"Không đi đâu." Thẩm Úc không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, y có thể tưởng tượng được sau khi Thương Quân Lẫm công khai dẫn y đi đại điện thì các đại thần sẽ có phản ứng gì.
Thẩm Úc cảm thấy vì để trái tim của các đại thần đó được an lành thì y vẫn không nên đi xem náo nhiệt thì hơn.
"A Úc đang lo lắng cái gì vậy?" Thương Quân Lẫm vuốt ve phần da thịt non mịn ở cổ của Thẩm Úc, "Lo lắng các triều thần phản đối sao? Yên tâm, bọn họ sẽ không nói gì đâu."
Lần này xem như Thẩm Úc đã hiểu, việc Thương Quân Lẫm muốn dẫn y đi xem hiện trường thi đình không phải chỉ mới quyết định mà đã được quyết định tốt từ sớm, y có chút khó hiểu hỏi: "Vì sao bệ hạ cứ nhất định phải mang ta đi?"
"Có phải A Úc đã quên giữa chúng ta còn có một món cược hay không? A Úc không muốn được xem kết quả trước sao?" Thương Quân Lẫm nhỏ giọng dụ dỗ.
Thẩm Úc nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Đương nhiên sẽ không quên, bệ hạ đã đòi tiền đặt cược từ trước, kết quả thi Đình có ra sao cũng không có gì khác nhau."
Thẩm Úc nghĩ đến cảnh tưởng ngày đó, trên mặt lại nóng lên.
Hai mắt mỹ nhân chất chứa sự xấu hổ, trên mặt mang theo phấn hồng nhợt nhạt, Thương Quân Lẫm hơi động lòng.
Hắn ghé sát vào chỗ có màu hồng nhạt kia, hôn xuống: "Là trẫm muốn mang A Úc đi xem, A Úc cứ xem như đi cùng trẫm, được không?"
"Bệ hạ," Thẩm Úc tỏ vẻ thấu tình đạt lý nói "Từ xưa đến nay hậu cung không được tham gia vào mấy chuyện này, bệ hạ bàn luận chuyện trên triều với ta đã là một sự ưu ái, thi đình không thể so với những chuyện khác, từ góc nhìn kia có thể thấy ta thân là một quý quân thì không nên đặt chân đến đó."
"Vợ chồng vốn là một thể, A Úc và trẫm cũng chẳng cần phân biệt ngươi hay ta, chuyện trẫm có thể làm thì A Úc cũng có thể làm, chỗ trẫm có thể đi thì A Úc cũng có thể đi."
Thương Quân Lẫm thân mật cọ lên gương mặt Thẩm Úc, "Trẫm biết A Úc rất có tài, khiến ngươi bị vây trong hậu cung là không công bằng đối với ngươi, trẫm không thể chấp nhận chuyện trẫm che giấu tài hoa của A Úc."
Thẩm Úc sửng sốt, không ngờ Thương Quân Lẫm sẽ nói ra lời như vậy, trong lòng trở nên bủn rủn, không hề phát hiện vị ngọt ngào ẩn nấp trong đó đang chậm rãi lan tỏa.
Thẩm Úc há miệng thở dốc, trong giọng nói có chút thiếu trơn tru: "Vốn dĩ ta cũng không để ý chuyện này, bệ hạ không cần vì ta mà làm mấy chuyện này đâu."
Thương Quân Lẫm kéo người vào lồng ngực rồi ôm chặt: "Coi như là vì thỏa mãn niềm vui của trẫm đi, A Úc."
Vốn A Úc của hắn nên là chú ưng bay lượn trên chân trời nhưng lại vì hắn, bởi vì sự ngu xuẩn của Trấn Bắc Hầu mà bị vây nhốt trong hậu cung, nhưng hắn cũng không muốn buông tha y, A Úc của hắn, y chỉ có thể đứng bên người hắn, chỉ có thể là của hắn!
Thẩm Úc bị nói đến không còn biện pháp nào khác nên đành đồng ý.
Thương Quân Lẫm vui vẻ mà bế người lên, nhỏ giọng nói: "Thật ra ngồi ở trên kia rất nhàm chán, hơn một canh giờ không được làm gì hết."
Thẩm Úc sờ những sợi tóc buông xuống của nam nhân: "Cho nên bệ hạ muốn ta ngồi cùng để giúp ngươi giải sầu?"
"A Úc nghĩ như vậy cũng đúng."
Thẩm Úc cười khẽ một tiếng, đôi tay giữ chặt gương mặt của nam nhân: "Bệ hạ không cần cảm thấy mình đã làm chậm trễ ta, vào cung là lựa chọn của chính ta, không có bất cứ kẻ nào ép buộc ta, bệ hạ đối xử với ta tốt như vậy trong lòng ta rất vui, bệ hạ cũng không cần phải để ta thể hiện tài năng của mình ở trên triều, ta không thích."
Thẩm Úc thẳng nhìn chằm chằm đôi mắt của Thương Quân Lẫm như là muốn xem xem hắn đang nghĩ gì trong lòng, lại lần nữa nhấn mạnh: "Thứ ta thích là không gánh nặng, không rằng buộc chứ không phải sự lừa gạt không có chừng mực vĩnh viễn, bệ hạ à."
Ở bên người Thương Quân Lẫm, y cảm thấy rất an bình, nói y ích kỷ cũng được, yếu đuối cũng được nhưng y thật sự rất chán ghét cuộc sống của kiếp trước, rất ghét cảm giác mỗi bước đi đều phải tính toán từng bước. Ban đầu lúc vào cung y cũng không định ở đây lâu, là nhờ Thương Quân Lẫm cho y được trải nghiệm một cách sống khác
——hoá ra cảm giác có người che mưa chắn gió cho là như vậy.
Trong mắt Thương Quân Lẫm là một mảnh đen đặc, sau một lúc lâu hắn đột nhiên cười, "A Úc, dù cho ngươi có muốn thì trẫm cũng sẽ không cho ngươi cơ hội thoát khỏi trẫm."
A Úc là của hắn, nếu đã đi tới trước mặt hắn thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc rời khỏi hắn!
Tin tức Thương Quân Lẫm muốn mang Thẩm Úc đi thi đình cũng đã được các đại thần thông qua, mấy người hiểu rõ tính tình của Thương Quân Lẫm không đưa ra ý kiến gì, bình tĩnh tiếp nhận chuyện này. Còn có vài người cảm thấy không hài lòng nhưng thấy thừa tướng không phản đối nên bọn họ cũng không dám nói gì.
Xong việc, có người khó hiểu hỏi: "Dù bệ hạ có sủng ái quý quân đi nữa cũng nên có mức độ thôi chứ, đưa người vào trường thi đình thì còn ra cái dạng gì nữa?"
"Đúng vậy, sao thừa tướng không khuyên bệ hạ mà lại để bệ hạ làm bậy như vậy?"
Thừa tướng thong thả sửa sang lại tay áo của mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: "Các ngươi cảm thấy bệ hạ nói chuyện này với chúng ta là đang trưng cầu ý kiến của chúng ta sao?"
Mấy người nghĩ nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi.
"Hiển nhiên các ngươi cũng biết, không phải trong lòng bệ hạ đã sớm có quyết định hay sao, việc chúng ta phản đối trừ việc làm tăng sự ghét bỏ của bệ hạ ra thì còn có tác dụng khác sao?"
"Nhưng...... Từ xưa đến nay hậu cung không tham gia vào mấy chuyện này, trường hợp quan trọng thế này không phải quý quân càng nên né tránh để tránh bị tị hiềm sao?"
Thừa tướng nhớ tới thanh niên đưa ra ý kiến về chuyện thương nghiệp và phương pháp trị thủy, thở dài trong lòng, "Bệ hạ làm như vậy đương nhiên là có đạo lý riêng, chúng ta không cần nhọc lòng nhiều đâu."
Nếu không phải bởi vì Trấn Bắc Hầu mờ mắt khiến y bị nhốt vào hậu cung thì chắc giờ này thanh niên ấy phải tỏa sáng rực rỡ ở trên triều mới đúng.
Vài vị đại thần thấy thừa tướng kiên định đứng về phía bệ hạ nên cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đành nhắm mắt ngậm miệng, để bọn họ đi tìm bệ hạ vì việc này thì bọn họ trăm triệu lần không dám.
Những thư sinh thi rớt trong kì thi Hội đã lục tục rời đi kinh thành, hoặc là tìm một nghề nghiệp để làm, hoặc là về quê nhà tiếp tục ôn tập để ba năm sau tái chiến*. (Thi lại:))
Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ thân là người đứng đầu kì thi Hội, sau khi chọn xong các con đường khả quan để sau này
làm xong* thì cũng nghiêm túc đóng cửa ôn tập để chuẩn bị cho kì thi cuối cùng-thi Đình. (QT: ứng phó xong các con đường khả quan mã sau. Không hiểu lắm nên chém đại.)
