Tiên đế đã qua đời rồi cho nên những chuyện trước kia đã từng xảy ra cũng đã tiêu tan hết như mây khói, nếu muốn biết rõ vấn đề này thì sẽ rất khó. Dù sao thì cũng không phải là bản thân tiên đế nên cũng chẳng ai biết đến cùng thì ông ta đang nghĩ gì cả.
Thương Quân Lẫm cũng biết có tự hỏi thêm về vấn đề này thì cũng vô ích cho nên hắn đã nhanh chóng kéo đề tài trở lại: "Cái vị Tằng thái phó này trẫm cũng đã từng tiếp xúc rồi, ông ta là một vị quan tốt hiếm có, vào lúc tiên đế còn chưa trở nên sai lầm thế kia thì cũng có quan hệ rất hòa thuận với ông ấy nhưng sau này tiên đế lại tin vào những kẻ gian nịnh nên quan hệ giữa hai người mới dần xa cách."
"Ta cũng nhớ danh tiếng của cái vị Tằng thái phó này trong dân gian rất tốt, sau khi ông ta bị gian thần hại chết thì đã được rất nhiều người trong dân gian chủ động tế bái, thậm chí còn có nhà nho lớn viết văn chương bảo ánh sáng cuối cùng trong triều đã bị dập tắt rồi." Chuyện này đã được người trong kinh thành nghị luận một khoảng thời gian dài cho nên dù Thẩm Úc suốt ngày ở trong hầu phủ cũng nghe được đôi chút.
Sau này Thẩm Úc có được lực lượng của riêng mình nên cũng biết được sơ sơ về những chuyện lớn chuyện nhỏ ở trong triều, nói chung y có ấn tượng rất sâu sắc với Tằng thái phó.
Thương Quân Lẫm: "Nếu lúc ấy ông ta chưa chết như vậy thì tính chân thực trong vụ mưu sát kia cũng cần phải nghiên cứu thêm, lúc ấy quả thật tiên đế đã vì ông ta mà đã giết rất nhiều người trong triều, bên trong cũng có những kẻ gian nịnh nhưng có vài người vô tội."
Thẩm Úc: "Hồ sơ năm đó thế nào? Bên trong viết những gì?"
Thương Quân Lẫm: "Sau khi Phương Quân tìm ra thân phận của ông ra thì đã đi xem hồ sơ vụ án đó, những gì viết ở bên trong cũng giống như trước đó trẫm đã nói, Tằng thái phó đã là một "người chết" rồi."
Thẩm Úc: "Hèn gì trước đó vẫn luôn không thể điều tra ra ông ta, một người đã "chết" rồi thì đương nhiên sẽ không lọt vào danh sách tình nghi, vào thời điểm Tằng thái phó "chết" thì bệ hạ đã bắt đầu bộc lộ tài năng ở trong triều rồi, chẳng lẽ lúc ấy tiên đế đã bắt đầu nghi ngờ rồi sao? Sao ông ta biết ai là người cuối cùng sẽ đặt chân lên vị trí kia?"
Thương Quân Lẫm: "Trẫm ở trong kinh không bao lâu thì đã tới biên quan rồi, cũng không hiểu gì nhiều về tâm tư của tiên đế lắm, lúc chuyện của Tằng thái phó xảy ra thì trẫm đã ở biên quan rồi nên lúc trẫm trở về, mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy, đến cả chuyện tiên đế còn để lại sự sắp xếp khác kia ban đầu trẫm cũng không rõ lắm, sau đó gặp phải nhiều vụ ám sát trẫm mới dần điều tra ra những gì tiên đế để lại nhiều hơn trẫm nghĩ nhiều.
Thẩm Úc: "Nếu nơi như vậy thì nếu ông ta muốn để Việt Vương làm người kế vị thì ông ta hoàn toàn có thể giao vị trí thái tử cho hắn trước, nhưng mà đâu có đâu, từ đầu đến cuối tiên đế không hề lập ai làm thái tử cả."
