Trần Ám Hương đứng chờ Tống Xuân Đường ở dưới tàng cây bên ngoài, y nhàm chán mà ngẩng đầu, thấy một đám mây trắng chầm chậm trôi qua phía trên.
Cái này làm cho y nhớ tới một sự kiện nhiều năm trước. . Xin hãy đọc truyện tại # TRÙMtr uуệЛ.V Л #
Y và Tống Xuân Đường mới gặp, cũng là một ngày thời tiết như vậy.
"Trần Ám Hương, nghe nói hôm nay Thôn Trần Tiên Tôn nhận một đồ đệ mới, hình như còn là hoàng tử nhân gian, muốn đi xem không?" Đang cùng các đệ tử đàm luận bát quái.
Một người trong đó nhìn Trần Ám Hương, nhỏ giọng nói: "Này, muốn hỏi hắn một chút không, năm đó hắn không phải được Thôn Trần Tiên Tôn mang về sao?"
"Đi, ngươi đi hỏi hắn đi."
Đệ tử kia hô một tiếng với Trần Ám Hương: "Này chúng ta đi xem nghi thức nhận đồ đệ của Thôn Trần Tiên Tôn đi, ngươi đi không?"
Nghi thức nhận đồ đệ? Bốn chữ này ở trong lòng Trần Ám Hương thoáng một chút, y không vì thế mà để tâm thần phân ra dừa thừa.
"Ta không đi."
Y còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, thời gian mỗi ngày tu luyện còn không đủ, mà không biết đại bỉ Tiên Lâm năm nay sẽ lấy được thứ tự gì.
Chỉ hy vọng tốt hơn lần trước một chút, như vậy, có lẽ người kia sẽ nhìn mình thêm vài lần.
"Sớm đã nói hắn không đi rồi, đi thôi đi thôi đi thôi." Bên này mấy người nhún nhường ra cửa.
Trần Ám Hương ở chỗ của đệ tử ngoại môn, đương nhiên cũng bị phân công nhiệm vụ hằng ngày như các đệ tử ngoại môn đệ tử khác.
Hôm nay đến dược phô (nơi trồng thuốc) sau núi làm sạch cỏ dại.
Đây cũng không phải một việc đơn giản, thường thì thời tiết lạnh, một vài ngón tay sẽ bị đông cứng. Thế nhưng hôm nay thời tiết không tệ, hơn nữa đã đầu xuân, y mới nhổ được một lúc, trên người đã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Y lau mồ hôi, vừa âm thầm niệm pháp quyết, vừa thật cẩn thận mà đi đến chỗ tiếp theo.
Bởi vì Tiên Tôn ngày thường trân trọng hoa cỏ này nhất, bọn họ quyết không thể làm hư hao một chút ít.
Trần Ám Hương khom lưng thời gian hơi lâu, trước mắt đầu váng mắt hoa, y xoa xoa eo, vừa nhấc đầu, phía trước đường bị một người ngăn trở.
Người này ngược sáng mà đứng, hàng mi như núi xa, che khuất một đôi mắt như hồ sâu, nhưng khi hắn cười, hồ sâu liền thành một hồ hoa đào.
Trần Ám Hương còn chưa bao giờ gặp qua người đẹp như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, lại nghĩ lung tung xem người này đã đứng đây bao lâu, bản thân có mất mặt hay không.
"Ngươi lau mồ hôi đi." Hắn đến gần chút, vươn tay đưa một mảnh khăn cho Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương đỏ mặt tiếp nhận, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Trần Ám Hương giương mắt, chỉ thấy khóe mắt hắn hàm xuân: "Khẩn trương cái gì? Hửm?"
Kỳ thật Trần Ám Hương cũng không biết bản thân khẩn trương cái gì, thiếu niên trước mắt này so với mình không cao lắm, rõ ràng là tuổi tác cũng xấp xỉ, thế nhưng thiếu niên lại huyết lệ bắt mắt như vậy, giống một khối đá quý rực rỡ lấp lánh.
Y càng thêm cảm thấy chính mình bất kham, trên mặt đỏ gần như lan tràn ra sau tai.
Thiếu niên còn muốn nói cái gì đó, nhưng phía sau có người gọi hắn, hắn liền xoay người chạy đi.
Trần Ám Hương nắm mảnh khăn kia, như thế nào cũng không thể quên một màn vừa nãy. Thiếu niên đã đi rồi, mà tâm y lại không cách nào bình tĩnh lại được.
"Điện hạ đi nhanh đi, nếu mà trễ, sợ là Thôn Trần Tiên Tôn sẽ trách cứ đó." Người hầu nôn nóng nói.
"Sợ cái gì? Đợi lát nữa ngươi trở về hoàng cung, ta có thế nào cũng không liên quan đến ngươi nữa." Tống Xuân Đường nghĩ đến dáng vẻ vụng về vừa rồi của người nọ, tâm tình rất tốt.
"Vừa nãy điện hạ nói chuyện cùng người nào vậy?"
Tống Xuân Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lời nói đến bên miệng, đầu óc lại trống rỗng, chờ khi hắn nghĩ lần nữa, lại phát hiện mình thế nào cũng nhớ không nổi giọng nói dáng điệu và nụ cười của người nọ.
"Ta.... vừa nãy nói chuyện cùng người nào sao?" Tống Xuân Đường chần chờ hỏi.
Người hầu cho rằng người kia không phải quan trọng, nên cũng bỏ qua.
Tống Xuân Đường nhìn lại phía sau một cái, cây cối sâu thẳm, gió thổi hoa động, rõ ràng là một ngày phong cảnh đẹp, hắn lại luôn cảm thấy quên mất gì đó.
Là cái gì nhỉ?
"Sư huynh."
Một âm thanh kéo suy nghĩ Trần Ám Hương trở về.
Trần Ám Hương quay đầu lại, thấy Tống Xuân Đường chạy như bay lại đây, mang phong xuân ấm áp mà đến.
"Phù.... Ta còn tưởng rằng sư huynh đi rồi."
Trần Ám Hương cười nói: "Chỉ là lời nói đùa, đệ còn tưởng thật sao."
"Sư huynh, sư tôn đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ rồi."
Trần Ám Hương đầu tiên là kinh ngạc, mới phản ứng lại Tống Xuân Đường nói chuyện gì: "Đệ là đi nói chuyện này?"
"Đúng vậy, ngày sau mọi việc còn phải thỉnh giáo sư huynh nhiều rồi." Tống Xuân Đường hai mắt cong cong, ôm chặt tay Trần Ám Hương, rõ ràng thân hình hắn đã cao lớn hơn Trần Ám Hương, lại vẫn làm nũng: "Thật mong chờ, rốt cuộc thì cũng có thể ở cùng với sư huynh rồi, ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, từ trước đây không có cơ hội, về sau có rất nhiều cơ hội rồi."
"Có gì tốt đâu? Nói không chừng mấy ngày nữa đệ lại thấy chán."
"Sẽ không, ta vĩnh viễn đều thích sư huynh." Tống Xuân Đường nói lời này một cách bằng phẳng, trên mặt không một chút ít xấu hổ.
Trần Ám Hương chịu không nổi nhất đó là dáng vẻ này của hắn, trong lòng khẽ nhúc nhích, trên mặt nhịn không được cười: "Tiểu sư đệ năm nay bao nhiêu rồi hả."
"Tiểu sư đệ ba tuổi." Tống Xuân Đường lập tức vui cười tiếp lời.
Luận mặt dày vô sỉ, Tống Xuân Đường hắn chưa bao giờ thua.
Kỳ thật Trần Ám Hương cũng không có đồ đạc gì, y chỉ lấy một ít quần áo tắm rửa, sau đó đã bị Tống Xuân Đường đẩy vào trong phòng ngủ.
"Đây là phòng của của đệ, lẽ ra ta nên ngủ ở gian ngoài." Trần Ám Hương không quá muốn ngủ ở đó, vừa nằm xuống, nơi nào cũng là mùi hương của Tống Xuân Đường, làm sao mà lòng người yên tĩnh được.
"Sư huynh tốt của ta ơi, ngủ nơi nào mà không giống nhau." Tống Xuân Đường làm bộ tức giận, "Huynh còn ghét bỏ ta như vậy, ta sẽ khóc đó."