Trong lúc này Nghênh Tinh Lâu lại lần nữa an tĩnh lại.
Sau khi Công Bộ thượng thư được bệ hạ cho phép liền phái người tìm Nghiêm Tranh để bàn chuyện tài trợ.
Sau khi nghe những lời người của Công Bộ nói xong, Nghiêm Tranh gấp quạt: "Biện pháp này rất có lợi đối với thương nhân chúng ta, không ngờ ta lại chiếm được chỗ tốt nhờ chuyện này."
"Nghiêm công tử không cần nói như thế, nếu Nghiêm công tử không có cái tâm thiện thì sao có chuyện này được." Người tới có ấn tượng tốt với Nghiêm Tranh nên lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần thân mật.
Sau một thời gian kính* qua kính lại, không khí càng thêm nhiệt liệt hơn, Nghiêm Tranh làm ăn buôn bán nhiều năm nên cũng có thể nói trắng thay đen, người của Công Bộ chưa từng gặp qua trường hợp này liền bị dụ nói ra không ít tin tức. (Kính trong kính rượu.)
Chẳng qua Nghiêm Tranh cũng cẩn thận, những chuyện hắn hỏi đều là chuyện ngoài lề nên dù người đó có tỉnh rượu thì cũng không nhận ra vấn đề gì.
"Cách nói tài trợ này cũng là do đại nhân của các ngươi nghĩ ra sao?" Nghiêm Tranh ngước mắt, gã sai vạt hầu hạ một bên vội rót cho hai người hai chén rượu.
Rượu là loại rượu tốt, được ủ rất lâu, hương vị nhẹ nhàng thanh tao, tinh khiết và có hương thơm quấn quýt không tiêu tan, là loại rượu tốt nhất chuyên dùng để đón khách.
Người của Công Bộ đã ngấm men say, đầu óc không còn tính là thanh tỉnh nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Sắp tới người phía trên chắc sẽ có thêm vài hành động, Nghiêm công tử nên nắm chặt cơ hội."
Có được tin tức mình muốn, Nghiêm Tranh biết đã thu được thứ tốt liền tỏ ra tự nhiên thay đổi đề tài.
Thấy hắn không hề hỏi đến, người của Công Bộ cũng yên lòng, trong lòng cũng càng thêm vừa lòng, thầm nghĩ trong lòng: Quả thật là một người tri kỷ, có thể hợp tác lâu dài.
Đêm đã khuya, Nghiêm Tranh phái người đi tiễn người của Công Bộ, hắn đứng ở ven đường nhìn xe ngựa đi xa, trong mắt tối tăm.
"Công tử, vào trong thôi." Gã sai vặt cầm áo choàng tới, khoác lên giúp Nghiêm Tranh.
"Chuyến này đi tới kinh thành xem như đã đúng rồi." Nghiêm Tranh cười nhẹ.
Gã sai vặt không rõ nguyên do hỏi: "Công tử đang nói cái gì vậy?"
"Chỉ sợ những người đó làm thế nào cũng không thể ngờ được bọn họ muốn đuổi ta đi ngược lại lại tặng cho ta một cơ hội mở ra con đường mới. So với những thứ chúng ta sắp có được thì bảo bối của bọn họ còn tính là cái gì?"
Thật sự là trong họa có phúc, vốn tưởng rằng còn cần phí một phen tâm tư nhưng không ngờ lại có người đưa cơ hội tới cửa, khiến cho thời gian đạt được mục đích rút ngắn rất nhiều.
Nghiêm Tranh một đêm không ngủ, một lần nữa điều chỉnh lại kế hoạch của mình, trời cũng giúp đỡ, hắn cần phải nắm chắc cơ hội đó mới được.
"Công tử," gã sai vặt bưng cháo đang nóng vào, "Những người ngài kêu ta đi hỏi thăm tin tức ta đã đi hỏi thăm thử, thật kỳ quái, không hỏi thăm được bất cứ tin tức nào liên quan đến bọn họ."
Ngày ấy, sau khi tách khỏi Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc, Nghiêm Tranh đã sai người đi hỏi thăm tin tức về bọn họ, hắn cũng không định làm gì cả, chỉ đơn thuần muốn kết bạn mà thôi. Cách nói năng không giống người thường, hơn nữa vẻ ngoài lại còn hoàn mỹ, người phù hợp với thẩm mỹ của hắn thật rất ít, không nói đến chuyện khác thì cho dù chỉ có thể làm bạn thôi cũng tốt rồi.
Thương nhân luôn tuân theo một quy tắc: Giao thiệp rộng, kết bạn nhiều.
"Ồ?" Nghiêm Tranh dừng bút, "Hỏi thăm không ra? Còn gia đình kia thì sao?"
"Nô tài đã cẩn thận dò hỏi thử, cả nhà kia chính là Phương đại nhân và người thân, còn hai vị mà công tử muốn tìm thì thật sự không tra được chút manh mối nào."
"Ta đã biết, rút người về đi, đừng tìm nữa, sau này cứ coi như không có việc này."
Phương đại nhân à, hiện tại ông là người được bệ hạ coi trọng, ngày đó Nghiêm Tranh đã nhận ra tuy rằng có giấu giếm nhưng từ những hành động và lời nói của vị Phương đại nhân kia thì có thể thấy ông rất cung kính với hai người kia, nhìn thái độ cũng không giống như đang giả vờ. Mà người có thể khiến Phương đại nhân có thái độ như vậy được mấy người?
Nghiêm Tranh cười cười, cho nên nói lần này hắn rất may mắn cũng không sai.
Những hành động của Nghiêm Tranh không thể giấu được Ẩn Long Vệ, không bao lâu sau Thương Quân Lẫm đã biết được tin tức này. Nhưng kì thi Đình đã sắp bắt đầu nên cũng đành phải lùi chuyện này xuống để xử lý sau.
Thẩm Úc dậy từ sớm, thay một bộ quần áo trông trang trọng hơn ngày thường, còn Thương Quân Lẫm thì vẫn mặc miện phục* của đế vương như cũ, hoa văn vàng kim trên nền vải màu đã thể hiện rõ sự uy nghi của bậc đế vương. (Trang sức và quần áo dành cho hoàng đế.)
Không có sự che lấp, cũng không có tấm bình phong, Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, ngồi ở trên cao.
Các đại thần đã được thông báo từ trước, nhìn thấy hai người thì mắt vẫn nhìn thẳng, thông báo chuẩn bị bắt đầu.
Sau khi các thí sinh quỳ xuống dập đầu bái xong thì cũng cúi đầu ngồi xuống.
Có quy định không thể nhìn thẳng vào đế vương nên tất cả đều không dám ngang nhiên ngẩng đầu nhìn thử.
Thi Đình không chỉ kiểm tra học thức mà còn kiểm tra khả năng thừa nhận về mặt tâm lý, Thẩm Úc ngồi ở phía trên, phản ứng của các thí sinh phía dưới không thể thoát khỏi tầm mắt y.
Có mấy người rõ ràng rất khẩn trương, à không, phải nói là hầu hết mọi người đều rất khẩn trương. Thẩm Úc nhìn lướt qua một vòng, trạng thái của Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh vẫn còn khá tốt, lúc viết bài thi vẫn tương đối đâu vào đấy, còn có một người khác có biểu hiện tương đối đặc thù chính là Phương Gia Di.
Phương Gia Di mặc phục sức giống như những thí sinh khác, tóc bối lên thẳng tắp, hết sức chăm chú giải các bài thi.
Thời gian chậm rãi trôi đi, cuối cùng đã hết giờ.
Thí sinh nghe theo tiếng báo hiệu liền ngừng bút, có người phụ trách chuyên môn tiến lên thu đáp án của các bài thi, tất cả đã sắp được đặt xuống màn che, những người phát huy không tốt sắc mặt đã tái nhợt.
Thí sinh tiến vào thiên điện chờ, các đại thần cầm lấy những bài thi để xem, không có ngoại lệ nào cả, những thành viên mới của triều đình sẽ ra đời từ đây.
Ngồi hơn một canh giờ, Thẩm Úc đứng lên hoạt động tay chân, tưởng tượng đến chuyện vừa nãy có một đại thần nhìn mình rồi muốn nói lại thôi Thẩm Úc liền cảm thấy vui vẻ.
"A Úc cảm giác thế nào?" Thương Quân Lẫm ôm lấy người đang đi xuống bậc thang.
"Bệ hạ nói không sai, một canh giờ này quả thật rất gian nan." Không thể có động tác gì lớn, cũng không thể nói chuyện, Thẩm Úc cảm thấy lúc trước mình không nên mềm lòng mà đồng ý với Thương Quân Lẫm.
Chẳng qua......
"Bệ hạ, ngài nói xem lát nữa bọn Giang Hoài Thanh nhìn thấy chúng ta thì có chấn động hay không?"