Siren dùng ngón tay cắt qua da thịt Thanh Trường Dạ, mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong không gian chật hẹp, tiếp xúc với nhân ngư lúc nào cũng đem đến khoái cảm như mơ, cho dù nó đang làm hắn bị thương. Máu chảy ra thấm ướt rong biển xanh sẫm, chỉ còn một chút, là Siren có thể cắt đứt gân tay phải hắn, biến hắn thành một người tàn phế.
"Em từng đồng ý với tôi rồi," Thanh Trường Dạ bỗng nói: "Sau khi trò chơi của em kết thúc, chúng ta phải chơi một trò chơi khác."
【Hả?】
Nhân ngư dừng động tác lại, đôi mắt đỏ tươi sáng long lanh nhìn về phía con mồi bị giam cầm.
"Chúng ta cá cược đi," Thanh Trường Dạ lộ ra nét cười vụn vặt bên môi, giọng hắn có sức lôi cuốn kì lạ giữa căn phòng yên tĩnh trống rỗng: "Em có thể trói tôi, xích tôi lại, nhưng em không thể khiến tôi bị thương, nếu như cuối cùng tôi có thể rời khỏi tinh hệ Nhân ngư, lúc gặp lại nhau, móc mắt em ra đưa cho tôi."
Siren sững sờ tại chỗ.
"Nếu như tôi thua, tôi sẽ đứng trước mặt đá ma thuật nói ra tất cả lời thề em muốn nghe," Hắn dùng tay bị cắt nắm chặt năm ngón tay của Siren: "Rất công bằng, đúng không nào?"
【Không,】Siren thì thào:【Cái này không công bằng, chuyện này thực sự...】Nó cúi đầu:【Em tệ quá, A Dạ, em biết rõ là ta không từ chối được.】
"Đồng ý rồi?"
【Ta hứa với em.】Hai tay nhân ngư vuốt ve bờ vai mịn màng:【Nhưng em phải đứng trước mặt đá ma thuật nói em là ổ của ta, em vĩnh viễn thuộc về ta, ngoại trừ bên cạnh ta sẽ không đi nơi nào.】
"Em cũng có thể nói gì đó ác hơn mà," Thanh Trường Dạ hôn lên lỗ tai nhân ngư một cái, hắn đầu độc nó: "Đôi khi em ngây thơ đến mức làm tôi ngạc nhiên đấy. Nếu tôi là em, tôi sẽ bắt em chính miệng hứa làm cô vợ nhỏ đáng yêu, mềm mại, dâm đãng của tôi cả đời."
Nhìn mỹ nhân xấu hổ chắc chắn là chuyện đáng hưởng thụ nhất, Thanh Trường Dạ dù bận tối mắt vẫn nhàn nhã thưởng thức hai gò má tái nhợt của nhân ngư nổi lên màu hoa anh đào mùa xuân. Hô hấp của nó bắt đầu dồn dập, không cần nghĩ cũng biết Siren sẽ làm gì, nó sẽ đè hắn xuống giường hung hăng làm một trận, nhưng cũng chẳng sao, trêu đùa Siren đã trở thành thú vui hiếm có mấy ngày nay, Thanh Trường Dạ liếm môi. Ít nhất thì đã giữ được tay và chân hắn, tiếp theo hắn phải cố hết sức nghĩ cách đến chiếc tinh hạm có tín hiệu kia, A và Natasha có thể cung cấp cho hắn trợ giúp thiết yếu, vì việc này, hắn phải cho Siren ít ngon ngọt. Ví dụ như ngôn ngữ kích thích lúc nãy, hoặc là thứ gì đó dễ dàng khiến người chìm đắm vào hơn...
Ấp trứng cho nhân ngư không phải việc gì khó, cũng không ghê tởm. Đến lúc những viên bạch châu bóng loáng lớn đến một kích cỡ nhất định, Siren sẽ cho hắn đẩy trứng ra ngoài, vì vậy hắn chưa từng thấy cảnh tượng cá nhỏ phá trứng, trước khi chúng nó đi ra, Siren vứt hết bạch châu ấp xong xuống biển, khi hắn hỏi, Siren luôn nói không muốn để chúng thấy khuôn mặt của hắn.
【Nhân ngư giống Trùng tử, đều có phức cảm Oedipus,】Khuôn mặt tuyệt đẹp của Siren hiếm thấy xuất hiện một tia ghét bỏ:【Không nhìn thấy thì không sao, còn sau khi đã thấy, ấu thể sẽ điên cuồng ái mộ sinh vật đầu tiên nhìn thấy khiến chúng nó cảm thấy ấm áp, ấu thể căm thù tất thảy những tên vọng tưởng tách biệt nó với cơ thể mẹ.】
Trẻ con từ bé đã bệnh kiều rồi.
Điều khiến hắn có chút bất ngờ là Siren cũng biết Trùng tộc, hơn nữa cho đến nay cũng chưa có nhà nhân chủng học nào phát hiện ra Trùng tộc có phức cảm chim non. Thanh Trường Dạ cười hỏi: "Em hồi bé cũng thế à?"
【Không, ta thấy mừng vì lúc ta mở mắt không thấy bất cứ thứ gì.】Siren lắc đầu:【Đến lúc em đẻ trứng rồi, A Dạ.】
"Tháo tay chân tôi ra," Thanh Trường Dạ dừng một chút: "Tôi quay lưng về phía em, quỳ đẻ."
Không cần Thanh Trường Dạ giải thích, nhân ngư cũng biết đó là tư thế đầy sức dụ dỗ đến mức nào, quỳ gối trên giường sẽ làm hắn lộ ra vẻ tràn ngập nô tính, đường lưng và mông nối liền thành gò núi nhấp nhô, khe núi tuyệt đẹp và suối ngọt trong núi là những cảnh đẹp chấn động lòng người. Nhân ngư cởi rong biển trói buộc Thanh Trường Dạ lần đầu tiên, hắn trả phần thưởng nó mong muốn. Có lần thả gông xiềng đầu tiên, đương nhiên sẽ có lần tiếp theo, thể chất đặc biệt của Thanh Trường Dạ sẽ khiến nhân ngư càng ngày càng tham lam hắn. Điểm ấy từng thể hiện đầy đủ trên Edwin, sau khi bọn hắn qua lại một thời gian, vua bắt đầu hôn tóc và đầu ngón tay hắn, Edwin thích nhốt hắn trong phòng không cho ra ngoài, khiến không ai thấy được hắn. Nếu như không phải vì hắn giả bộ bệnh tình xấu đi, nói không chừng vua trẻ tuổi anh tuấn sẽ thực sự khắc tên mình lên lưng Thanh Trường Dạ.
"Giờ em là mặt trời của anh," Thanh Trường Dạ nhớ rõ vua dịu dàng chân thành nói nhỏ bên mặt hắn: "Anh một ngày cũng không thể thiếu em, không thấy em anh sẽ phát điên mất."
Đáng tiếc, bị Edwin lật qua lật lại đè làm hắn phát điên rồi. Cho đến giờ Siren là người duy nhất khiến Thanh Trường Dạ nhiệt huyết sôi trào giống vua. Nếu có thể, hắn thực sự rất muốn lật qua lật lại Siren một lần, sao lại không gặp lại bé mỹ nhân mắt đỏ chứ, để hắn hái bông hoa nhỏ đó...
【A Dạ, em đang nghĩ gì thế?】
"Tôi đang nhớ em," Thanh Trường Dạ lộ ra nụ cười hiền lành: "Tôi cảm thấy cho dù có thằng, có lẽ tôi cũng không nên lấy mắt của em."
Nhân ngư nghe xong vui vẻ cà cà trên người hắn, hai tay đã giành được tự do của Thanh Trường Dạ lúc có lúc không xoa đầu nó. Trước khi nhân ngư đặt câu hỏi, Thanh Trường Dạ dời đi trọng tâm câu chuyện: "Tôi hơi chán khi cứ ở đây suốt, nếu em không phiền thì chúng ta sang tinh hạm kia ở vài ngày nhé? Em cũng có thể tìm một căn phòng nhốt tôi lại, tôi muốn phòng giáp biển."
Lần trước hắn tới chiếc tinh hạm 200 năm kia, Thanh Trường Dạ để ý chỉ có phòng ở tầng 1 là giáp biển. Để tận dụng không gian hiệu quả, phòng ngủ đều được xây ở giữa tầng 2 và tầng 3, phòng giáp biển chỉ dùng cho công việc và trữ đồ. Nhân ngư không cân nhắc nhiều đã đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng nó lại giở trò hẹp hòi.
【Ta muốn nghe em vừa khóc vừa nói xin lỗi.】
"Đương nhiên là được," Thanh niên tóc đen tao nhã vuốt cằm nói: "Chỉ cần em làm được, tôi sẽ quỳ trên giường xin lỗi em."
Nhân ngư được cho phép phát huy trọn vẹn dã tính của mình, nó cắn cổ thanh niên hút máu, cho đến khi nghe đối phương dùng giọng khàn khàn khêu gợi nức nở lặp đi lặp lại lời xin lỗi, Siren liếm liếm nơi Thanh Trường Dạ chảy máu:【Em có lỗi gì với ta? A Dạ.】
"Tôi không nên rút hết thời gian của em, cũng không nên giết con em. Xin lỗi, xin lỗi, tha cho tôi," Khuôn mặt như vẽ của thanh niên tràn đầy nước mắt, hắn nhìn trông mỏng manh cực kỳ, dáng vẻ bày mưu nghĩ kế trên người hắn gần như biến mất không còn gì, loại tương phản này mê người không nói nên lời, Siren thích nhất bộ dạng hiện tại của hắn, liền như con trai bị gõ, chỉ đành không thể chống cự mà lộ ra phần bên trong mềm mại của mình: "Tha cho tôi, van em..."
【Tha cho em,】Siren cẩn thận chạm vào môi hắn, nó liếm sạch nước mắt Thanh Trường Dạ:【Thích em nhất.】
Xế chiều hôm đó hắn liền chuyển vào tầng 1 chiếc tinh hạm quân sự kia, nơi đó có vẻ từng là phòng của hạm trưởng, cực kì rộng rãi, được trang trí đầy đủ. Chờ mọi thứ được xử lý xong, Siren bảo Thanh Trường Dạ mình phải rời đi một đêm, nó khoá cửa, cũng trói hắn trên giường. Xác định đối phương đã đi xa, Thanh Trường Dạ bật máy liên lạc đã giấu kỹ, nhận được đề nghị bật video bên kia, Thanh Trường Dạ đồng ý.
Hình chiếu xuất hiện giữa đêm khuya trông cực kỳ rõ ràng, một đống máy vi tính, khoai tây chiên và Red Bull, lờ mờ có thể thấy chai Vodka trống không, những tên trạch như A đều thích trộn Red Bull cùng Vodka lên uống. A trong video sau khi thấy hắn đưa ra một đánh giá chuẩn xác: "Một tuần rồi không thấy mặt, thận hư chưa người anh em?"
Natasha ở một bên hết sức phấn khởi, cô gái này thực sự là đẹp muốn chết, đáng tiếc không biết cách dùng đầu: "Tiểu Dạ, tôi sắp bị anh mê hoặc rồi," Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mím, nhìn không dời mắt thanh niên bị trói cứng trên màn hình: "Tôi muốn làm anh, muốn nghe anh hét."
"Được thôi," Thanh Trường Dạ gật đầu: "Một lần 3 triệu năm, cô là người quen, 2 triệu rưỡi."
Natasha nhún vai: "Một khắc đáng ngàn vàng nhỉ."
"Tôi cần súng, cả thuốc độc nữa."
"Cậu muốn giết ai thế," A như thể thuận miệng nhắc nhở: "Chúng ta chỉ trộm đồ, không phải lấy mạng người."
Đây là quy tắc A định ra, dưới tình huống bình thường không được giết người, Thanh Trường Dạ và Natasha vẫn luôn tuân theo quy tắc này. Hắn nhanh chóng nói suy đoán về cơ hội rời đi của mình, A tỏ ý tán thành, sau khi nói xong, Thanh Trường Dạ nói: "... Súng và thuốc độc chỉ dùng để đề phòng, thuốc độc dạng xịt là tốt nhất. Hiện giờ không cần, chờ tôi bấm máy liên lạc hẵng đưa đồ cho tôi."