Nói xong, trên mặt hắn đã treo nước mắt từ bao giờ, khóc lã chã mà nhìn về phía Trần Ám Hương.
".... Haiz."
Cuối cùng thì Trần Ám Hương vẫn thỏa hiệp.
Lúc đầu y còn có chút không quen, sau đó cũng dần dần không sao cả, thế nhưng Tống Xuân Đường lúc nào cũng vẻ mặt cười ngây ngô mà đi theo sau mình.
Mỗi lần hỏi hắn cười ngây ngô gì thế, hắn đều chỉ cúi đầu không nói.
"Mùi trên người sư huynh thật dễ ngửi." Tống Xuân Đường có một lần nói như vậy.
Nhưng Trần Ám Hương cũng không ngửi được mùi hương trên người, cũng không dùng hương, liền nói: "Có lẽ là huân hương trong phòng dễ ngửi thôi."
"Chắc là vậy." Tống Xuân Đường nhìn chằm chằm y nói.
Thời gian trôi nhanh, một khi tu luyện lên, liền cảm thấy ngày đêm như cát chảy trượt khỏi khe hở ngón tay, chỉ chớp mắt, đã là cuối xuân.
Ngày này, Trần Ám Hương và Tống Xuân Đường ngồi đối diện, không bao lâu, y liền cảm thấy ngực và bụng rất nóng, hình như có lực lượng nào đó tụ lại thành một khối.
Y nhắm mắt lại, trán chảy xuống mồ hôi nóng, không biết nên xử trí luồng lực lượng này thế nào.
"Sư huynh, huynh trước đừng nhúc nhích, đây là dấu hiệu sắp kết Kim Đan, lát nữa huynh đi theo linh lực của ta, từ từ tới."
Trần Ám Hương gật gật đầu.
Trong nháy mắt, một luồng linh lực ôn hòa dũng mãnh vào trong thân thể y, giống như hộ vệ vờn quanh linh lực của y, y lập tức ngưng thần đi theo sau linh lực.
Hai luồng linh lực đan chéo, y chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này, phảng phất như thân thể đang ngâm trong đại dương ấm áp mênh mông, từ lúc bắt đầu y bị động, về sau lại chủ động đuổi theo linh lực của Tống Xuân Đường.
Cuối cùng, một đạo kim quang chợt lóe, một viên Kim Đan lập lòe xuất hiện ở trong đan điền.
Trần Ám Hương nhìn Kim Đan của mình, thấy đã thay đổi rất nhiều, càng thêm cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Mà luồng linh lực của Tống Xuân Đường kia cũng không rời đi, ngược lại đến gần Kim Đan của y, đầu tiên là xoay vòng vòng, tiện đà thử đụng vào.
Y không thích Kim Đan bị người khác chạm vào như vậy, luôn cảm thấy có loại cảm giác kỳ quái.
Thế nhưng Tống Xuân Đường hình như chơi nghiện rồi, không ngừng mà chọc chọc.
Trần Ám Hương rất tức giận, Kim Đan xoay chuyển bay nhanh, không ngừng trốn tránh Tống Xuân Đường, nhưng vô luận trốn đến đâu, đều bị linh lực của Tống Xuân Đường vây quanh.
Cảm giác khó chịu càng ngày càng nặng, như là có người bắt lấy trái tim y, hô hấp y đều bắt đầu không thông.
Cũng may Tống Xuân Đường rất nhanh đã buông y ra.
Tống Xuân Đường biết mình làm có chút quá mức, nhưng hắn nhìn Trần Ám Hương đuôi mắt phiếm hồng, nhíu mi khóc nức nở, thì căn bản không khống chế được chính mình.
Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.
Ai ngờ, sau khi Trần Ám Hương mở mắt, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, liền đẩy hắn ra trốn vào phòng trong.
"Sư huynh."
"Sư huynh...."
Tống Xuân Đường đuổi theo, gọi rất nhiều tiếng.
Trần Ám Hương bị hắn cuốn lấy thấy phiền, nói: "Gọi ta làm gì? Đệ có năng lực như vậy mà."
"Ta sai rồi, sư huynh tha cho ta lần này đi."
Tống Xuân Đường lại ôn tồn dỗ hồi lâu, Trần Ám Hương vẫn không để ý tới hắn. Lần này thật sự làm quá mức rồi, hắn thở dài.
Chạng vạng, Trần Ám Hương ngồi bên cửa sổ.
Hoàng hôn đỏ cam rải khắp mặt đất, trong phòng lập tức rực rỡ lấp lánh.
Y đang ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi tai lông tơ, ngay sau đó là một cặp mắt đỏ tròn xoe, đang giương cái miệng chẻ ba cánh, ngơ ngác mà nhìn y.
Một giọng nói chói tai vang lên.
"Hu hu hu, sư huynh, tiểu sư đệ sai rồi."
Dứt lời, con thỏ lắc lắc đầu, vẫy vẫy móng vuốt.
"Sư huynh, đừng không để ý tới tiểu sư đệ mà."
"Sư huynh, tiểu sư đệ...."
Trần Ám Hương khẽ cười một tiếng.
Giọng nói của Tống Xuân Đường đột nhiên im bặt, ôm con thỏ đột nhiên xuất hiện dưới cửa sổ.
"?" Trần Ám Hương nhìn hắn.
Thế nhưng hắn vừa thấy Trần Ám Hương liền quên phắt phải nói cái gì, chỉ lo ngây ngốc cười, con thỏ trong tay lại bị hắn dọa đến mức lỗ tai cụp xuống.
Lúc sau, Trần Ám Hương còn làm một cái ổ cho con thỏ, không chỉ có như thế, y còn đặt biệt tìm một miếng đất trồng cà rốt nữa.
Nói là muốn cải thiện bữa ăn cho con thỏ.
Tống Xuân Đường có chút u uất, hắn còn chưa bao giờ ăn đồ gì đó do Trần Ám Hương chính tay làm đâu.
Cho dù là một củ cà rốt sống!
Hắn lần đầu tiên thấy Trần Ám Hương để tâm tới thứ gì khác ngoài tu luyện đến thế, như vậy, thời gian hắn có thể ở chung cùng Trần Ám Hương lại mất đi một ít.
Có đôi khi, hắn nhìn chằm chằm con thỏ nằm ì trong ổ, trong mắt vô thức lộ ra hung dữ.
Lúc này, con thỏ rất có linh tính mà trốn ra sau chân Trần Ám Hương.
Sau đó, Trần Ám Hương liền mắng hắn: "Đệ không được phép hung dữ với nó, nó còn nhỏ như vậy mà."
Tống Xuân Đường nhìn kỹ thân hình con thỏ mập mạp lần nữa, thầm nghĩ, đây rõ ràng là một con thỏ trưởng thành béo ú mà.
"Được rồi, đều nghe theo sư huynh." Hắn trên mặt vẫn cười, một bên liếc xéo con thỏ, "Đệ sẽ đối xử tốt với nó, ngày ngày dỗ dành nó."
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Tống Xuân Đường u oán mà vuốt ve lông trên người con thỏ: "Rõ ràng mày là do tao tìm về, tại sao mày không biết giúp tao hả? Về sau mày lại không có mắt, chờ ngày nào đó tao sẽ ném mày vào núi sâu cho coi."
Con thỏ nghe không hiểu lời hắn nói, điên cuồng gặm cà rốt trong tay, vừa ăn vừa kéo.
"Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Lúc ăn còn kéo nữa!"
Tống Xuân Đường cực kì ghét bỏ nói, sờ soạng thân thể con thỏ một phen, lại béo thêm một vòng, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, mà thở dài, tùy tay cầm một củ cà rốt mới bỏ vào trong miệng.
Con thỏ nhìn thấy cà rốt trong ổ, rõ ràng thiếu một củ, lại nhìn củ trong tay Tống Xuân Đường, chòm râu phẫn nộ mà run run.
Mà Tống Xuân Đường lại ăn rất thỏa mãn, hắn tâm hoa nộ phóng mà nghĩ, cà rốt sư huynh rửa ăn ngon thật.
Nếu hắn là con thỏ tinh thì tốt rồi.
Có điều hắn sẽ không chỉ biết ăn, hắn nhất định phải nép vào trong lòng sư huynh.
Cho đến tận thiên hoang địa lão.