Đại Sở khai quốc năm năm, minh quân tại vị, cả triều hiền thần, quốc lực không ngừng phát triển, đã bước đầu hiện lên cảnh tượng thái bình.
Mùa đông năm thứ năm Sở Sơ, ngày mùng hai tháng mười một, là sinh nhật ba mươi lăm tuổi của đế vương Đại Sở.
Theo lý thuyết nên có tiệc chúc mừng, nhưng Cố Liệt bị văn võ quần thần quấy rầy đến đau đầu, sinh nhật cùng ngày bãi triều, ai cũng không gặp, ngày tiếp theo mới mở tiệc ở Vị Ương Cung chiêu đãi chúng thần, còn không gọi tên là tiệc sinh nhật, bữa tiệc cũng chuẩn bị cực kỳ đơn giản.
Vì cái gì văn võ quần thần ồn ào đến nỗi Cố Liệt đau đầu? Chính là vì con nối dõi của Cố Liệt.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ bảy năm trước, khi Cố Liệt vẫn còn là Sở Vương.
Đó vừa lúc là năm Địch Kỳ Dã đầu Sở, Sở quân lấy tốc độ thần tốc phá Thanh Châu Trung Châu, đại thắng hồi kinh, vì ăn mừng mà tổ chức thịnh hội ở du viên, Cố gia Trung Châu dâng lên một mỹ nhân đoan trang.
Mỹ nhân đó, chính là Liễu vương hậu hiện giờ.
Chữ Liễu trong Liễu vương hậu này, đúng là Liễu gia trong tứ đại danh phiệt của Yến cũ năm xưa.
Liễu gia và Cố gia Trung Châu có quan hệ thông gia, lúc trước một Cố gia Trung Châu tầm thường có thể nhập vào Kinh Châu, chính là nhờ ngọn gió đông của Liễu gia.
Lúc này Liễu gia có ý đầu Sở, liền dễ dàng chiếm được sự giúp đỡ của Cố gia Trung Châu, lại sai Cố gia Trung Châu lấy danh nghĩa quan tâm con nối dõi của Cố Liệt, đi tìm dưỡng phụ của hắn.
Năm ấy Cố Liệt đã hai mươi tám, đừng nói nhi tử, bên người ngay cả người hầu hạ cũng không có, thanh tâm quả dục đến mức khả nghi.
Gia thần võ tướng không phải chưa từng thượng gián, nhưng Cố Liệt nhiều lần dựng lên lá chắn nghiệp lớn chưa thành làm lý do, đều không nghe.
Không ngờ tới giữa lúc thịnh hội ở du viên, dưỡng phụ lại quyết định việc mai mối ngay trước mặt mọi người, cái gọi là “lệnh của cha mẹ, lời người mai mối”, dưỡng phụ dùng ơn cứu mạng, ơn dưỡng dục và mối thù diệt tộc cùng ép buộc, ép tới Cố Liệt không muốn cưới cũng phải cưới.
Nếu là vì Đại Sở, Cố Liệt cưới thì cưới thôi.
Dù sao ngày sau lưu trữ Liễu gia chăng nữa, cũng nhất định sẽ làm thế lực này suy yếu, có khai quốc đế vương Cố Liệt ở đó, một kẻ hèn Liễu gia không xốc lên nổi sóng gió gì.
Trên thực tế cũng xác thật là như vậy, cứ việc Liễu gia là ngoại thích, Cố gia Trung Châu là tôn thất, nhưng ngay từ ban đầu khi Cố Liệt đăng cơ đã không cho bọn họ chức vị thực sự, bài xích cả hai nhà này ra ngoài trung tâm quyền lực.
Nhưng Cố Liệt trăm triệu không nghĩ tới, vấn đề không xuất phát từ Liễu gia, cũng không từ Cố gia Trung Châu, mà từ Liễu vương hậu này.
Liễu vương hậu xuất thân đích nữ dòng chính của Liễu gia, một hòn ngọc quý trên tay chính tông, nghe nói ở Bắc Yến có hiền danh mạo mỹ tài cao.
Nhưng ả trường kỳ sống ở Bắc Yến trong thời kỳ loạn lạc, từ nhỏ những điều nghe nói về Cố Liệt đều là hình tượng sát thần man Sở lòng muông dạ thú, còn cực kỳ sùng bái văn vẻ thương xuân bi thu của văn nhân hoàng đế Dương Bình.
Sau này Cố Liệt ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, Cố gia Trung Châu không chiến mà hàng, Liễu gia bán nước theo địch, cuối cùng bắt tay nhau tặng cho hắn một Vương Hậu to gan lớn mật như vậy, tự xưng mình là Thánh Nữ báo thù.
Nhưng ngay lúc ấy, Cố Liệt không biết, hắn thậm chí còn có vài phần áy náy với Liễu vương hậu.
