"Là Lăng Tiêm Vân." Trần Ám Hương từ trên thân kiếm nhảy xuống, chậm rãi dừng trước mặt Dạ Vũ Tễ, "Ngươi có mang theo y sư không."
"Y sư?" Dạ Vũ Tễ giơ cây quạt, gõ gõ bả vai Lăng Tiêm Vân, "Tên này bị thương?"
Trần Ám Hương gật đầu: "Phải, ngươi làm ơn đi."
Cẩm Yên Cung phô trương luôn luôn xa hoa nhất, không nghi ngờ gì, tới bí cảnh người cũng nhiều nhất, trước mắt bên cạnh Dạ Vũ Tễ đi theo một đám người, trong đó không thiếu cao thủ lợi dụng đan dược áp chế tu vi.
Dạ Vũ Tễ nhìn thoáng qua Trần Ám Hương: "Lo lắng cho hắn như vậy sao?" Sau đó hắn vừa lòng mà nhìn sắc mặt Tống Xuân Đường biến đen, khoanh tay trước ngực đi lên trước, "Kể ra cũng khéo, vừa rồi chúng ta còn đụng phải Lý Thị, hắn chắc là vẫn còn ở nơi đó. Chỉ là ta giúp ngươi lần này, tiểu Hương Nhi, ngươi phải nợ ta một ân tình đó."
"Ngày sau chỉ cần ngươi mở miệng, ta có thể giúp được tất nhiên sẽ giúp." Trần Ám Hương nói.
Nghe vậy, bên môi Dạ Vũ Tễ hé ra ý cười, hắn quay đầu nhìn Trần Ám Hương, ý tứ trong mắt gia tăng: "Nợ ân tình ta, trả không dễ đâu, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ."
"Lăng Tiêm Vân là vì cứu ta bị thương, ta nhất định phải cứu hắn bằng được."
"Đến rồi." Dạ Vũ Tễ đẩy nhánh cây ra, chỉ về phía cái lều trại trước mặt, "Hắn ở nơi đó."
Tống Xuân Đường đưa Lăng Tiêm Vân tới, Lý Thị bắt mạch xong, lại nhìn nhìn miệng vết thương, thở dài một hơi, không nói một lời mà bắt đầu xử lý vết thương.
"Lăng Tiêm Vân hắn… hắn không có việc gì chứ." Trần Ám Hương hỏi.
Lý Thị vẫn trầm mặc, chỉ chuyên chú vào vết thương trên người Lăng Tiêm Vân.
"Sư huynh." Tống Xuân Đường hình như phát giác gì đó, giữ chặt tay Trần Ám Hương, "Đừng nôn nóng, Lý Thị y thuật rất giỏi, chúng ta đi ra ngoài chờ đi, không nên ảnh hưởng đến Lý Thị."
"Tay sao lạnh như vậy." Tống Xuân Đường đem tay Trần Ám Hương đặt vào lòng bàn tay, hà ít khí nóng lên, mới ấm áp một chút, "Trời còn chưa sáng, sư huynh ngủ trước một lát đi, chờ Lý Thị ra rồi ta sẽ đánh thức sư huynh."
Suốt một đêm không nghỉ ngơi, Trần Ám Hương dựa vào vai Tống Xuân Đường, vốn dĩ chỉ định nhắm hai mắt dưỡng thần chốc lát, không ngờ thế mà trực tiếp chìm vào giấc ngủ luôn.
Trong một mảnh tối đen, Trần Ám Hương rơi xuống vô tận, trái tim tưởng như bị bóp chặt, y khó chịu vô cùng, chỉ mong có thể bắt được cái gì thì tốt rồi. Đột nhiên có một luồng khí nóng dán lên, y lập tức bắt được, vừa mở mắt, liền đối diện thẳng với Dạ Vân Huyền đang đỏ bừng hai má, vẻ mặt không biết làm sao.
Y dời ánh mắt xuống, nhìn tay mình đang bắt chặt lấy tay Dạ Vân Huyền.
Cái này không chỉ Dạ Vân Huyền mặt đỏ, mà Trần Ám Hương cũng ngượng ngùng dời mắt đi, yên lặng thu tay về: "Xin lỗi, vừa rồi ta ngủ quá sâu, không biết thế mà mạo phạm như vậy."
"Sư huynh." Tống Xuân Đường vội vàng kéo Trần Ám Hương ra, nhìn nhìn Trần Ám Hương, lại quay đầu nhìn về phía Dạ Vân Huyền, "Ta chỉ là đi tìm một ít trái cây, mới nãy ngươi đã làm gì?"
Đây là Tu La Tràng trong thoại bản sao? Hơn nữa, trong thoại bản đều nói sau khi nắm tay sẽ có em bé, nói như vậy, hắn cũng muốn có em bé. Nghĩ thế, Dạ Vân Huyền kích động mà hai má càng đỏ, hắn hưng phấn, nói chuyện cũng lắp bắp: "Ta, ta… muốn em bé."
"Em bé!?" Tống Xuân Đường sửng sốt.
Trần Ám Hương cả kinh, trong đầu trống rỗng, quay đầu nhìn Dạ Vũ Tễ, thấy Dạ Vũ Tễ cũng vẻ mặt khiếp sợ.
Sau một lúc lâu, Dạ Vũ Tễ mới lên tiếng: "Cái… cái gì em bé? Ở đâu ra?" Chuyện cười, đệ đệ hắn mới mấy tuổi, em bé ở đâu ra.
"Đương nhiên là ở trong bụng Hương ca ca rồi." Dạ Vân Huyền vẻ mặt đương nhiên nói.
Trần Ám Hương thấy Tống Xuân Đường quay đầu nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười: "Ta là nam tử, lấy đâu ra em bé."
Dạ Vân Huyền còn đắm chìm trong vui sướng, lại có chút hối hận, lo lắng thời gian vừa rồi nắm không đủ lâu, nếu một lần không thành thế thì làm sao bây giờ, lẩm bẩm nói: "Tốt nhất là làm thêm vài lần, mới bảo đảm."
Dạ Vũ Tễ sắc mặt khó coi nói: "Dạ Vân Huyền, nói chuyện đàng hoàng cho ta, đừng có suốt ngày ăn nói xằng bậy."
"Xằng bậy cái gì chứ, trong thoại bản đều viết như vậy cả." Dạ Vân Huyền nói.
Lời này càng làm sắc mặt Dạ Vũ Tễ khó coi hơn: "Câm miệng đi! Nam tử sao có thể có con."
Dạ Vân Huyền mắt đầy kỳ vọng mà nhìn về phía Trần Ám Hương, lại nghe thấy Trần Ám Hương nói: "Trong thoại bản đều là bịa ra."
"Ta không tin!" Dạ Vân Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng.
Dạ Vũ Tễ trên mặt mưa dầm dày đặc, nâng cây quạt trong tay lên, nặng nề đập vào lưng Dạ Vân Huyền.
"Ta ghét các người!" Dạ Vân Huyền bị đau, hai mắt rưng rưng, giận dỗi mà dậm chân, liền khóc lóc chạy đi.
"Thật náo nhiệt." Lý Thị từ lều trại đi ra, nhìn về phía Dạ Vũ Tễ, "Bí cảnh nhiều nguy hiểm, không đuổi theo sao?"
"Sẽ có người đi theo, nếu sợ hãi tự nhiên sẽ trở về." Dạ Vũ Tễ tức giận nói.
Lý Thị không nói thêm gì nữa, đi đến bên cạnh Trần Ám Hương, đầu tiên là không tiếng động thở dài một hơi, mới nói: "Lăng Tiêm Vân bị thương rất nghiêm trọng, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tu luyện về sau."
Trần Ám Hương tâm trầm xuống, tay lập tức bị người nắm lấy, vừa chuyển đầu, thấy Tống Xuân Đường trấn an mà nhìn y một cái: "Ảnh hưởng bao nhiêu? Có cần đưa ra ngoài trước không? Cần dược liệu gì, cứ việc nói."
Lý Thị lắc đầu: "Cái này khó nói lắm, vốn dĩ là nên đưa ra ngoài chữa, chỉ là có một loại thuốc chỉ trên đảo mới có, ra khỏi đảo thì không còn nữa."
"Thuốc gì?" Trần Ám Hương hỏi.
"Tống hồn."
Dạ Vân Huyền chạy mệt mỏi, mới phát hiện mình tới một cái nơi hoàn toàn xa lạ, trong lòng dâng lên một ít sợ hãi, nhưng nếu giờ phút này mà trở về, trong lòng hắn cực kỳ không muốn, liền tiếp tục bước đi, đột nhiên trên trời xuất hiện một người.
Hắn bị dọa sợ, vừa gương mắt, thấy là người Cẩm Yên Cung, liền thở phào nhẹ nhõm: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Phía trước nguy hiểm, xin mời quay về."
Người này nói chuyện cứng rắn, Dạ Vân Huyền vốn dĩ tiết khí xong thì đi về, vậy mà không biết tại sao, trong lòng đột nhiên nghẹn một cổ tức giận, một hai phải đi về phía trước.
"Trở về nói với ca ta, một mình ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của mẫu thân." Dạ Vân Huyền bỏ xuống những lời này liền đi theo phương hướng la bàn chỉ thị, đi trong chốc lát, thấy gã còn không đi, liền nói, "Trở về nói đi!"
Người này có chút khó xử, liền bảo một người khác trở về, bản thân thì ẩn náu theo phía sau.
Dạ Vũ Tễ nghe xong lời này, giận tím mặt, chỉ vào người trở về mắng: "Nó mới bao lớn! Các ngươi cứ mặc nó như vậy à? Còn không mau bắt nó mang về đây cho ta!"
"Dạ."
"Quay lại." Dạ Vũ Tễ đi theo người nọ, "Người còn lại theo ta, lập tức trói Dạ Vân Huyền về đây."
Người Cẩm Yên Cung rời đi, ban đầu ô áp áp nơi nơi đều là người, hiện giờ lại quạnh quẽ rất nhiều, Lý Thị đem ngoại hình đặc thù của Tống hồn miêu tả cho bọn họ, sau đó lại thở dài: "Loại dược thảo này rất khó tìm được, bởi vì thích sinh trưởng ở nơi âm u ẩm ướt, cho nên rất dễ bị bỏ qua." Y ngẩng đầu nhìn nhìn trời, thời gian trôi đi thật nhanh, chỉ chớp mắt lại chạng vạng, "Huống hồ, thời gian bí cảnh mở ra không nhiều lắm, có lẽ, các người mãi mãi cũng tìm không thấy đâu."
"Chỗ nào trên đảo này có khả năng tìm được Tống hồn nhất?" Trần Ám Hương hỏi, "Chúng ta sẽ tận lực đi tìm."
"Theo kinh nghiệm của ta mà nói, trung tâm đảo này ao hồ rừng rậm là nhiều nhất, cho nên…"
Gió thổi bay vạt áo Trần Ám Hương, mọi cảnh sắc đều nhanh chóng lùi lại, trước khi ánh chiều tà cuối cùng rơi vào rừng rậm, y đến trung tâm đảo, màu xanh của bầu trời trống không bao phủ trong khu rừng rậm, y nhìn cành lá sẫm màu trước mắt, ánh nắng xuất bên trong kẽ hở giống như màu máu.
Thở ra một hơi khí lạnh, y cùng Tống Xuân Đường đi vào khu rừng rậm này, nơi mà ghi lại khoảng thời gian cuối cùng của sinh mệnh y.