Nếu đã lập người khác làm thái tử thì việc Thương Quân Lẫm muốn thừa kế vị trí kia sẽ khó hơn rất nhiều, nhưng tiên đế lại không làm thế, Thương Quân Lẫm thân là đứa con duy nhất của hoàng hậu nên cũng đương nhiên là được kế thừa vị trí hoàng đế của Đại Hoàn, càng đừng nói tới chuyện chiến công của hắn rất hiển hách, trong tay cũng nắm hơn một nửa binh quyền của Đại Hoàn, những hoàng tử khác thật sự không hề có đủ tư cách và năng lực để tranh giành với hắn.
Còn Tằng thái phó nữa, vì sao ngay cả Đàm tiên sinh cũng không biết thân phận thật sự của ông ta? Vì sao ông ta không bao giờ chịu để lộ mặt ở trước mặt cấp dưới? Bởi vì ông ta không thể, một người đáng lẽ đã chết đột nhiên lại xuất hiện trở lại trên cõi đời này, như thế tất nhiên sẽ mang lại những phiền phức không cần thiết.
"Sao Phương đại nhân lại điều tra được thân phận thật sự của ông ta? Còn nữa, hẳn là ông ta sẽ không dùng dáng vẻ thật sự của mình đâu đúng không." Thẩm Úc hỏi như thế là vì nếu ông ta dùng dáng vẻ thật sự của mình ngay từ đầu thì lúc vừa bị bắt đã bị nhận ra ngay mới đúng.
Tuy rằng mọi chuyện đã trôi qua mười mấy năm nhưng hình tượng của Tằng thái phó lưu lại ấn tượng quá sâu trong lòng của người đời, lúc Phương đại nhân mới vừa vào triều thì Tằng thái phó vẫn còn hoạt động ở trong triều, nghe nói suýt chút nữa Phương đại nhân đã bái Tằng thái phó làm thầy luôn rồi.
"Vừa nhắc đến này thì thấy cũng trùng hợp thật, vừa đúng cái hôm Phương Quân tới nhà tù thẩm vấn thì cũng có một vị thái y đến nhà tù để thử thuốc, vừa nhìn Tằng thái phó thì vị thái y này đã nhận ra ngay là trên mặt của ông ta có dấu vết bôi nước thuốc lên, vì vậy sau khi dáng vẻ thật sự của ông ta khôi phục trở lại thì Phương Quân vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay."
"Chắc Phương đại nhân hoảng lắm nhỉ?" Cho dù là ai đi nữa thì nếu nhìn thấy một người vốn phải chết từ nhiều năm trước bỗng vẫn còn sống và xuất hiện ở ngay trước mặt mình thì chắc chắn đều không thể bình tĩnh nổi.
"Đúng vậy, nếu không phải vì tình huống ngoài dự định này thì thân phận thật sự của ông ta cũng không thể dễ dàng điều tra ra được."
Sau khi thân phận thật sự của người đứng phía sau mọi chuyện được công bố thì trên dưới triều đình đều rất ngạc nhiên và hoảng sợ.
Người vào triều làm quan thì ít nhiều gì cũng biết được đôi điều xảy ra trong thời kỳ của tiên đế, càng đừng nói tới chuyện cái chết đã khiến triều đình phải lung lay của Tằng thái phó.
Tằng thái phó là ai? Là một dòng nước trong vắt trong giai đoạn cuối mà tiên đế cai trị, ông ta được vô số văn nhân mặc khách ca ngợi là một vị quan tốt, thế mà hiện tại có người nói với bọn họ Tằng thái phó là người đứng sau trợ giúp Việt Vương làm phản nên phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người đều là không thể tin được.
"Chuyện này... Có phải là có hiểu lầm gì rồi hay không?"