"Anh ra đường đúng là nên mang theo nhẫn không gian đi," Natasha nói: "Quá bất tiện."
"Cảm ơn đã gợi ý, lần sau nhất định sẽ mang theo."
Khi Siren trở lại có lẽ đã rạng sáng, tâm trạng nó không ổn lắm, cáu kỉnh hơn bình thường nhiều, giống như đang lo lắng chuyện gì, Thanh Trường Dạ tỉnh bơ an ủi nhân ngư. Trong mấy ngày kế tiếp, đối phương đặc biệt say đắm máu của hắn, mùi máu tươi luôn làm tinh thần nhân ngư dễ dàng đạt đỉnh. Ban đêm một ngày nọ, Thanh Trường Dạ khi tỉnh lại phát hiện nhân ngư không ở bên cạnh, hắn bật đèn ngủ, qua cửa sổ tinh hạm, Thanh Trường Dạ nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn cả đời khó quên.
Từng nhân ngư nối tiếp nhau từ đằng xa bơi về phía tinh hạm, vảy cá màu khác nhau nổi bật giữa nước biển lạnh giá, các khuôn mặt của nhân ngư đều loá mắt như yêu. Nếu trên đời thực sự tồn tại thiên đường, vậy đuôi cá mềm mại mà có lực, hai cánh tay mở ra, làn da trắng bệch cùng những mái tóc màu sắc khác nhau, hoà tan trong biển trước mắt hắn, nhất định là hình ảnh thu nhỏ của thiên đường tươi đẹp hết sức.
Hắn nhớ tới nhật ký của người may mắn còn sống sót kia, mọi thứ đều đúng:
【Ác quỷ bao vây tinh hạm của chúng tôi.】
Lần lượt từng nhân ngư tụ lại từ bốn phương tám hướng, chúng nó tựa như đang tìm kiếm gì đó, cho dù dưới bóng đêm nặng nề, Thanh Trường Dạ vẫn mơ hồ nhìn ra sự hưng phấn khó có thể che giấu trong đôi mắt. Chúng nó tạo thành một vòng, lấp kín bất cứ hướng nào hắn có thể dùng để chạy trốn,
【Chúng nó đem từng thuyền viên bắt được tới trước mặt một sinh vật có đuôi cá, nếu nó không hứng thú, thì những ác quỷ còn lại mới dám tiếp tục chạm vào loài người.】
Hắn thấy Siren ngồi trên đá ngầm, nó là nhân ngư duy nhất không ở dưới biển, tóc trắng bệch xoã sau lưng, đuôi cá đỏ tươi, khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh. Những nhân ngư còn lại bắt đầu hát, chúng nó nhìn thấy căn phòng duy nhất có đèn sáng. Thanh Trường Dạ giãy mình khỏi rong biển đang trói hắn lỏng lẻo, hắn bước tới cửa sổ. Nhóm nhân ngư thấy hắn càng ra sức hát mừng, âm thanh kia khiến Thanh Trường Dạ trở nên ngẩn ngơ, chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, hai chân hắn vô lực quỳ trên đất, chỉ cần nghe thấy tiếng ca của chúng nó, hắn đều cảm thấy run chân.
【Tôi quá hoảng sợ, quên mất mặt mũi nó, chỉ nhớ rõ nó có một đôi mắt đỏ, màu sắc của sự nguyền rủa.】
Nhân ngư ngồi trên đá ngầm chậm rãi cong môi. Đôi mắt đỏ tươi của Siren trong đêm khuya giống như cây anh túc nở rộ, nó nhảy xuống biển, nhưng Thanh Trường Dạ có thể cảm giác rõ ràng nó đang bơi về phía hắn.
Nhóm nhân ngư đang tiến hành một nghi lễ, hắn là tế phẩm, đồng thời cũng là người đi săn. Thanh Trường Dạ bật máy liên lạc lên.
Lần sau gặp lại, hắn sẽ thử hái bông hoa nhỏ màu đỏ.