Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

MỸ NHÂN YÊU KIỀU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SỐNG LẠI RỒI



Thẩm Nhu đứng trên sân bóng rổ, trong tay cô nắm thật chặt một phong thư tình màu xanh, đứng đối diện cô chính là Chu Tự - nam chính trong tiểu thuyết, giờ phút này, cậu ấy đang trưng gương mặt thiếu kiên nhẫn nhìn Thẩm Nhu
Âm thanh thảo luận chung quanh càng vang bên tai không dứt, thậm chí còn có người ồn ào huýt sáo.

"Các cậu nói xem, Chu Tự có nhận thư tình của Thẩm Nhu không?"
"Tôi cược một chai Cocacola, chắc chắn lá thư tình này sẽ bị ném vào thùng rác rồi, ai không biết Chu Tự thích hoa khôi trường chúng ta chứ."
"Tôi cũng cảm thấy lá thư tình này sẽ bị ném vào thùng rác."
Thẩm Nhu dùng sức vào ngón tay, thư tình cũng sắp bị cô bóp nhăn, cô máy móc nhìn tình hình chung quanh, nhịn xuống cảm xúc chua xót trong lòng, cô trùng sinh, trở về cái năm mình học lớp mười hai này.

Tiếp theo, cô sẽ khiến cho Chu Tự xấu hổ một phen, sau đó bị người ta đăng lên diễn đàn trường học, bị mọi người chế giễu, thậm chí nữ sinh thích Chu Tự còn chế nhạo trước mặt cô nữa.

Trong đám đông huyên náo một trận, lại có người nhường ra một con đường, Thẩm Nhu thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, cả người đần độn cứng đờ ra, động tác trên tay càng dùng sức hơn.

Chu Tự lãnh đạm: "Sau này đừng làm vậy nữa."
Hệ thống: "Aaaaaaa, là Giang Triều!"
Dùng nội dung trong tiểu thuyết để diễn tả truyện giữa Thẩm Nhu, Chu Tự và Giang Triều, đại khái cô đây là nữ phụ một lòng thích nam chính Chu Tự, nhưng đồng thời cô cũng là ánh trăng sáng, người mà nhân vật phản diện Giang Triều yêu quý, nuông chiều nhất, nhân vật phản diện sẽ vì cô mà điên, vì cô mà cuồng.

Tương lai, cô sẽ trở thành chim hoàng yến của nhân vật phản diện, nhân vật phản diện không ngừng điên cuồng vì cô, đối nghịch với nam chính, cuối cùng cô ở bên nhân vật phản diện pháo hôi.

Thẩm Nhu nghĩ đến Giang Triều, cái người cả ngày lẫn đêm ép mình hôn cậu, bảo mình nhìn vào ánh mắt cậu nói thích cậu kia, đứng tại chỗ, bước chân như rót chì.

Lúc đối diện với cặp mắt đen nhánh kia của Giang Triều, cô càng nghĩ đến dáng vẻ cậu cười tủm tỉm kêu mình đi qua.


Trong nháy mắt, Thẩm Nhu quên đi chuyện mình trùng sinh, theo bản năng có chút sợ hãi, sau đó đi qua phía Giang Triều, đưa thư tình cho cậu.

So với Giang Triều mấy năm sau, bây giờ nhìn cậu vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, một thân sắc sảo lóa mắt, không có chút hướng nội nào, bởi vì động tác của Thẩm Nhu, cậu cầm lấy thư tình của cô, lúc này mới xoay người: "Cho tôi sao?"
Thẩm Nhu: "Tớ..."
Hệ thống hoảng sợ: "Cô chưa đổi tên trong thư tình."
Thẩm Nhu: "..."
Trong ánh mắt của Thẩm Nhu có một tầng hơi nước mỏng, vẻ ngoài vốn ngoan ngoãn vừa vặn nhìn càng dễ bị bắt nạt hơn, cô nhìn bức thư tình Giang Triều cầm trong tay muốn giật trở lại, cô giật mấy lần vẫn không được, Giang Triều cũng vì động tác của cô mà sắc mặt càng trở nên u ám.

Thẩm Nhu co cẳng chạy, nhanh chóng chạy trốn.

Ở trước mặt Giang Triều, gần đây cô giỏi chạy trốn nhất.

"Anh Triều, cậu ấy thế này là thẹn đó."
"Ha ha ha ha ha ha."
"Ngậm miệng!"
"..."
Chuyện trên sân bóng rổ bị người đăng lên trên diễn đàn trường, không giống với trước khi Thẩm Nhu trùng sinh, trong bài post không phải bàn tán mỉa mai chế giễu về chuyện cô bị Chu Tự từ chối, mà còn đáng sợ hơn nhiều.

Ai có thể ngờ Thẩm Nhu cầm thư tình đứng trước mặt Chu Tự, sau đó quay người lại đưa thư tình cho Giang Triều chứ?
[Ngoan ngoãn học tập: Ai không nói một tiếng Thẩm Nhu trâu bò!]
[Ngày ngày tiến lên: Cho nên, cuối cùng ngay từ đầu Thẩm Nhu dự định đưa bức thư tình đó cho ai, Chu Tự hay là Giang Triều? Tôi cảm thấy là Chu Tự, không phải cậu ta chỉ luôn thích mình Chu Tự sao, về phần Giang Triều, không nghe nói cậu ta có liên quan gì đến Giang Triều cả.]
[Nhà ăn xào rau xanh giảm béo: Có phải là cố ý vì cuộc thi hoa khôi trong trường không, muốn để Giang Triều giúp cậu ta, làm sao có thể chứ.


Vả lại, cậu ta còn kém xa chị họ của mình.]
[Mì dai lạnh ăn ngon: Bởi vì cảm thấy Chu Tự muốn từ chối cậu ta, cho nên cậu ta đưa thư tình cho Giang Triều sao, chậc chậc chậc.]
[He he he: Thẩm Nhu lại còn vọng tưởng so bì với hoa khôi của chúng ta à, tôi cảm thấy cậu ta đúng là không biết điều khi đưa bức thư tình cho Chu Tự.]
Thẩm Nhu thấy trên diễn đàn trường học không có châm chọc cô như trước, lúc này mới nhét điện thoại di động vào trong túi váy đồng phục.

Cô biết Giang Triều, sợ cậu, cho nên mỗi lần nhìn thấy cậu thì đều trốn tránh, lần này trực tiếp đưa thư tình cho cậu, phía trên thư tình vẫn viết tên Chu Tự, không biết lần sau Giang Triều gặp cô sẽ nói cái gì.

Có khi nào cậu ta sẽ ném thư tình vào thùng rác ngay trước mặt cô không, sau đó đứng ở một bên bảo cô viết một bức thư nữa.

Điều đó rất phù hợp với phong cách trước sau như một của Giang Triều.

Hệ thống: "Cô đừng sợ, cô quên nhiệm vụ lần này của cô là gì rồi sao, là ngoan ngoãn ở chung với nhân vật phản diện đó."
Thẩm Nhu có thể trùng sinh là nhờ có hệ thống, yêu cầu của hệ thống chỉ có một điều, chính là cô phải ngoan ngoãn ở chung với Giang Triều.

Ngay cả thế giới cô đang ở là một cuốn tiểu thuyết tình cảm cũng là hệ thống nói cho cô biết.

Ngồi trên ghế dài, Thẩm Nhu vân vê điện thoại di động của mình, cô nghĩ, nếu như bình thường Giang Triều có thể ở chung với cô, sau này cô cũng có thể gả cho Giang Triều.

Trước đây, Thẩm Nhu thích Chu Tự, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, mấy loại yêu thích kia cũng chỉ còn lại không cam tâm thôi, cô cảm thấy mình có thể gả cho Giang Triều là bởi vì cô không dám gả cho người khác, cô cũng sợ Giang Triều điên lên.

Hệ thống rất kích động: "Giang Triều rất tốt!"

Thẩm Nhu: "Ừm."
Lúc Thẩm Nhu muốn quay về thì chuông điện thoại di động vang lên, là Trần Thắng cũng chính là bố cô gọi đến, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, không biết nhìn bao lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông thứ hai vang lên lần nữa cô mới nghe điện thoại.

Trần Thắng: "Thẩm Nhu, sao mày chẳng biết xấu hổ mà đưa thư tình cho Chu Tự thế, mày có biết là nó thích chị họ mày không? Hơn nữa cuộc thi hoa khôi trường là như thế nào, nhanh rút lui đi, sao mày có thể tranh giành với chị họ mày chứ!"
Thẩm Nhu nhắm hai mắt rồi lại mở ra: "Sao các người không để chị họ làm con các người luôn?"
Trần Thắng ở bên kia đầu điện thoại ngẩn người, sau đó quát lớn: "Mày nói lung tung cái gì đó! Thẩm Nhu, tao biết có lẽ mày đố kỵ chị họ mày, nhưng mà chị họ mày xuất thân quyền thế, chúng ta chính là người bình thường, mày phải biết cái gì mình có thể với tới, sau này những thứ kia của chị mày, mày không được muốn dù chỉ một chút, sau này cũng ít đến nhà chị họ mày đi.

Còn chuyện tao vừa mới nói với mày nữa, mày đừng quên đó!"
Những lời này không biết Thẩm Nhu đã nghe qua bao nhiêu lần, nghĩ đến bản thân mình cuối cùng vì bọn họ mà gả cho Giang Triều, cam nguyện làm chim tước trong lồng của cậu, lúc đó cô chỉ cảm thấy đã thanh toán với bọn họ xong rồi, cũng coi như tự mình làm một chuyện tương đối đúng.

Hai vợ chồng Trần Thắng vẫn luôn yêu thích chị họ của Thẩm Nhu, thậm chí có đôi khi Thẩm Nhu cũng hoài nghi có khi nào chị họ của cô mới là con ruột của bọn họ không, bọn họ nói với Thẩm Nhu không cho cô so đo tranh giành gì đó với chị họ, không cho cô đoạt đồ của chị họ, càng không cho phép cô ức hiếp chị họ, ngay cả khi chị họ của cô làm sai cô cũng phải xin lỗi chị họ.

Thẩm Nhu siết chặt ống tay áo: "Ai quy định hoa khôi của trường chỉ riêng chị ta làm được nhỉ?"
Sau khi cúp điện thoại xong, Thẩm Nhu mím chặt môi, đời này cô không muốn vì chị họ mà tự ti, không muốn nhượng bộ nhà họ Trần khắp nơi, càng không muốn thích Chu Tự, cũng sẽ nghiêm túc ở chung với Giang Triều.

..........!
Thẩm Nhu trở lại phòng học, phòng học lúc đầu đang ồn ào lại yên tĩnh một lúc, không ít người đều đang nhìn cô, lượt bình luận của bài viết trên diễn đàn liên quan đến cô đã nhanh chóng lên đến hàng nghìn, dù sao chuyện này thật sự cũng có hơi hot.

Lý Lê ngồi cùng bàn với cô vội vã cuống cuồng xin lỗi: "Thật xin lỗi, không phải tớ cố ý.

Chẳng qua là tớ cảm thấy cậu xinh đẹp hơn chị họ cậu, cho nên tớ mới đăng hình cậu lên cuộc thi hoa khôi trường, tớ không biết cậu vì chuyện này mà khiến cho mọi người suy nghĩ nhiều.

Tớ nghe nói thắng cuộc thi hoa khôi trường lần này thì có thể đạt được vị trí nhân vật nữ chính trong kịch bản, tớ cảm thấy nếu để cho cậu diễn người đẹp ngủ, chắc chắn cậu sẽ diễn rất tốt, tớ.....!thật sự xin lỗi."
Thẩm Nhu ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ ở hàng cuối sửa sang sách của mình, đời trước cô cũng nhận được điện thoại của Trần Thắng, cuối cùng dưới yêu cầu của Trần Thắng lại chủ động liên hệ với quản trị viên của diễn đàn trường học, hủy bỏ bỏ phiếu trong bảng xếp hạng hoa khôi giảng đường của mình.

Thẩm Nhu trả lời: "Không sao đâu."

Lý Lê: "Vừa nãy tớ cũng có giải thích cho cậu trên diễn đàn rồi, vốn dĩ cậu cũng không biết chuyện tớ để cậu tham gia thi hoa khôi trường, chỉ là có vài người không tin."
Thẩm Nhu không có hứng thú với vị trí hoa khôi trường, cũng không có hứng thú với nhân vật nữ chính được trao thưởng, nhưng mà lần này cô sẽ không vì yêu cầu của Trần Thắng mà chủ động rời khỏi cuộc so tài, tuyệt đối sẽ không.

Ngay lúc Lý Lê sắp khóc, Thẩm Nhu mới không tiếp tục suy nghĩ, cô nở một nụ cười với Lý Lê, lộ ra một đôi lúm đồng tiền nhỏ, lại trấn an Lý Lê hồi lâu, lúc này Lý Lê mới tin Thẩm Nhu không tức giận vì chuyện này.

Đồng thời, Lý Lê còn cảm thấy tiếng nói dịu dàng của Thẩm Nhu thật là dễ nghe, êm ái mềm dẻo giống như kẹo đường.

Lý Lê được xem như một người bạn trong số ít những người bạn của cô, khi đó lúc Thẩm Nhu đối mặt với chị họ của mình sẽ tự ti nhu nhược, hình như chỉ có Lý Lê luôn luôn nói rằng cô tốt hơn chị họ của mình, thậm chí có một lần hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm dưới nhà ăn gặp phải chị họ, Lý Lê đã vỗ vào eo Thẩm Nhu để cô thẳng lưng lên một chút.

Đã thật lâu không có lên lớp, buổi chiều Thẩm Nhu còn hơi chưa thích ứng được, cô không thể tập trung lực chú ý để nghe giảng bài, thứ trong lòng nghĩ cũng chỉ có một bức thư tình kia, cũng không biết bây giờ Giang Triều có bóc ra hay chưa.

Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Thẩm Nhu suy nghĩ mình đã viết vì trên bức thư kia, nhưng bởi vì thời gian quá lâu, cô hoàn toàn không thể nhớ được.

Có lẽ là bởi vì mỗi một việc cô làm cho Chu Tự trong những năm tháng sau này còn oanh liệt hơn so với chuyện này.

Đến trưa, vì Thẩm Nhu không quan tâm đến chuyện thư tình, rốt cuộc cũng ra về, cô thu dọn cặp sách của mình, đeo cặp sách muốn trở về.

Lý Lê ở cùng Thẩm Nhu: "Nghe nói bên ngoài trường vừa mở một quán trà sữa, hương vị đặc biệt ngon, nhất là trà sữa pudding đậu đỏ trong tiệm của bọn họ, chúng ta nên uống trà sữa chung rồi lại về không?"
Hai người mặc đồng phục đi lên phía trước, hai bên cạnh họ trồng đầy cây cối, hơn nữa còn có ghế dài để nghỉ ngơi, những cơn gió nhẹ thổi qua cũng dịu dàng, tâm trạng của Thẩm Nhu thật tốt, lúc cô định đồng ý với Lý Lê lại nhìn thấy Giang Triều đứng cách đó không xa, cầm bức thư tình trong tay bước chân dừng lại.

Thẩm Nhu: "Lần sau chúng ta lại đi nha."
Giang Triều liếc nhìn Thẩm Nhu đứng tại chỗ không hề chạy, cậu đi về phía trước mấy bước, cô vẫn còn đứng ở nguyên chỗ không có chạy, mãi cho đến khi cậu đi tới đối diện cô, Thẩm Nhu vẫn còn đứng ở kia.

Cậu nhìn vẻ mặt sắc bén nhìn Thẩm Nhu, giọng nói mang theo vẻ lành lạnh đặc thù của thiếu niên: "Có biết ông đây tên gì không, hả?".


Nhấn Mở Bình Luận