"Tằng thái phó cả đời thanh liêm, vì Đại Hoàn mà dốc hết tâm huyết, sau khi bị bãi quan thì đã bị kẻ gian giết hại rồi, vậy mà hiện tại lại bảo là ông ấy chưa chết hay sao?"
"Không chỉ không chết mà còn phạm phải tội đáng chết, mưu phản là một tội rất nặng."
"Ta vẫn không biết là vì sao?"
"Nào có nhiều nguyên nhân như vậy chứ, ông muốn biết thì chạy đến nhà tù của Bộ Hình mà hỏi người ta, nói không chừng ông còn biết được tin tức có ích từ miệng ông ta đó."
Các đại thần trong triều, bao gồm cả chính Phương Quân cũng thấy rất hoài nghi.
Nhưng khác với bọn họ, Phương Quân có thể gặp và hỏi thẳng ông ta.
Trong nhà tù của bộ Hình, Tằng thái phó bị trói ở trên một cây cột, còn Phương Quân thì ngồi ở phía đối diện ông ta với vẻ mặt phức tạp.
Ông đã từng rất nể phục phẩm cách của người này và còn từng nghĩ nếu người này không bị kẻ gian hãm hại thì có phải Đại Hoàn sẽ bớt rung chuyển hơn hay không. Nhưng hiện tại lúc người này thật sự xuất hiện ở trước mắt ông lần nữa thì lại ở trong tư cách này.
"Vì sao thái phó phải làm như vậy?" Phương Quân vẫn giữ xưng hô như năm đó.
"Thái phó..." Biểu cảm của Tằng thái phó đã có sự hoảng hốt trong thoáng chốc, "Đã rất lâu rồi không còn có ai gọi ra như vậy, vì sao phải làm như vậy ư? Chẳng qua cũng chỉ là theo lệnh mà làm mà thôi."
"Ai ra lệnh?" Phương Quân nhíu mày.
"Ngoại trừ tiên đế ra thì còn có thể là ai chứ?" Tằng thái phó khẽ cười như giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.
"Cũng là tiên đế bảo ngài lật đổ Đại Hoàn hay sao? Vì sao ông ấy lại muốn làm vậy?" Phương Quân thấy rất khó hiểu.
"Ai biết được chứ? Ông ta là vua còn ta là cấp dưới của ông ta, ta cần phải nghe theo mệnh lệnh của ông ta mà, không phải sao? Tựa như hiện tại vậy, Thương Quân Lẫm muốn người làm cái gì thì bất kể chuyện đó có quá đáng đến đâu, ngươi có không muốn đến đâu thì cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi." Vẻ mặt của Tằng thái phó rất kì lạ, dường như là đang cười nhưng cũng dường như là đang trào phúng cái gì đó.
Vẻ mặt của Phương Quân trở nên nghiêm túc: "Bệ hạ là bệ hạ, ngài ấy sẽ không làm ra loại chuyện gây hại cho Đại Hoàn, hiện tại bản quan đang thẩm vấn ông cho nên đừng nhắc tới những chuyện không liên quan, đến cùng thì tiên đế đã giao cho ông mệnh lệnh gì?"
"Không phải người đã biết rồi sao? Giúp Việt Vương bước lên vị trí hoàng đế đó," Khoé miệng của Tằng thái phó lại càng nở ra một độ cong trào phúng hơn, "Cớ gì Phương đại nhân lại vẫn cố chấp hỏi chứ, có nói với người thì ngươi cũng có tin đâu, vậy ngươi nói xem hoàng đế của các ngươi muốn ban cho ta tội danh gì đây? Muốn ta thú nhận cái gì đây?"
Phương Quân không hề bị ông ta chọc giận, giọng điệu của Phương Quân vẫn bình tĩnh như trước: "Nhà họ Hà cũng là người của ông sao?"
"Ngươi nói cái nhà họ Hà ngu ngốc tự vác cả nhà mình vào trong tù kia hay sao?" Tằng thái phó khẽ cười nhạo, "Một con chó ngu ngốc mà thôi."
