Thôn Trần vẫn nhớ rõ, ngày đó ánh hoàng hôn ráng đỏ, đám mây đỏ đậm gần như thiêu cháy mây trên trời cao.
Ngay cả mùa mưa liên tục vài ngày cũng đã kết thúc
Lê Hôn trở thành ma tu, sức của một người mà tàn sát một nửa tiên môn.
Nhân gian ngày đó, không thua kém gì lửa cháy mây trời.
Thôn Trần một tay chống kiếm, đứng trong biển người nhìn thi thể, nếu mà cho người này một ít thời gian, sợ là toàn bộ tiên môn đều không còn tồn tại nữa.
Cũng không biết Lê Hôn sao làm được, hắn không chỉ có chính mình nhập ma, lại còn kéo theo rất nhiều đệ tử tiên môn.
Đồng môn ngày xưa tàn sát lẫn nhau.
Thôn Trần nhìn người kia, y vẫn còn một tia kỳ vọng, nếu Lê Hôn có thể thu tay lại.
Thế nhưng ánh mắt Lê Hôn nhìn y cũng giống như mọi người, tĩnh mịch đến không có một tia sức sống.
Hắn đứng nơi đó, những người xung quanh đều ùa lên.
Lê Hôn quá trẻ tuổi, tiên môn tuy rằng tổn thương nặng, nhưng chiến thuật biển người cũng có thể giết chết hắn.
Hắn và ma tu của hắn chết trong đêm ráng đỏ.
Lê Hôn một bên hộc máu, một bên gắt gao mà nhìn những tên tiên nhân đó đang bay trong gió: "Ta chết rồi thì thế nào! Tiên môn như vậy, chẳng qua là cái phần mộ ăn thịt người thôi!"
"Câm miệng." Lan Lăng tôn chủ lại đâm một kiếm, Lăng Li bởi vì chịu một kiếm của Lê Hôn, đến nay còn bất tỉnh nhân sự.
Lê Hôn cười lớn một tiếng, càng nhiều máu tràn ra ngoài, hắn chỉ hận một đao chém chết cái tên lão khốn kiếp kia, không thể làm lão khốn kiếp kia chịu tra tấn gấp trăm lần ngàn lần của Lê Hương.
"Ta lấy hồn ta nguyền rủa, tiên môn về sau sẽ vô tiên duyên, phàm là tu sĩ, đều bị Vọng Niệm trói buộc cả đời."
Một kiếm xuyên qua tim, âm thanh bỗng nhiên im bặt.
Tông chủ Thiên Linh Tông thu kiếm về: "Ăn nói vớ vẩn." Dứt lời, hắn liếc Thôn Trần, "Qua lại với ma tu, trở về tự đi lãnh phạt đi."
Lúc Lê Hôn chết đi, tròng mắt lòi ra ngoài, vẫn luôn nhìn không trung, không ai có thể nhắm mắt. Có tu sĩ thấy, tâm sinh sợ hãi, liền ném tới bãi tha ma.
Sau lại, Thôn Trần nghe người ta nói, xác chết bị chó hoang kền kền gặm cắn không thể phân biệt được.
"Sư tôn…"
Âm thanh Trần Ám Hương đánh gãy hồi ức của Thôn Trần, y phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Trần Ám Hương.
Nói giống kỳ thật cũng không giống, nếu nói không giống, hai mắt thần thái này rồi lại làm người không thể quên.
"Nếu đã trở về, dù cho Lê Hôn tới cũng sẽ không làm gì được ngươi, ngươi về trước đi." Thôn Trần chậm rãi nhắm mắt lại, hình như rất mỏi mệt.
"Vâng, đệ tử cáo lui."
Trần Ám Hương rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, một trận gió qua phía sau, vài chiếc lá vàng khô rụng xoay xoay ngừng bên chân y.
Y hình như có linh cảm, xoay người, liền thấy Tống Xuân Đường đứng dưới tàng cây cách đó không xa, ánh sáng mùa thu ấm áp theo gió lay động, như bông hoa loạn xạ trên người Tống Xuân Đường.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, như thể y đã đứng dưới gốc cây kia đợi Tống Xuân Đường.
"Sư huynh." Tống Xuân Đường vội vàng chạy tới, cùng mười ngón tay y đan vào nhau, "Sư tôn nói gì với huynh?"
"Không nói gì, chỉ là bảo ta yên tâm."
"Ta sẽ bảo vệ sư huynh."
Lòng bàn tay Tống Xuân Đường có một ít mồ hôi nhỏ, Trần Ám Hương tay cũng được ấm áp hơn, y mỉm cười, nói một tiếng được.
Sắc thu hoa lệ, gió nam ấm áp thổi vào mặt, khi đi đến hoa viên, đụng mặt Dạ Vũ Tễ.
Ba năm không gặp, Trần Ám Hương suýt nữa không nhận ra đối phương.
Nhưng thật ra Dạ Vũ Tễ chào hỏi trước.
Hắn đầu tiên là sững sờ tại chỗ, nhưng rất nhanh, lại thay tươi cười, thong dong mà đến gần: "Ngươi trở về khi nào? Tại sao cũng không nói với ta một tiếng."
"Dạ cung chủ, tông chủ có lệnh, chuyện của sư huynh ta không được nói với bất cứ kẻ nào, Dạ cung chủ vẫn là giả vờ như không nhìn thấy đi." Tống Xuân Đường lạnh lùng mà lên tiếng.
"Ồ… Cũng được." Dạ Vũ Tễ cười cười, xoay người mang theo người rời đi ngã rẽ khác.
Bọn người đi rồi, Trần Ám Hương đột nhiên phản ứng lại.
"Dạ… cung chủ?"
Tống Xuân Đường than một tiếng, nói: "Bởi vì chuyện Dạ Vân Huyền trở thành ma tu, Dạ Thanh cung chủ sinh bệnh nặng, liền truyền ngôi cho Dạ Vũ Tễ."
"Vậy…" Trần Ám Hương đột nhiên nghĩ tới một người, năm đó gã còn bị thương, cũng không biết hiện giờ như thế nào, "Lăng Tiêm Vân hiện giờ…"
Nhắc tới người này, Tống Xuân Đường đột nhiên mím chặt môi, không nói lời nào.
"Thôi đi, vậy không hỏi nữa."
Trần Ám Hương nhẹ nhàng mà nắm tay Tống Xuân Đường, qua hồi lâu, Tống Xuân Đường mới cong cong đôi mắt mà tới gần y, đưa một bên má qua.
"Muốn hôn hôn."