Kỳ thật Trần Ám Hương không am hiểu đối đáp cảnh tượng như vậy, y lo lắng bản thân sẽ nói sai lời, liền im lặng gật đầu, sau đó không biết tại sao, mặt Thái Tử này càng đỏ hơn. Y không khỏi có chút tự trách, nhất định là do mình làm không tốt chỗ nào rồi, mới làm Thái Tử cảm thấy không thoải mái.
"Sư huynh, chúng ta đi thôi." Tống Xuân Đường đột nhiên nắm chặt tay Trần Ám Hương.
Chỉ là Trần Ám Hương đắm chìm trong hối hận, cũng không có chú ý tới.
Ánh mắt Thái Tử nhìn dừng ở bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, chớp mắt một cái, sắc mặt tức khắc trắng bệch như tuyết, hắn vẫn là một thiếu niên, cho dù ngụy trang tốt đến đâu, vẫn không cách nào khống chế được cảm xúc của mình.
"Trương Đức Bảo, ta sẽ đến chỗ mẫu hậu." Tống Xuân Đường nói.
"A, vâng vâng vâng, hoàng hậu nương nương rất nhớ ngài." Trương Đức Bảo vội vàng sai người dẫn đường đi trước, thấy Thái Tử còn đứng tại chỗ, thở dài một hơi, khuyên nhủ, "Thái tử điện hạ, đi thôi."
Một đám người sôi sổi mà hướng đến Thượng Xuân Cung của Hoàng Hậu, chỉ mới đi đến cửa cung, liền thấy một phụ nhân mặc hoa phục đang nôn nóng mà nhìn xung quanh.
"Mẫu hậu." Tống Xuân Đường gọi một tiếng, kéo Trần Ám Hương bước nhanh qua.
Lúc này, Trần Ám Hương cũng phát giác Tống Xuân Đường kéo mình, y chưa kịp nghĩ lại, đã bị kéo đến trước mặt phụ nhân.
"Mẫu hậu, đây là đại sư huynh của con, Trần Ám Hương." Tống Xuân Đường cười nói.
Hoàng Hậu rưng rưng nước mắt, nhìn Tống Xuân Đường hồi lâu, mới chậm rãi nói ra một chữ được, sau đó nhìn về phía Trần Ám Hương, tỉ mỉ mà nhìn một lượt, lại nói một tiếng tốt. Kỳ thật ánh mắt Hoàng Hậu rất hòa ái, nhưng Trần Ám Hương lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cảnh tượng như vậy làm y đột nhiên nhớ tới Lan Lăng, nhưng lại có chút không giống.
Vị Hoàng Hậu này chỉ nhìn mình, khóe miệng ngậm cười, trong mắt lại hàm chứa ánh lệ.
"Trần tiên sư, mời vào bên trong."
Xuyên qua một hoa viên mùi hương ngào ngạt, bọn họ vào một gian phòng bày biện đơn giản lại toát ra quý khí (khí chắc xa hoa của người già có), trên giường còn trải chăn tơ lụa mỏng, trước mắt đang là thời tiết cuối thu mát mẻ, chỉ là đêm xuống sẽ có chút lạnh.
Khi nói đùa, Tống Xuân Đường chú ý tới khóe mắt Hoàng Hậu có chút nếp nhăn, thậm chí mái tóc đen còn có thêm vài sợi bạc.
"Khụ khụ." Hoàng Hậu đang nói, đột nhiên ho khan lên, cung nữ đứng một bên vội vàng cầm lấy chăn mỏng đắp lên người Hoàng Hậu.
"Mẫu hậu, người…" Tống Xuân Đường vội vàng hỏi.
"Không có gì." Hoàng Hậu nhẹ nhàng mà lắc đầu, "Mẫu hậu tuổi đã cao, thân thể không bằng trước cũng là bình thường. Đúng rồi, chỗ trước đây con ở ta vẫn giữ nguyên, cách cung cũng không xa, thường xuyên có người đi qua quét dọn, lần này con trở về thì cùng sư huynh con ở nơi đó đi."
Tống Xuân Đường nói không nên lời, chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở cổ họng, mãi cho đến ra khỏi Thượng Xuân Cung, trở về chỗ hắn ở, hắn mới đột nhiên ôm chặt Trần Ám Hương. Vừa rồi trên đường Trần Ám Hương cũng nhận ra hắn quá mức trầm mặc, cũng hiểu tâm tình hắn lúc này, liền nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng hắn.
"Sư huynh."
Tống Xuân Đường chỉ nói hai chữ, rốt cuộc nói không được nữa.
Trần Ám Hương cảm thấy bả vai có chút ươn ướt, trong lòng cũng có hơi khổ sở, y không biết nên nói cái gì, liền im lặng ôm chặt Tống Xuân Đường.
Chỉ là giờ khắc này, y đột nhiên nghĩ đến mình chưa bao giờ gặp cha mẹ.
Y nhìn ánh hoàng hôn xám xịt ngoài cửa sổ, sư tôn nói, nhặt được mình ở ven đường, gần như bị tuyết đông chết, không có ai nhận y, khi đó làm bạn cùng y chỉ có trời đầy bông tuyết và gió lạnh vô tận.
Qua hồi lâu, Trần Ám Hương cảm thấy có chút mệt, liền buông hắn ra, muốn ngồi xuống.
"Để ta ôm thêm một lát nữa đi." Tống Xuân Đường nhỏ giọng nói.
Trần Ám Hương thở dài một hơi, cũng không đẩy hắn ra, liền nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Khi y nhắm mắt lại, Tống Xuân Đường hơi hơi nghiêng tầm mắt, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào y.
Lúc Trần Ám Hương tu luyện, y truyền âm cho Chiết Liễu, nói bọn họ đã tìm được chỗ ở rồi.
"Vậy các người còn quay lại không?" Chiết Liễu hỏi.
"Không." Tống Xuân Đường nói, “Đến lúc đó gặp ở hội hoa đi." Nói xong, hắn tắt truyền âm phù.
Bên kia Mạc Hà lại nhăn mày, muốn nói cái gì đó, nhưng Chiết Liễu lắc đầu, lời nói thấm thía: "Thôi đi, để cho họ cùng nhau đi."
"Không được." Mạc Hà nói, "Sư tôn nói chúng ta không thể tách ra hành động trong thời gian dài."
"Ngươi không hiểu." Chiết Liễu lắc đầu.
"Hiểu cái gì?"
"Đừng hỏi nữa, lại đây cùng nhau uống rượu."
Trần Ám Hương đang tu luyện, đột nhiên nhận thấy được một tia không đúng lắm, hình như có thứ gì đó cứng cứng đâm vào mình, y mở mắt ra, đang muốn hỏi Tống Xuân Đường là vật gì, lại đối diện hai mắt phiếm hồng của Tống Xuân Đường. Mặt y lập tức "phừng phừng" đỏ lên, vội vàng buông tay ra, lui lại sau mấy bước.
"Sư huynh, thật xin lỗi, ta cũng không biết tại sao nữa."
"Đệ… đệ đi xử lý một chút trước đi, ta ra ngoài."
Nói xong, Trần Ám Hương bước nhanh ra khỏi phòng, tùy ý đi dạo trong phủ, y sợ đi quá xa sẽ lạc đường, liền ngồi xuống hành lang gần đó. Dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ rực, chiếu vào mặt nước phẳng lặng, y dựa vào lan can, nhìn chăm chú cá chép trong nước đang bơi tung tăng.
Bọn chúng thật sung sướng, y nghĩ.
Một tiếng chuông vang lên, Trần Ám Hương ngẩng đầu, thấy Lăng Tiêm Vân đứng dưới ánh trăng, dẫm lên mặt nước, chậm rãi bay về phía y. Nước như tơ lụa, người như mẫu đơn, thậm chí còn có những đóa hoa nhỏ dưới chân Lăng Tiêm Vân, giơ tay, trang sức bạc rung động phát ra tiếng chuông leng keng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Trần Ám Hương cũng không muốn thấy Lăng Tiêm Vân ở đây, y sợ Tống Xuân Đường sẽ đánh nhau với người này.
"Ngươi ở được, tại sao ta lại không thể ở." Đôi mắt Lăng Tiêm Vân nhìn chằm chằm y, giọng nói không vội không hoảng.
"Làm sao mà ngươi biết được chỗ này?" Trần Ám Hương lập tức phản ứng lại, "Ngươi vẫn luôn theo dõi ta?! Lần trước cũng vậy?"
Lăng Tiêm Vân không phủ nhận, nghĩa là thật sự.
"Lăng Tiêm Vân! Tại sao ngươi một hai phải đi theo ta!" Ngữ khí y có chút tức giận, "Lần trước ta đã nói với ngươi, ngươi còn như vậy, chúng ta sẽ tuyệt giao!"
Lăng Tiêm Vân trầm mặc chốc lát, mới nói: "Ngươi chán ghét ta như vậy sao? Thấy ta đều cảm thấy phiền chán?"
Trần Ám Hương cảm thấy mình không có cách nào nói lý với người này được: "Ý ta là, chúng ta gặp mặt bình thường cũng không có vấn đề gì, ngươi không cần cứ theo dõi ta như vậy nữa."
"Nhưng ta thích ngươi." Lăng Tiêm Vân nói rất nhanh.
Lời này vừa nói ra, không khí an tĩnh mấy giây, âm thanh dòng nước chảy đặc biệt rõ rệt, Trần Ám Hương lập tức sửng sốt, y không có cách nào liên hệ câu nói kia với người trước mắt này, nhưng bức bách mình suy nghĩ, nếu nói như vậy, những hành vi của Lăng Tiêm Vân đều có thể giải thích hợp lý.
Nhưng tại sao chứ? Tại sao Lăng Tiêm Vân lại thích mình? Lần đó ở Lan Lăng suýt chút nữa thì thành hôn, cũng là vì thể chất y bổ ích cho Lăng Tiêm Vân tu luyện rất lớn, thậm chí thiếu chút nữa y cho rằng bản thân sắp thành lò luyện.
Người như Lăng Tiêm Vân lại thích mình, này quả thực so với sông cạn đá mòn còn làm người ta khó mà tin được hơn.
"Ngươi không tin." Lăng Tiêm Vân nhìn thấy biểu cảm Trần Ám Hương, liền hiểu, "Nhưng ta thích ngươi là sự thật, tuy rằng không biết bắt đầu từ lúc nào."
"Xin lỗi." Trần Ám Hương cẩn thận nghĩ nghĩ, Lăng Tiêm Vân cũng chưa làm ra chuyện gì tổn thương mình, nhưng y cũng không thích Lăng Tiêm Vân.
Một lần duy nhất y thích đã làm y chịu nhiều đau khổ.
Trên khuôn mặt Lăng Tiêm Vân hiện lên mất mát, nhưng rất nhanh gã đã thay cười nhạt, đi lên trước nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Ám Hương: "Không sao, ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi không cần để tâm. Ta sẽ không từ bỏ, ta sẽ luôn theo ngươi, cho dù ngươi cự tuyệt ta một trăm lần, một nghìn lần, ta vẫn thích ngươi."
Trần Ám Hương bị kiên định trong mắt gã dọa sợ, lần đầu tiên tiếp thu tình cảm nóng cháy như vậy, chắc là cũng do ánh trăng đêm nay quá ôn nhu, làm y trong lúc nhất thời không phát ra âm thanh nào.