Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh đi tới, đúng lúc nghe Thanh Phong nói: “Thám tử truyền tin tức mới nhất rằng lão Hãn vương Thát Đát đã băng hà, Nhị vương tử và Tam vương tử nhanh chóng nắm quyền ở vương đình. Bọn họ chưa thỏa thuận ai sẽ là Hãn vương, nhưng bất luận là ai, họ sẽ sớm phát động chiến tranh với Đại Nghiệp. Gia, có muốn cho bọn Thường giáo úy quay lại không?”
Tương Tư chưa đi, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Bùi Duyên, nhỏ giọng nói: “Hầu gia đừng lo lắng quá. Cho dù Thát Đát phát binh, chỉ cần có Hầu gia ở đây, giang sơn Đại Nghiệp sẽ bình an.”
“Hầu gia không chỉ lo lắng cho giang sơn Đại Nghiệp, một khi chiến tranh bùng nổ sẽ có người chết và bị thương. Cho nên muốn tận lực tránh chiến tranh, đúng không?” Thẩm Oanh đi đến cạnh Bùi Duyên, ngửa đầu nhìn hắn.
Bùi Duyên không ngờ nàng chỉ cần một câu đã nói toạc ra băn khoăn của mình nên đáp lại bằng một ánh mắt khẳng định. Sau chiến dịch Tự Trần Gia Bảo, mấy năm nay Thát Đát và Đại Nghiệp không phát sinh chiến tranh quy mô lớn, thật vất vả có được thái bình ở biên giới, dân cư cũng gia tăng. Một khi hai vương tử này phát triển mạnh, mọi thứ sẽ sớm bị hủy hoại.
“Nàng không khỏe thì trở về nghỉ ngơi.” Bùi Duyên nói.
Thẩm Oanh lắc đầu, tiện đà hỏi: “Lúc trước ta có nói với Hầu gia tìm cách làm cho hai người bọn họ đấu với nhau, Hầu gia cảm thấy khả thi không?”
Thanh Phong giành nói: “Quan hệ giữa Nhị vương tử và Tam vương tử không tốt, nhưng trong giai đoạn bất thường này lại vô cùng đoàn kết. Bọn họ vốn kiêng kị người ngoài, hiện tại vương đình Thát Đát có trọng binh canh gác, người của chúng ta hầu như không cách nào trà trộn vào được, muốn châm ngòi quan hệ bọn họ ư, nói dễ hơn làm!”
Thẩm Oanh nhớ lại trước kia, một khi chính sự gặp nan giải không có đầu mối, Bùi Chương sẽ triệu tập đại thần nội các, nghe từng người phát biểu ý kiến, tìm cách giải quyết vấn đề. Có đôi khi gom nhỏ thành lớn, ý tưởng mỗi người đều có khả năng trở thành điểm đột phá đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Tất cả tướng lĩnh dưới quyền Hầu gia có phải đều ở trong thành Đại Đồng hay không? Trong đám bọn họ có ai đã từng giao thủ với hai vị vương tử này hay không? Hoặc là biết được tương đối rõ ràng chuyện trong vương đình Thát Đát? Việc này không nên chậm trễ, Hầu gia gọi bọn họ tới thương lượng có thể phát hiện sơ hở.”
Thuộc hạ của Bùi Duyên hàng năm chiến đấu chống Thát Đát, hầu như đều đã giao thủ với hai vị vương tử này. Có một số việc Bùi Duyên không biết, có lẽ bọn họ biết. Bùi Duyên nhìn Thanh Phong phất thế tay, kêu hắn gọi những người đó trở về.
Trước kia mỗi khi nguyệt sự tới, Thẩm Oanh không có cảm giác đặc biệt gì, lần này lại cảm thấy bụng dưới hơi đau. Chắc dọc đường ăn không ngon ngủ không yên nên hại thân. Cơ thể này của nàng quá yếu ớt, một chút khổ cũng chịu không được.
Nàng tìm chỗ ngồi xuống, thấy Tương Tư còn đứng bên cạnh, cười hỏi: “Ta nhớ rõ Tương Tư cô nương nói chính mình cũng hiểu binh pháp? Hay là giúp đỡ Hầu gia bày mưu tính kế đi.”
Tương Tư xấu hổ, nàng nói như vậy với Thẩm Oanh hoàn toàn để lên mặt mà thôi. Binh pháp nàng học đều là lý luận suông để tìm tiếng nói chung với Bùi Duyên. Đến lúc cần dùng, nàng giống như mắt nhắm mắt mở, cái gì cũng không biết. Cho nên vừa rồi thấy Thẩm Oanh tự tin nói chuyện trước mặt Bùi Duyên, nội tâm vừa hâm mộ lại ghen ghét. Bọn họ như người cùng đẳng cấp, chính mình mới là dư thừa, chả trách Ông kêu nàng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa…
Tương Tư biết, nữ nhân này có thể giúp Hầu gia, hiện tại không phải thời điểm ghen tuông.
“Ta, ta đi pha chút trà.” Nàng hành lễ với Bùi Duyên, vội vàng tránh ra.
Bùi Duyên ngồi xuống cạnh Thẩm Oanh, thấy sắc mặt nàng không tốt, biết nữ tử thỉnh thoảng đau đớn khi nguyệt sự tới, không chịu lạnh được. Hắn ôm nàng vào lòng, dùng thân thể chắn gió, để nàng dựa vào vai mình, thủ thỉ: “Nếu không chịu được thì đừng ỷ lại.”
“Ta không sao.” Thẩm Oanh hơi mỉm cười, “Phòng Hầu gia có chỗ giấu người không? Chút nữa vài vị tướng quân tới, ta không tiện lộ diện, cho nên trốn phía trong nghe.”
“Có chỗ, nhưng nàng…” Bùi Duyên nhìn nàng đầy lo lắng. Nàng nhìn dịu dàng nhưng tính tình có chút bướng bỉnh, sẽ không dễ dàng thay đổi chuyện mình muốn làm. Điểm này rất giống hắn, chả trách nàng có thể hấp dẫn hắn ngay từ đầu.
“Yên tâm, ta không yếu ớt như vậy.” Thẩm Oanh giơ tay vỗ ngực Bùi Duyên, đột nhiên phát hiện động tác này đi quá giới hạn, còn vô cùng thân mật nên muốn thu tay lại, Bùi Duyên nắm tay nàng: “Không sao.”
Thẩm Oanh nhìn hắn, thân thể nằm gọn trong vòng tay rộng lớn của hắn, trong lòng trào dâng một dòng nước ấm. Nàng luôn muốn giữ khoảng cách giữa hai người, không để bản thân đến quá gần, còn hắn vẫn luôn cố gắng thu hẹp khoảng cách này. Hắn không đề cập đến nhiều việc nhưng thật ra trong lòng đều hiểu rõ. Có lẽ môi trường từ nhỏ đã làm hắn có tâm tư tinh tế nhạy cảm, đôi khi hắn chỉ không biết làm thế nào để hòa hợp với nàng.
Người đã từng trải qua cảm tình khắc cốt ghi tâm mới có thể trưởng thành.
“Hầu gia có tâm nguyện gì không? Có thể nói cho ta biết không?”
Bùi Duyên không biết vì sao nàng hỏi điều này, trả lời đơn giản: “Thiên hạ thái bình, được mùa, bình an.”
Thẩm Oanh nhịn không được nên bật cười, Bùi Duyên khó hiểu: “Buồn cười lắm à?”
Thẩm Oanh vội vàng lắc đầu: “Không buồn cười, cũng giống như ta suy đoán. Trong lòng Hầu gia chứa thiên hạ, nguyện vọng đương nhiên rất lớn. Nhưng cảnh giới của ta không cao như Hầu gia, chỉ muốn cùng một người sống đến bạc đầu, chọn một nơi để sống quãng đời còn lại. Hầu gia cảm thấy có khó không?”
