Editor: Endy
Mấy ngày qua, vì đã thuê được trợ lý cho cửa hàng nên cô cũng không dùng điện thoại. Trong cửa hàng lại có điện thoại bàn, mọi thứ cần đặt đều do trợ lý mới phụ trách. Làm việc cả ngày mệt mỏi, đến tối về nhà, cô cũng không muốn chơi trò chơi. Vì cô sẽ không nhịn được mà nhớ lại trước kia, cảm thấy trong lòng ê ẩm. Vì vậy, cô cũng không có mua gấp…
Bây giờ muốn liên hệ với Nguyên Khúc, muốn cùng anh ta thương lượng một chút. Cô muốn chuyển chỗ. Tên cẩu Phí Hiên kia ở cách vách, cô khẳng định sẽ không được yên.
An Sênh chỉ quanh quẩn ở ghế sô pha và bàn trà trong nhà, muốn đi ra ngoài mua điện thoại di động, nhưng mà lúc này cửa hàng chắc đã đóng cửa. Nếu chưa đóng cửa, cô cũng lười đi. Bằng lái xe chưa có nên không thể lái xe, bắt xe thì lại phiền phức.
Cô vẫn chưa ăn tối, tức giận đến không có khẩu vị. Cô không biết đi vòng quanh ghế sô pha bao nhiêu vòng, đến khi chân mỏi mới ngồi xuống, mở TV nhưng đầu lại nhìn sang hướng phòng bên.
Không có cảm giác an toàn.
Đặc biệt đặc biệt không có cảm giác an toàn. Như thể Phí Hiên sống cách vách, có thể đi xuyên tường, leo lên giường của cô. Nghĩ đến đây đã làm cô cảm thấy cực kỳ hoảng sợ không thể giải thích được.
Không biết nghĩ miên man như vậy bao lâu, dạ dày cô có chút đau. Nhìn thoáng qua thời gian, đã gần 10:00. Cô sờ bụng, mở tủ lạnh, lấy bánh mì và sữa ra, cho vào lò vi sóng, đang chuẩn bị ăn thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
An Sênh cả đêm nơm nớp lo sợ. Vì có Phí Hiên ở cách vách nên cả đêm nhộn nhạo. Ngay cả tiếng súng bắn phát ra từ TV cũng làm cô giật mình.
Chuông cửa vừa vang lên, An Sênh run như cầy sấy bước đến, hung hăng cau mày.
Chuông cửa không ngừng vang lên, giống như thanh âm ma quái quấy nhiễu bên tai. Nếu An Sênh có điện thoại di động, cô chắc chắn đã gọi cảnh sát. Phải một lúc sau, cô mới chậm rãi đi về phía cửa.
Bước đến trước cửa, An Sênh cau mày liếc nhìn màn hình hiển thị, sau đó sửng sốt.
Không phải tên khốn Phí Hiên, mà là một cô gái giao hàng.
Nữ nhân viên giao hàng cũng không thường thấy, hơn nữa nhìn cô ấy rất gầy, không có vẻ uy hiếp gì lắm. Cô ấy lo lắng đứng ngoài cửa hét lên: "Có phải An Sênh không? Cơm cô đặt đến rồi!"
An Sênh nhấn nút trò chuyện và nói, "Tôi không có đặt cơm. Cô gửi nhầm rồi."
Nhìn thấy cô gái bên ngoài với vẻ mặt khó hiểu, lật nhìn qua địa chỉ và tên người nhận trong hoá đơn lần nữa rồi xác nhận lại, "Xin hỏi cô có phải là An Sênh không?"
An Sênh do dự nói: "Là tôi, nhưng tôi không có đặt cơm."
Cô gái chuyển phát nhanh hoàn toàn bối rối, xác nhận lại lần nữa rồi nói: "Đúng là cô đặt mà. Tên và địa chỉ đều là ở đây. Cô có thể ra ngoài ký nhận một chút được không? Tôi đã bị trễ hơn mười phút rồi, tôi vẫn còn rất nhiều đơn chưa giao... "
Tuy rằng An Sênh rất thông cảm nhưng cũng rất cảnh giác. Cô đoán chắc là do tên cẩu Phí Hiên làm. Sau một lúc, cô trực tiếp nói: "Tôi biết rồi, cô cứ đặt ở cửa…ừm trong thùng rác trước cửa đi."
Cô gái giao hàng nghe nửa câu đầu định đặt đồ ăn trước cửa, nhưng khi An Sênh nói tiếp nửa câu sau thì sắc mặt sụp đổ "An Sênh tiểu thư, cô..."
Ngay cả “tiểu thư” cũng gọi luôn rồi, An Sênh cũng không muốn làm cô ấy khó xử. Nhưng cô không muốn bị Phí Hiên lừa gạt nữa, giọng điệu có chút cứng rắn, "Vậy cô cứ đặt ở cửa."
Lúc này, cô gái giao hàng mới đặt đồ ở cửa, xoay người đi về phía cầu thang xuống lầu.
Nhân viên giao hàng không thể vào khu nhà này được, càng không thể dùng thang máy. Cô càng chắc chắn chuyện này là do Phí Hiên bày ra. Trừ Phí Hiên ra, trong tòa nhà này cũng không có ai quen biết An Sênh.
An Sênh không có ý định đi ra ngoài lấy đồ ăn, nhưng cũng không đi vô nhà. Cô gái giao hàng đã đi được một lúc, cô vẫn đứng ở cửa, nhìn hành lang trống trải ngoài cửa qua màn hình hiển thị.
Quả nhiên không bao lâu sau có bóng người lén lén lút lút lại đây. Người kia không dám đi thẳng, mà men theo chân tường đi đến cửa nhà An Sênh. Nhìn thấy cô còn chưa ra lấy đồ ăn vào, vẻ mặt như đưa đám.
An Sênh nhìn chằm chằm cái gáy của Phí Hiên. Kể từ khi anh mở cánh cửa phòng bên cạnh, cả người cô đều trong tình trạng cảnh giác cao độ. Khoa trương mà nói, thậm chí cô còn nghĩ rằng nửa đêm Phí Hiên sẽ lấy một chiếc máy khoan điện để khoan tường, sau đó nghênh ngang đi vào nhà cô.
Loại cảm giác này như đang sống trong một ngôi nhà có vách tường tứ phía đều bị đục hỏng. An Sênh nhìn chằm chằm Phí Hiên, người đang ngồi xổm trước cửa nhà, nhìn từng lớp băng gạc quấn quanh đầu, tự hỏi làm sao để ngăn anh đừng làm mấy trò như thế này nữa.
Không phải ý thức phòng bị của An Sênh quá cao, mà là cô nhớ rõ ràng cách vách là gia đình 4 người. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô cũng có gặp họ trong thang máy, không có dấu hiệu gì là chuyển nhà cả.
Ngay cả khi xuống khuôn viên dưới lầu vào buổi tối, cô cũng không nghe thấy nhóm người bát quái bàn tán về chuyện gia đình họ chuyển đi.
Phí Hiên làm chuyện này cũng quá âm thầm rồi. Đám người bát quái đó không có chuyện gì là không biết. Đến một ngọn gió cũng không lọt qua miệng bọn họ được. Ngay cả chó nhà ai mới được mua quần áo, họ cũng sẽ bàn tán. Nếu như có hộ nào muốn chuyển nhà, An Sênh không thể không nghe thấy một chút tin tức nào được.
Nhưng có tiền cũng có thể “bắt quỷ đẩy cối xay”. An Sênh cũng không ngạc nhiên khi Phí Hiên có thể làm được điều này.
Anh ngồi xổm trước cửa nhà cô không đi, tay chân rón rén nhẹ nhàng mở chiếc túi ra. An Sênh nhìn thấy trong túi có một hộp vuông. Sau khi hộp được mở ra, bên trong là thịt xiên nướng.
Không phải là những loại túi ni lông tuỳ tiện được sử dụng ở mấy quán bên đường, mà là những thanh tre được cắt gọn gàng và cho vào hộp đựng thức ăn nhanh. Qua màn hình hiển thị còn có thể nhìn thấy lớp mỡ nướng óng ánh.
An Sênh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, bụng cô cũng rất hợp tác réo ầm ĩ. Cô thầm mắng một câu, mắt thấy Phí Hiên ngồi xổm trước cửa ăn thịt xiên nướng, càng nhìn càng cảm thấy tức giận.
Tên khốn này đã quen bắt nạt người khác rồi mà.
Cô rất chậm rãi, lặng lẽ xoay tay nắm cửa. Sau đó ngay lúc Phí Hiên cắn một miếng thịt nướng, quay đầu nhìn về phía cửa phòng cô, An Sênh chợt đẩy cửa ra----
Phí Hiên bất ngờ không kịp phòng bị, tư thế ngồi xổm liền thành chụp ếch, cả người ngã về phía trước, đổ vào hộp đồ ăn.
Sau khi “vô tình” gây tai nạn xong, An Sênh nhanh chóng đóng cửa lại, bấm khóa rồi đứng ở màn hình hiển thị nhìn anh.
Nhưng cô nhìn một hồi, lại phát hiện Phí Hiên không có đứng dậy, mà vẫn giữ nguyên tư thế như vậy. Sau khi đấu tranh một lúc, anh chỉ đơn giản ngồi phịch trên mặt đất bất động.
An Sênh hung hăng nghĩ hình như vừa rồi Phí Hiên đang cầm một cây xiên que. Nhìn lại, quả nhiên trên tay anh đang cầm nó.
An Sênh không nghĩ muốn giết Phí Hiên. Cô chỉ là không nhịn được tức giận, muốn cho anh nếm chút đau khổ để anh có thể yên tĩnh đừng bày trò.
Rõ ràng lúc mở cửa, Phí Hiên vừa cắn thịt xiên nướng. Nhiều lắm tay anh chỉ chống xuống đất một chút, làm sao có thể cầm cây xiên que đâm lên người anh được chứ?
Nhất định là anh đang gạt cô.
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của An Sênh. Cô cẩn thận quan sát, mong có người đến, đem Phí Hiên xoay người lại, xem anh rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng hành lang ngoài cửa thực im lặng, đã hơn 10 giờ đêm, khả năng có người đi qua là rất nhỏ.
Phí Hiên vẫn quỳ rạp trên đất, không nhúc nhích. An Sênh càng nhìn càng sợ hãi. Không phải anh bị mấy cây xiên que đó đâm vào người bị thương đó chứ?
Nếu chẳng may đâm phải chỗ chết người thì làm sao bây giờ!
An Sênh đứng ở cửa xoay hai vòng, lại đợi vài phút. Phí Hiên vẫn nằm bất động trên mặt đất. Cô cẩn thận nhìn chằm chằm, mắt không chớp, một ngón tay anh cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng cô cũng hoảng sợ. Nếu Phí Hiên thật sự bị đâm chết, cô cũng sẽ không thể sống ở thế giới này được nữa. An Sênh không thể mạo hiểm như vậy, tên khốn kiếp này nhất định phải sống.
Vì vậy, cô vặn khóa cửa, chậm rãi mở cửa ra. Một chân Phí Hiên đặt bên mép cửa nhà cô. An Sênh đẩy một chút cũng không động đậy. Dừng lại một chút, phát hiện anh cũng không nhúc nhích. Chân anh bị cấn nhưng vẫn để đó, này rõ ràng là mất ý thức rồi.
Lúc này cô thực sự hoảng sợ, nhanh chóng mở cửa chạy ra nắm lấy vai Phí Hiên, chuẩn bị lật người anh lại.
Kết quả tay cô mới chạm vào vai Phí Hiên, đã bị anh mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay——
- Hết chương 47-