"Vì sao lại ra tay với quý quân?" Phương Quân nhìn ông ta mà không còn bất cứ biểu cảm nào, "Đừng có bảo đây cũng là những gì tiên đế phân phó."
"Lời muốn nói thì đã nói hết cho Phương đại nhân rồi, ngài còi muốn ta nói gì đây?"
Một lần thẩm vấn trông thì có vẻ hỏi ra được rất nhiều chuyện nhưng trên thực tế thì tin tức có ích chiếm rất ít.
Sau khi sửa sang lại lời khai trong quá trình thẩm vấn, Phương Quân đưa chúng vào trong cung
Phòng Ngự Thư.
Phương Quân quỳ ở trên mặt đất, Mạnh công công lấy lời khai từ tay ông ra rồi dâng lên cho Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm cầm lấy lời khai sau đó mở ra xem, hắn được nhanh như gió, sau khi đọc xong, ánh mắt của hắn cũng dần trở nên tối tăm hơn: "Chuẩn bị đi, trẫm muốn gặp riêng ông ta."
"Bệ hạ?" Phương Quân ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thương Quân Lẫm vuốt ve tờ giấy chứa lời khai ở trong tay, trong giọng điệu của hắn không còn chút tình cảm nào: "Có một số việc trẫm phải tự mình xác nhận."
Phương Quân biết chuyện Thương Quân Lẫm đã hạ quyết tâm rồi thì sẽ không thể lay động được nữa nên ông cũng nuốt những lời khuyên can xuống: "Thần tuân chỉ."
Đầu tiên Phương Quân phải tới bộ Hình sắp xếp đã, thượng thư bộ Hình đi ở bên cạnh ông hỏi với vẻ đầy khó hiểu: "Sao đột nhiên bệ hạ lại muốn tới đây?"
"Chúng ta thân là thần tử, sao có thể xen vào chuyện bệ hạ muốn làm?" Phương Quân cũng không quay đầu lại mà tiếp tục sắp xếp.
"Không phải," Giọng điệu của thượng thư bộ Hình trở nên vội vàng, "Người này chính là kẻ lập nên kế hoạch làm phản, lỡ may, hạ quan nói là lỡ may nha, bệ hạ xảy ra chuyện gì thì ta và ông đảm đương nổi sao?"
"Cho nên mới phải sắp xếp thật tốt từ trước để có thể loại bỏ hết tất cả nguy hiểm có thể xảy ra đó."
"Phương đại nhân không thấy là nếu bệ hạ không tới thì đã có thể bóp chết tất cả mọi nguy hiểm rồi sao?" Thượng thư bộ Hình nói đầy sâu xa.
Phương Quân dừng bước: "Vậy ông dâng sớ kêu bệ hạ đừng đến nữa nhé?"
"Thôi, chúng ta vẫn nên tiếp tục sắp xếp đi thôi." Thượng thư bộ Hình vuốt mặt, cuối cùng vẫn cùng hành động với Phương Quân.
Đã khá lâu rồi bộ Hình không nghênh đón hoàng đế đến cho nên rất bận rộn.
"Trẫm vẫn cảm thấy trong chuyện này thì có chuyện gì đó đã bị bỏ qua mất, trẫm tính tự mình tới gặp Tằng thái phó." Ở Cung Ngọc Chương, Thương Quân Lẫm đang nói với Thẩm Úc về những dự định của mình.
"Việt Vương cũng bị nhốt ở bộ Hình nhỉ?" Thẩm Úc rót cho Thương Quân Lẫm một chén trà, "Bệ hạ nếm thử xem, là lá trà mới vừa được đưa tới đó."
Thương Quân Lẫm nâng chum trà lên rồi nhấp một ngụm: "Đúng vậy, sao đột nhiên A Úc lại nhắc đến hắn?"
