Khang Vương.” Sào Ngọc nhỏ giọng nói, “Vương phi tức giận không nhẹ, lập tức cho người đánh rớt hài tử trong bụng, khi người bị đánh chết, đang định xuống tay xử lý những vũ cơ khác, lúc đó mới có người chịu khai ra sự thật, nói là gã sai vặt nào đó trong phòng bếp.”
 
Minh Hoàn hơi rũ mắt: “Sau đó thì sao?”
 
“Tất nhiên gã sai vặt đó cũng bị Vương phi đánh chết.” Sào Ngọc nhỏ giọng nói “Vương phủ há lại là nơi dễ sống? Khang Vương phi có thể sừng sững không ngã như vậy, sao có thể chỉ cần nguyên sự sủng ái của Khang Vương? Yên Châu rộng lớn như thế, nữ nhân muốn leo lên người Khang Vương, không có một ngàn cũng có chín trăm.”
 
Minh Hoàn nhấp một ngụm trà, nước trà ngọt lành tiến vào khoang miệng, mùi vị cũng rất thơm.
 
Sào Ngọc nói: “Trước khi biết gian phu thật sự là ai, hầu hết mọi người đều cho rằng hài tử là của Khang Vương. Khang Vương phi có thai, lại dám cho người đánh rớt hài tử của vũ cơ …… Trách không được Khang Vương phủ chỉ có một mình Vương phi, Khang Vương phi thật sự rất thông minh, có ngài ấy ở đây, làm gì có thị nữ nào lớn gan dám mơ ước Khang Vương?”
 

Hiện tại, Minh Hoàn rất khó nói chính xác, rốt cuộc trong lòng mình có cảm giác gì.
 
Ở trong mắt nàng, Khang Vương phi là nữ tử vô cùng thông minh tinh tế, những việc tàn nhẫn như vậy  giống như chẳng hề liên quan gì tới nàng ấy. Nhưng khi thật sự nghe nói, Minh Hoàn mới bỗng nhiên phát hiện, có rất nhiều chuyện không giống như vẻ bề ngoài mà nàng nhìn thấy.
 
Lòng người đều phức tạp.
 
Lưu Đàn cũng phức tạp.
 
Những gì mà nàng nhìn thấy, có lẽ chỉ là một mặt mà Lưu Đàn cố tình bày ra, ở thời điểm nàng không nhìn thấy, có lẽ Lưu Đàn còn có một mặt khác.
 
Tối hôm qua Lưu Đàn vừa ôm nàng, nói cho nàng biết hắn sợ sấm sét, hôm nay hắn đã lạnh nhạt vô tình giẫm lên máu tươi của mười mấy người đi đến trước mặt nàng.
 
Minh Hoàn tính thời gian, nàng quen biết Lưu Đàn mới chỉ mấy tháng mà thôi, trong vài tháng ngắn ngủn, nàng thật sự hiểu rõ Lưu Đàn sao?
 
Sau này, nếu trong lúc lơ đãng nàng nói sai điều gì, có phải Lưu Đàn sẽ đột nhiên ra tay giết nàng hay không?
 
Nước trà ấm áp, nhưng Minh Hoàn lại có loại cảm giác không rét mà run.
 
Dưới ánh đèn vàng mơ màng, một chút bối rối thoáng hiện ra trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Minh Hoàn. Nàng thật sự nên tin tưởng Lưu Đàn sao?
 
“Tiểu thư……” Sào Ngọc khẽ đẩy Minh Hoàn, “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?”
 
Minh Hoàn lấy lại tinh thần, đứng dậy đi vào phòng ngủ: “Ta không sao.”
 
Trên chiếc bàn cạnh giường trong phòng ngủ không chỉ có một bộ y phục được xếp ngay ngắn, bên cạnh bộ y phục đó còn có một chiếc túi nhỏ tinh xảo.
 
Minh Hoàn mở túi ra, bên trong tỏa ra mùi hương ngọt thanh của kẹo hoa quế và thanh mai, ánh mắt nàng càng thêm bối rối, tiện tay cầm một viên kẹo cho vào trong miệng.
...
 
Lưu Đàn bước vào cửa, đưa áo choàng cho thị nữ đứng bên cạnh: “Minh tiểu thư đâu?”
 
“Minh tiểu thư trở về rồi.” Thị nữ nói, “Nô tỳ nhìn Minh tiểu thư dùng xong một chén tổ yến, sao đó mới cho người đưa tiểu thư trở về. Điện hạ, còn rất nhiều tổ yến, ngài có muốn dùng không?”
 
Lưu Đàn gật đầu: “Mang lên đi.”
 
Hắn nếm thử một miếng, hương vị khá ngon.
 
“Lần sau Minh tiểu thư tới đây, dặn phòng bếp làm tổ yến chưng đường phèn cho nàng, nàng thích ăn ngọt khi còn nóng.”
 
Lưu Đàn nhớ tới hôm nay khi hắn ôm Minh Hoàn, nàng nhỏ bé như vậy, vòng eo mỏng manh nhẹ như mây.
 
Kỳ thật hắn cũng không đặc biệt yêu cầu nữ tử phải mập hay ốm, hắn chỉ thích Minh Hoàn, nhưng thấy nàng mảnh mai như vậy, hắn thật sự đau lòng.

 


Nhấn Mở Bình Luận