“Không khó.” Bùi Duyên nói dứt khoát.
Nhưng nàng từng dùng cả đời để chứng minh nguyện vọng này còn khó hơn làm mẫu nghi thiên hạ.
Bùi Duyên không thích tia ảm đạm trong mắt nàng, hắn tựa như không cách nào vào được thế giới trong đầu nàng.
“Ta nói thật.” Hắn nhấn mạnh, tay nhéo cằm nàng, buộc nàng phải nhìn hắn.
Thẩm Oanh cười: “Ta biết. Nhưng hiện tại Hầu gia nên nghĩ nhiều về chuyện Thát Đát.”
Trước kia, nếu gặp phải chuyện lớn như hôm nay, Bùi Duyên chắc chắn không có tâm tình ngồi nói chuyện tình cảm với nữ nhân, mà lo đứng trước phủ chờ nhóm người tới bàn bạc. Nói chuyện với Thẩm Oanh vài câu làm tâm hắn bình tĩnh rất nhiều.
Nàng nhận ra hắn vội vàng trong lòng nên cố tình nói với hắn điều này sao?
“Hầu gia!” Thanh Phong chạy thẳng tới, Thẩm Oanh vội vàng thoát khỏi vòng tay của Bùi Duyên, cách xa hắn một chút.
Thanh Phong cúi đầu, giả bộ không thấy gì: “Mọi người đã đến. Ta trực tiếp đưa bọn họ tới đây hay tìm chỗ khác?”
Thẩm Oanh đứng dậy nói: “Chúng ta chuẩn bị một chút. Ngươi đưa bọn họ tới đây sau khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ.”
Nơi Bùi Duyên ở rất lớn, chủ yếu thảo luận ở minh gian. Tấm bình phong trong nội thất mở một nửa, có thể nghe rất rõ bên ngoài nói chuyện. Thẩm Oanh ngồi trên giường đất ấm áp ở nội thất, cầm giấy cùng bút trong tay, nghe tiếng người được truyền đến từ bên ngoài.
Những người này về nhà ngồi chưa nóng ghế thì bị kêu trở lại.
Bọn họ ngạc nhiên khi biết chuyện Đại Hãn Thát Đát băng hà. Thường Hải nói: “Hầu gia, sao nghe nói Đại Hãn của bọn họ có thể kéo dài một khoảng thời gian nữa? Chuyện này đột ngột không kịp phòng ngừa, chúng ta có cần lập tức quay lại tiền tuyến chuẩn bị chiến tranh không?”
Thường Sơn nhìn vẻ mặt của Bùi Duyên: “Hầu gia tìm chúng ta vì việc khác sao?”
Thanh Phong hỗ trợ nói: “Hầu gia muốn làm cho Nhị vương tử và Tam vương tử lưỡng bại câu thương, sau đó nâng đỡ Đại vương tử làm tân Hãn vương. Nhưng hiện nay vương đình Thát Đát bị bao vây chặt chẽ, không đưa tin vào được, mọi người có biện pháp gì không?”
Mọi người trong phòng đều im lặng, bọn họ không sợ ra trận giết địch, nhưng nói đến 36 kế thì có chút khó khăn. Từ nhỏ không đọc sách, trong bụng không có chữ nên không nghĩ ra được ý hay.
“Các ngươi biết chuyện gì về Nhị vương tử và Tam vương tử thì nói ra.” Bùi Duyên mở miệng nói. Hắn không trông cậy vào mấy gã này có thể nghĩ ra biện pháp hay ho gì, nên làm theo lời Thẩm Oanh nói.
“Chuyện gì cũng nói hả? Bao gồm cả mấy phòng cơ thiếp?”
Bùi Duyên gật đầu.
Mọi người nhìn nhau, không biết trong hồ lô Hầu gia bán thuốc gì, nhưng lần lượt kể ra theo lời hắn chỉ dẫn.
Thẩm Oanh ngồi ở nội thất cầm bút ghi chép. Trước kia nàng ở trong cung, vì để nắm rõ mọi thứ, khi phi tần các cung tới thỉnh an, nàng yên lặng quan sát tính tình và sở thích từng người rồi ghi chép vào sổ thành thói quen.
Từ lời miêu tả của những người này, nàng đại khái biết được, Nhị vương tử rất phúc hắc, còn Tam vương tử háo sắc. Nhưng tin tức này không đủ để gây mâu thuẫn giữa bọn họ.
Côn Luân luôn đứng gần cửa, vòng tay trước ngực, nghe những người bên trong mồm năm miệng mười nói chuyện chẳng liên quan. Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Nhị vương tử từng dẫn binh thâu tóm một bộ lạc, nạp công chúa bộ lạc kia làm trắc phi, vô cùng sủng ái.”
“Côn Luân, chúng ta đều biết chuyện này!” Thường Hải nói, rồi hỏi Bùi Duyên, “Hầu gia, chuyện này quan trọng không?”
Bùi Duyên suy tư, hỏi người ở đây: “Vị công chúa kia có đẹp không?”
Mọi người mồm năm miệng mười nói: “Đẹp vô cùng, được mệnh danh là ánh trăng trên thảo nguyên.”
“Nàng ca múa giỏi, giọng nói như chim sơn ca. Hình như lão Hãn vương cũng muốn chiếm nàng làm của riêng nhưng bị Nhị vương tử đoạt trước.”
Bùi Duyên đột nhiên đứng dậy đi vào nội thất, vài người bên ngoài còn rôm rả thảo luận vị công chúa kia. Thẩm Oanh thấy Bùi Duyên đi vào, lập tức viết xuống một hàng chữ trên giấy. Nét chữ thanh lệ thoát tục, lại khuynh thành như núi, ẩn chứa một loại khí phách ngạo nghễ nhìn thiên hạ. Trước đây Bùi Duyên nhìn chữ của nàng do Thanh Phong lấy được mới nổi lên hứng thú ban đầu với Thẩm Oanh.
Nhìn ý nàng trùng khớp với mình, khóe miệng Bùi Duyên nhàn nhạt cười, đưa tay nhéo mũi nàng rồi quay lại minh gian.
“Ai có cách liên lạc với vị công chúa này?” Bùi Duyên hỏi.
Mọi người không biết hắn có ý gì, một nam nhân có vóc dáng cao ngồi trong góc giơ tay lên: “Mạt tướng có thể thử.” Vừa rồi mọi người bàn tán sôi nổi, chỉ có hắn yên lặng không nói.
Đây là Trần Nguyên, tướng quân của Trung Quân Doanh, người có chức vụ cao trong đám này, trong nhà có nhiều thế hệ quân tịch. Thuộc hạ của Bùi Duyên vốn có vài đại tướng, phụ trách Tiền Phong Doanh, Trung Quân Doanh, và Tả Hữu Quân Doanh. Lần trước Từ Khí đến Tây Bắc tung hoành lung tung gây binh biến, Từ Khí chém hai người trong số đó, chỉ còn Thường Hải và Trần Nguyên.
Thường Hải xuề xòa không bị ảnh hưởng gì. Nhưng Trần Nguyên kín tiếng hơn lúc trước rất nhiều.
“Trần Nguyên ở lại, những người khác ngày mai về quân doanh đợi lệnh.” Bùi Duyên nói.
Trong phòng lập tức vang lên từng trận rên rỉ, bọn họ rất khó khăn mới được về Đại Đồng, muốn nghỉ ngơi vài ngày, tắm gội, uống rượu, chơi gái, tất cả đã lên kế hoạch xong xuôi. Mới được một ngày lại bị Bùi Duyên đuổi trở về. Nhưng kêu rên thì kêu rên, thân là tướng sĩ canh giữ biên cương, bọn họ có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, không ai dám làm trái mệnh lệnh.