"Đã bắt được kẻ phía sau màn rồi thì có phải bệ hạ nên xử lý Việt Vương rồi hay không?" Bàn tay đang nắm lấy chum trà của Thẩm Úc khẽ thắt chặt lại.
"Đúng vậy, giữ hắn ta lại là vì muốn dụ kẻ đứng phía sau ra nhưng hiện tại đã bắt được người rồi, cũng không cần phải giữ Thương Quân Việt lại nữa." Đối với Việt Vương thì Thương Quân Lẫm không hề có chút thiện cảm nào.
Sau khi nghe Thương Quân Lẫm nói xong, Thẩm Úc bỗng trở nên im lặng.
Thương Quân Lẫm nhận ra sự khác thường của Thẩm Úc nên đã buông chum trà xuống rồi nâng cằm của y lên, trong giọng điệu cũng tràn ngập sự nguy hiểm: "A Úc không vui sao?"
Thẩm Úc lắc lắc đầu: "Không hiểu sao ta lại cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi."
Tuy cũng khá khó khăn để bắt được người nên nếu nói thuận lợi cũng không đúng lắm, Thẩm Úc cũng biết điểm này nhưng mà y vẫn thấy có hơi bất an.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, trẫm sẽ không để hắn ta thoát được lần nữa đâu." Thương Quân Lẫm buông tay ra rồi đứng lên, "Nghe người của bộ Hình bảo tình trạng hiện tại của Thương Quân Việt không được tốt lắm, nếu A Úc thật sự để ý đến thì đi cùng trẫm cũng được."
"Bệ hạ tính đi lúc nào?"
"Khoảng hai ngày nữa sẽ đi."
Thẩm Úc đứng lên rồi đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm: "Việt Vương có biết kẻ vẫn luôn đứng sau hỗ trợ hắn là Tằng thái phó hay không?"
Thương Quân Lẫm: "Hình như là không biết, hắn chỉ biết tiên đế để lại cho hắn rất nhiều thứ nhưng cho tới bây giờ trong số những thứ này thì cũng chỉ có một phần nhỏ là nằm ở trong tay hắn, căn cứ vào những gì hắn khai ra thì lần này việc khởi binh có thể nói là hắn "bị ép", trong số những đội quân bị tiêu diệt kia, số người chịu nghe lệnh hắn chỉ chiếm chưa đến một phần mà thôi."
Thẩm Úc: "Như thế xem ra so với việc nói Việt Vương mưu phản thì thà nói kẻ ở sau lưng Việt Vương muốn mượn danh nghĩa của hắn để khởi binh còn đúng hơn, nếu nói như vậy thì mục đích thật sự của Tằng thái phó vẫn còn phải suy xét thêm, ông ta làm hết tất cả việc này thật sự chỉ vì muốn đưa Việt Vương lên ngôi vị hoàng đế kia thôi sao?"
"Tất nhiên là không phải," Thương Quân Lẫm cũng không dễ dàng tin lời ông ta nói, "Có lẽ ông ta cũng đã từng chỉ đơn giản là nghe theo mệnh lệnh tiên đế mà làm việc, nhân cơ hội để phò tá Việt Vương lên ngôi thôi nhưng sau nhiều năm cầm quyền thế như thế ở trong tay, cũng không ai có thể bảo đảm được rằng suy nghĩ trong lòng ông ta chưa bao giờ thay đổi."
Quyền thế là thứ dễ thay đổi lòng người nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-10-1522:06:21~2021-10-1618:00:52 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: 482148571 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 2 cái; 54319335, lả lướt tinh linh 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Huyễn cánh không vui 50 bình; 29085643, nháo nháo 30 bình; du ngăn cương quyết 27 bình; sương mù ngộ ngộ ngộ ngộ ngộ, hôi lệ thú 20 bình; bạch bạch thiếu nữ Lucky18 bình; Yan, diệp tây tử 10 bình; 55340453, lạc đường miêu, ngàn - tu 5 bình; tố ngôn, ngàn Lạc 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực