Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mỹ Nhân Hoàng Gia Bạc Yên

Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh ngẩng đầu nhìn Hoắc Thái hậu. Theo nhận thức của nàng, đây chỉ là một bà mẫu không thân thiết với nàng, chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ giết mình. Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng thượng biết không?”

Hoắc Thái hậu cười lạnh: “Ngươi còn mong Hoàng thượng đến cứu ngươi? Nói cho ngươi biết, hôm nay hắn ra khỏi kinh thành, hai ba ngày nữa vẫn chưa trở về, nếu không ai gia sẽ không xuất hiện ở đây. Ngươi đừng nghĩ đến việc kéo dài thời gian, ai gia sẽ tiễn ngươi lên đường.”

“Thái hậu đổ mọi sai lầm cho một nữ nhân, ngài không cho rằng không công bằng hay sao?” Thẩm Oanh nhàn nhạt cười, “Ngài cũng là nữ nhân. Tại sao phải khó khăn với một nữ tử yếu đuối?”

Hoắc Thái hậu không ngờ rằng nàng còn cười được vào lúc này, rõ ràng đang bị người khác khống chế, sinh tử treo trên sợi tóc nhưng nàng rất thờ ơ như nhìn thấu hết cả. Hơn nữa ánh mắt của nàng có cảm giác như đã từng quen biết khiến Hoắc Thái hậu lạnh cả sống lưng.

Chả trách người ta nói rằng nàng giống Gia Huệ hậu, càng tiếp xúc càng giống.

Nhưng Hoắc Thái hậu không có thời gian suy nghĩ thấu đáo. Bà đã từng sống trong thâm cung, từng bước cẩn thận bảo vệ Bùi Chương lớn lên. Bà không dám ăn đồ trong cung đưa tới, sợ có người đầu độc hai mẹ con nên lén mua bột mì ngoài cung để làm bánh cho Bùi Chương ăn. Bà cẩn thận lấy lòng khắp nơi, lo lắng đề phòng, chỉ chờ ngày Bùi Chương trưởng thành, tiên đế nguyện ý cho đất phong để hai mẹ con có thể rời khỏi hoàng cung, bình yên sống quãng đời còn lại.

Nhưng bà không ngờ, con trai của bà có thể làm hoàng đế. Chịu khổ nửa đời người, rốt cuộc khổ tận cam lai, không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa. Biết bao vất vả mới có được ngày nay, bà sẽ không cho phép bất cứ ai phá hủy.

Thẩm thị không phải không tốt, nàng cùng hoàng đế trải qua những năm tháng khó khăn nhất, Hoắc Thái hậu nhìn thấy được điều đó. Nàng là chủ của lục cung nhưng không sinh được hài tử, cũng không cho hoàng đế gần gũi nữ nhân khác, làm sao có thể kéo dài hương khói cho hoàng thất? Hơn nữa chỉ cần nàng ở đó, hoàng đế bị kìm chế và lo trước lo sau, không thể buông tay.

Vì sức khỏe của Thẩm Oanh không tốt, Hoắc Thái hậu chọn cho nàng một cái chết yên vui. Bà không nghĩ mình làm sai, cũng sẽ không hối hận những gì mình làm ngày hôm nay.

“Đến đây, rót toàn bộ rượu cho nàng!” Hoắc Thái Hậu ra lệnh.

“Cô mẫu! Cô mẫu!”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng mọi người. Hoắc Thái hậu quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Hoắc Văn Tiến chạy vào. Hoắc Văn Tiến chạy đến bên cạnh Hoắc Thái hậu, liếc nhìn Thẩm Oanh đang quỳ dưới đất, nói nhỏ: “Cô mẫu, ngài phải suy nghĩ kỹ! Đây là một xác hai mạng, không phải chuyện đùa!”

Hoắc Thái hậu khá cưng chiều hắn, bởi vậy không ai dám ngăn cản hắn, để hắn đi qua không bị cản trở.

“Ai bảo ngươi tới? Về đi.” Hoắc Thái hậu thấp giọng trách mắng, “Đây là chuyện của người lớn, tiểu hài tử không cần lo.”

“Cô mẫu!” Hoắc Văn Tiến đến gần Hoắc Thái hậu, “Nơi đây là tiềm để, có biết bao đôi mắt dòm ngó. Nếu ngài thật sự giết nàng, đến lúc Hoàng thượng trở về thì làm sao giải thích? Không ai hiểu con bằng mẹ, ngài chắc hiểu rõ tính tình của Hoàng thượng nhất phải không?”

“Ta đã có cách.” Hoắc Thái hậu lạnh mặt.

Hoắc Văn Tiến lộ gương mặt tươi cười: “Chuyện này thật sự không ổn. Nếu ngài muốn xử lý nàng, tại sao không đưa nàng đến một nơi Hoàng thượng tìm không được? Ngày thường ngài ăn chay niệm phật, sao lại nhẫn tâm xuống tay với hài tử nhỏ như vậy? A di đà phật, Phật Tổ không đành lòng sát sinh. Hay là vầy, ngài cho người sơ tán, giao nữ nhân này cho ta xử lý được không?”

“Ngươi?” Hoắc Thái hậu lộ vẻ không tin, “Ngươi đến cứu người chứ gì? Lúc trước nữ tử mà ngươi coi trọng không phải là nàng hay sao?”

Hoắc Văn Tiến cười gượng hai tiếng: “Chuyện đó xưa rồi, ngài còn không hiểu con người của ta ư? Có mới nới cũ, đã quên nàng từ lâu. Hiện giờ ta đang nghĩ cách giúp ngài phân ưu. Ngài muốn nàng rời khỏi Hoàng thượng, không bao giờ xuất hiện nữa phải không?”

Hoắc Thái hậu gật đầu.

Hoắc Văn Tiến vỗ ngực: “Ta đảm bảo, Hoàng thượng sẽ không tìm được nàng. Ngoài ra, nhất định sẽ làm thần không biết quỷ không hay.”

Hoắc Thái hậu vẫn bán tín bán nghi. Thật ra lòng bà còn do dự, bởi vì giết một nữ nhân đang mang thai thật sự rất thất đức. Nhưng dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử? Nơi nào có thể giấu một người sống mà hoàng đế không tìm được? Chỉ có lựa chọn giết nàng.

Ma ma khi nãy lại đi đến bên cạnh Hoắc Thái hậu: “Thái hậu, ngài đừng nghe Lục công tử. Hoàng thượng nhất định sẽ biết chuyện ngài đến tiềm để hôm nay. Đến lúc đó sẽ hỏi ngài đòi người, nếu ngài giao không ra, hắn sẽ sinh oán hận với ngài. Hoặc là dứt khoát không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng để tránh đêm dài lắm mộng…”

Hoắc Văn Tiến nhìn ma ma kia, cà lơ phất phơ cười cười: “Trông ma ma này lạ quá. Ngươi làm trong cung nào trước đây?”

“Lão thân, lão thân mới được tuyển vào cung chưa lâu.” Ánh mắt ma ma hơi lóe lên.

Hoắc Văn Tiến đi đến bên cạnh bà và đi một vòng xung quanh: “E là có người mua chuộc ngươi rồi xếp vào bên cạnh cô mẫu của ta. Tại sao ngươi liên tục khuyến khích Thái hậu giết người?”

Lời của hắn có kim trong bông, ma ma kia sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất: “Lòng trung thành của lão thân đối với Thái hậu có nhật nguyệt chứng giám!”

“Lui xuống đi.” Hoắc Thái hậu phất tay.

Bên cạnh không còn ai, Hoắc Văn Tiến lại nói với Hoắc Thái hậu: “Cô mẫu đừng để người khác lợi dụng. Vừa rồi trên đường ta đến đây có thấy lính truyền tin đi ra khỏi thành, chắc là đi thông báo cho Hoàng thượng. Có lẽ Hoàng thượng đang trên đường trở về. Nếu hắn chứng kiến cảnh tượng này, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt đối với cô mẫu. Ngài nghĩ thế nào?”

Hoắc Thái hậu suy nghĩ rồi nhìn Hoắc Văn Tiến: “Ngươi thực sự có cách khiến nàng hoàn toàn biến mất?”

“Ít nhất là nơi Hoàng thượng tuyệt đối không tìm thấy.” Hoắc Văn Tiến nắm tay Hoắc Thái hậu, “Tay của ngài là kim tôn ngọc quý dành để ăn chay niệm phật. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, cũng coi như làm công đức. Ngài không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tiểu hoàng tử vừa vượt qua nguy hiểm, nên tích đức cho hắn. Vậy tha mạng hài tử nhé?”

Hoắc Thái hậu vốn thiên vị đứa cháu trai này, lại nghe hắn nhắc tới tiểu hoàng tử, bà thông suốt hẳn ra. Lúc tiểu hoàng tử không tốt, bà thỉnh đạo sĩ đến xem, đạo sĩ nói do hoàng gia tạo quá nhiều nghiệp chướng nên tiểu hoàng tử bị báo ứng. Cũng may bà ăn chay niệm phật ngày thường, coi như tính lũy được phước lành, cho nên mới có thể chuyển nguy hiểm thành bình an.

Hoàng thất vốn khan hiếm con nối dõi, rượu này rót xuống rất dễ dàng nhưng nếu lại báo ứng trên người tôn nhi của bà thì bà sẽ trở thành tội nhân của hoàng thất.

Hoắc Thái hậu nhìn hai ma ma phía sau Thẩm Oanh ra hiệu. Bọn họ buông tay và lui ra.

Thẩm Oanh mất sức và ngã quỵ xuống đất.

Hoắc Văn Tiến đỡ Hoắc Thái hậu đứng dậy. Bà nói: “Coi như mạng ngươi lớn, ai gia tạm thời tha cho ngươi. Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, bà dẫn đội ngũ nghênh ngang rời đi.

Ngọc Bình cũng được thả ra, nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Oanh và hỏi: “Phu nhân, ngài có sao không? Sao Hoắc công tử đến đây?”

Thẩm Oanh lắc đầu, nàng không biết vì sao Hoắc Văn Tiến giúp mình. Vừa rồi phải đối mặt với Hoắc Thái hậu, nàng đã hao hết sức lực. Giờ phút này gian nan đứng dậy thì cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người ngã vào lòng Ngọc Bình.

Hôm nay Bùi Chương ra khỏi thành vì có chuyện xảy ra trong đại doanh của vệ binh kinh thành, hắn phải tự mình xử lý. Vệ binh là lính tuyển của hắn, hắn không muốn mượn tay người khác. Thát Đát bỏ qua Sơn Tây, tấn công Đại Nghiệp tiến thẳng vào kinh thành. Lúc này vệ binh không thể phạm bất kỳ sai lầm nào, nếu không, kinh thành sẽ gặp nguy hiểm.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận