Chỉ là vết thương lộ ra bên ngoài quá nhiều, Trần Ám Hương nhợt nhạt nhìn thoáng qua, liền không đành lòng mà quay đầu đi.
Sau một lúc lâu, y mới lên tiếng: "Ta sẽ cứu ngươi ra ngoài."
Mấy sợi dây xích thô trói chặt cổ tay Tống Xuân Đường, y bước tới lay một chút, phát hiện mở không ra.
"Ngươi chờ ta nghĩ cách."
"Được."
Bạch Ngọc Hồ ở phía sau thúc giục y, y đành phải ôm Bạch Ngọc Hồ chạy nhanh về.
"Ta nên làm thế nào để cứu hắn ra ngoài." Trần Ám Hương ngồi trong phòng cả ngày, xem ánh sáng mặt trời di chuyển từ cửa sổ này sang cửa sổ khác, rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, lại ra sức nắm chặt, một luồng linh lực tưng bừng nổi lên.
Tuy rằng y đã quên sử dụng thế nào rồi, nhưng thân thể dường như biết dùng thế nào.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ.
Bạch Ngọc Hồ bám trên cửa phòng lay lay, y lông mi run rẩy, đi mở cửa, Bạch Ngọc Hồ nhảy vào, trước thúc giục: "Ngươi đã hai ngày rồi không ăn cơm, nếu không ăn một chút đi."
"Ta ăn không vô." Trần Ám Hương ngửa đầu dựa lên cửa sổ, nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt Tống Xuân Đường.
"Lê Hôn nói, ngươi không ăn, hắn sẽ không đưa cơm cho Tống Xuân Đường."
Trần Ám Hương tùy tiện ăn hai miếng: "Ta ăn rồi, ngươi báo cáo với hắn đi."
Bạch Ngọc Hồ xoay người rời khỏi phòng, trước khi đi, nó quay đầu lại nhìn Trần Ám Hương, mất mát mà rũ cái đuôi rời đi.
.
Lăng Tiêm Vân túm Chiết Liễu đang vội vàng lên đường: "Tại sao chỉ có một mình ngươi, Tống Xuân Đường đâu?"
"Hắn, hắn bị Lê Hôn bắt đi rồi." Chiết Liễu khóc không ra nước mắt, vốn dĩ đang định trở về, ai ngờ hắn ngủ dậy một giấc, thì chẳng thấy bóng dáng Tống Xuân Đường đâu.
"Bị bắt?!" Lăng Tiêm Vân mẫn cảm mà đã nhận ra một tia không ổn, "Hắn có phải đã biết cái gì hay không."
"Ta… Ta nào biết." Chiết Liễu sắp khóc đến nơi, "Ta còn phải nhanh chóng trở về cầu người đi cứu tiểu sư đệ. "
Lăng Tiêm Vân vung tay, định đi thẳng đến Lê viên, đột nhiên xuất hiện hai người đồng loạt quỳ trước mặt hắn.
"Thiếu chủ, tôn chủ bệnh tình nguy kịch."
Mẫu thân… Lăng Tiêm Vân nhìn hướng Lê viên, tay nắm thành quyền, muốn vòng qua bọn họ.
Gã đã mất người kia một lần, gã không muốn lại trải qua một lần nữa đâu.
"Thiếu chủ, tôn chủ muốn gặp mặt ngài lần cuối."
Một người khác ngẩng đầu, trong mắt đẫm lệ: "Thiếu chủ, ba năm trước, tôn chủ đem tục mệnh đan cho ngài, hiện giờ tôn chủ bà muốn gặp mặt ngài lần cuối, thiếu chủ…"
Lăng Tiêm Vân nhắm chặt mắt, ngửa đầu hít một hơi sâu, gân xanh trên cổ nổi lên, như là đang cực lực nhẫn nại gì đó.
"Thiếu chủ, từ khi ngài rời Lan Lăng, tôn chủ bà ngày ngày đêm đêm đều gọi tên của ngài…"
"Được rồi!" Lăng Tiêm Vân vô lực mà buông tay ra, "Chúng ta trở về."
.
Trần Ám Hương thật vất vả mới ngủ được, mới qua hai canh giờ liền tỉnh lại. Lần tỉnh này, thì đã không còn buồn ngủ, y đi chân trần đến trước cửa sổ, quỳ gối trên giường, giơ tay đẩy cửa sổ ra.
Ánh trăng trên tuyết trắng như sương thổi vào, y thấy Bạch Ngọc Hồ ngồi dưới tàng cây trong đình viện trống trải.
Bạch Ngọc Hồ thấy cửa sổ mở ra, lắc lắc cái đuôi chạy tới, bật nhảy lên cửa sổ.
"Dạ Vân Huyền không ở đây." Bạch Ngọc Hồ nói trước một câu như vậy, sau đó nói, "Ta giúp ngươi cứu Tống Xuân Đường."
"...Vì sao?" Trần Ám Hương không nghĩ tới nó sẽ giúp mình.
"Ta cũng không biết, lần đầu gặp ngươi ta liền rất thích." Bạch Ngọc Hồ nói.
"Nhưng, ngươi cũng không đánh lại Lê Hôn."
"Trên đời này không phải cứ mãi dựa vào đánh nhau mới giải quyết được vấn đề." Bạch Ngọc Hồ cong cong đôi mắt, "Ta đã nói qua với ngươi, thuật Ảo Ảnh của ta là thiên hạ đệ nhất."
Nó tới gần bên tai Trần Ám Hương: "Chúng ta cứ như vậy trước… rồi như này…"
"Thật sự có thể sao?" Trần Ám Hương có chút nghi hoặc, "Ngươi có gặp nguy hiểm hay không."
"Cái tên Lê Hôn đó mỗi ngày đều bắt nạt ta, ta sớm đã muốn trả thù từ lâu rồi."
"Vậy được." Trần Ám Hương gật gật đầu, "Đợi cứu Tống Xuân Đường ra, ta chờ ngươi ở ngôi miếu ngoài thành."
"Không cần chờ ta, ta sẽ đi tìm ngươi." Bạch Ngọc Hồ biến ra một cái lục lạc, lúc lắc trước mặt Trần Ám Hương, "Ngươi cầm cái này, là ta có thể tìm được ngươi."
Buổi tối ngày hôm sau, Trần Ám Hương nói với Dạ Vân Huyền là y muốn ăn bánh trứng nướng chảy, chỉ định muốn ăn ở tiệm xa nhất kia, Dạ Vân Huyền mày cũng không nhăn mà đáp ứng ngay.
Y lén chạy từ đường nhỏ đến chỗ nhốt Tống Xuân Đường, dùng biện pháp Bạch Ngọc Hồ dạy mở xích sắt. Cũng may tay Tống Xuân Đường bị thương tuy rằng nặng, nhưng cũng không có trở ngại, bọn họ theo một con đường nhỏ không người khác rời đi.
"Sư huynh, chúng ta rời đi như vậy, Lê Hôn sẽ không phát hiện sao?" Tống Xuân Đường hỏi.
Loại thời điểm này, Trần Ám Hương cũng không rảnh lo chuyện sư huynh của hắn, vừa ngự kiếm vừa nói: "Bạch Ngọc Hồ đang ở trong phòng ta, nó nói ảo ảnh của nó cũng đủ cho chúng ta trốn tới tiên môn."
Dạ Vân Huyền mua bánh trứng nướng chảy trở về, cất ở trong ngực, bởi vậy trở lại Lê viên lấy ra vẫn còn ấm.
"Mau ăn đi." Hắn cười hì hì nói, "Ngươi đói gầy lắm rồi."
Bạch Ngọc Hồ mang gương mặt của Trần Ám Hương, khóe môi giật giật, Dạ Vân Huyền này hóa ra là tên hai mặt, ngày thường giật lông nó không ít, giật sắp trụi nó luôn rồi.
Nghĩ vậy, nó đối diện Dạ Vân Huyền cười một cái: "Ta còn muốn ăn cái khác."
Dạ Vân Huyền đầu tiên là nhíu mày một cái, hắn nhìn Trần Ám Hương, đối phương trước sau như một mà nhìn hắn, bởi vậy hắn lại giãn mày, xoay người đi ra cửa.
"Chờ đó.". Được copy tại { TRUMtruye Л. VN }
Trần Ám Hương kéo Tống Xuân Đường vẫn luôn ngự kiếm, gió thổi vào tay áo y xôn xao. Vừa rời Cô Tô, y trái lại không biết nên đi đâu.
Y dừng lại, có chút mê mang: "...Khụ, Tống Xuân Đường, chúng ta đi đâu?"
Phía chân trời đã dần ló dạng sau áng mây, Tống Xuân Đường cười, từ sau lưng ôm chặt y, đầu dựa vào cổ.
"Sư huynh, cùng ta về Thiên Linh Tông đi."