—
Trong kinh thành, gió êm sóng lặng như mọi khi.
Vương phu nhân giấu Vương Định Khôn còn chạy đến trước mặt Vương thị tố cáo, lên án Bùi Duyên dùng Vương Định Khôn đe dọa bà để bà đáp ứng hôn sự của Vương Thiến Như và Tống Viễn Hàng. Theo ý Vương thị, việc hôn nhân này không có gì xấu. Tống Viễn Hàng còn trẻ đã là quan lục phẩm, sau này thăng chức thì Vương Thiến Như có thể được phong cáo mệnh, còn muốn bắt bẻ cái gì?
Nhưng Vương phu nhân không quan tâm điều này, bà chỉ biết Tống Viễn Hàng nghèo, trong nhà có lão mẫu thân bị mù cần được chăm sóc. Vương phu nhân ngượng ngùng khi nói đến sính lễ do Tống gia đưa tới. Nếu không phải vì đã đồng ý với Bùi Duyên trước đó, sợ hắn đè Khôn nhi trị tội, bà muốn đổi ý hôm hạ sính lễ.
Hiện giờ gạo đã nấu thành cơm, chỉ có thể oán giận hai câu.
“Muốn Khôn nhi ra chiến trường là ý của a đệ.” Vương thị vừa uống trà vừa nói, bà hiểu Bùi Duyên, “Ngươi không hiểu nhi tử của ta. Ngươi cho rằng giấu Khôn nhi là yên ổn mọi chuyện ư? Chỉ sợ lúc ngươi quay lại thôn trang sẽ tìm không thấy ai.”
Vương phu nhân ấp úng: “Không thể nào? Hầu gia có thể tìm được thôn trang?”
Vương thị cười lạnh: “Không ai có thể ngăn cản chuyện hắn muốn làm. Hơn nữa, Định Quốc Công phủ nhà ta sao lại có người đào ngũ!”
Vương phu nhân vốn tưởng rằng Vương thị sẽ đứng về phía bà, nghe xong lời này lập tức ngượng ngùng, không ngồi bao lâu liền cáo từ.
Chờ bà đi rồi, Ngụy Lệnh Nghi đến Thọ Khang Cư thỉnh an Vương thị. Vương thị liếc xéo nàng: “Ngươi cố tình chờ Mợ ngươi đi rồi mới đến?”
Ngụy Lệnh Nghi bị bà nhìn thấu tâm tư, khẽ cười nói: “Mẫu thân nói đùa.”
Vương thị hừ lạnh, không so đo với nàng. Mấy ngày nay Thẩm Oanh không ở trong phủ, cuộc sống của bà dường như không có hy vọng, có chút nhàm chán, bà hỏi Ngụy Lệnh Nghi: “Thẩm thị ở biệt viện bên kia thế nào?”
Ngụy Lệnh Nghi lộp bộp trong lòng, không ngờ Vương thị sẽ hỏi Thẩm Oanh. Biệt viện hiện nay trống không, đám Dịch cô cô đã khởi hành đi Đại Đồng. Nhưng nàng không dám nói thật với Vương thị nên trả lời: “Hầu gia sắp xếp Thẩm thị đi nơi đó nên ta không hỏi. Ta cũng không biết nàng hiện tại ra sao. Hay là ta sai người đi hỏi một chút?”
“Không cần, cứ mặc kệ nàng ta. Sống sung sướng quá sẽ quên hết mình họ gì.” Vương thị nói hung dữ.
Ngụy Lệnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Vương thị: “Mẫu thân, ta có chuyện muốn hỏi người một chút.”
Vương thị thản nhiên nghịch vòng tay, ừ một tiếng.
“Trong phủ từng có một vị cô mẫu phải không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!