Cố Liệt vẫn luôn rõ ràng cái tật xấu không thể thân cận với người khác của mình, ngày thành thân, mặc dù không có hảo cảm với Liễu thị, nhưng dẫu sao vẫn cho lễ ngộ nên có.
Nhưng sau khi vào động phòng uống rượu giao bôi, Cố Liệt một lần nữa có ý thức đã là lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, trấn định như hắn cũng phải thay đổi sắc mặt.
Trên giường cưới là một mảnh hỗn độn, Liễu thị co rúm ở đuôi giường, khuôn mặt ả trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Cố Liệt hoảng sợ như thể nhìn thấy một con dã thú chứ không phải người.
Ả nhỏ giọng lầm bầm “Sở Cố có máu điên”, dáng vẻ bị doạ sợ hãi.
Đây là một điều trong 《 Cửu tội 》do tiên đế Yến Triều bào chế, ý đồ bôi nhọ huyết mạch của Cố Lân Sanh.
Nói rằng vương tộc Sở Cố khác với người thường, nam đinh cứ mười kẻ sẽ có một hai đột nhiên phát điên, trước đó không hề có bất cứ dấu hiệu nào, khi phát điên cực kỳ khát máu, nhất định sẽ hại người.
Vậy nên, không phải tộc ta, tất có dị tâm.
Tuy Cố Liệt không có ký ức, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì, hắn vô pháp trách cứ ả, chỉ có thể cười khổ, những người thân cận với hắn đều sẽ bị hại vì hắn, hắn quả nhiên đúng là thiên sát cô tinh, mệnh trung chú định chẳng thể đến gần.
Vạn hạnh trong bất hạnh ở chỗ, chỉ một lần đó, Liễu thị đã có thai.
Từ đó về sau, Cố Liệt và Liễu thị tôn trọng nhau như khách, cũng “tương kính như băng”.
Sau việc ấy, Cố Liệt cực kỳ chán ghét bản thân làm hại người khác, không muốn lại thân cận với bất cứ ai, không còn thêm người vào hậu cung, Liễu thị một mình ngồi hậu cung, thuận lý thành chương ngồi lên vị trí vương hậu Đại Sở.
Nhưng Cố Liệt hiện đã ba mươi lăm tuổi, trong hậu cung chỉ có một Liễu vương hậu, cũng chỉ có một hoàng tử.
Còn không biết Liễu vương hậu dạy dỗ hoàng tử này kiểu gì, không hề thân với Cố Liệt, hài đồng sáu tuổi, mà lời nói việc làm lại đoan chính tới mức cũ kỹ ngu dốt, tính cách mềm yếu, một chút cũng không giống cha.
Cố Liệt đang ở độ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, không nói tới chính hắn, cứ cho vì Đại Sở, nào có đạo lý không tuyển tú nạp thiếp? Thế nên văn võ đại thần liền bắt đầu vận sức thượng sổ con cho Cố Liệt, muốn hắn vì Đại Sở, sinh thêm mấy nhi tử nữa.
Chuyện này vừa xuất hiện, Liễu gia thói quen giấu tài, ủn Cố gia Trung Châu nhảy ra khẩu chiến quần thần, mắng đám văn võ đại thần lòng mang ý xấu, bất kính đích trưởng tử.
Cả triều văn võ, ai sẽ để ý tới Cố gia Trung Châu? Một cái liếc mắt cũng chưa cho.
Cố gia Trung Châu tức đến ngã ngửa, “cái khó ló cái khôn”, chạy tới thỉnh Định Quốc Hầu Địch Kỳ Dã lên tiếng.
Nghe nói Địch Kỳ Dã nghe người của Cố gia nói xong, cười đến thiếu chút nữa đập nát ly rượu, cuối cùng trả lời một câu: “Cố Liệt hắn có ngủ người hay không, liên quan gì tới ta? Các ngươi quản cũng đủ rộng đấy.”
Một câu này, không chỉ khiến Cố gia Trung Châu ghi hận hắn, loại lời nói bất kính với Bệ Hạ như vậy, đặc biệt là thái độ không thèm quan tâm tới vương tự, lại nhấc lên một làn sóng văn thần tố Địch Kỳ Dã có tâm gây rối.
Cố Liệt vốn dĩ đã phiền, đối với đám sổ vạch tội Địch Kỳ Dã này lại càng đau đầu, dứt khoát đưa hết qua phủ Định Quốc Hầu.
Ý của Cố Liệt rất dễ hiểu, có người nói xấu ngươi, tự ngươi viết sổ con giải thích rõ ràng cho ta.
Địch Kỳ Dã đáp lại càng dễ hiểu hơn, tám chữ to tiêu tiêu sái sái: “Không lời để nói, tuỳ quân xử lý.”
Vì thế ngày hôm sau dân chúng toàn bộ đô thành đều biết, Định Quốc Hầu lại lại lại chọc Bệ Hạ tức giận, lại lại lại bị Bệ Hạ nhốt trong phủ Định Quốc Hầu không cho phép ra ngoài.
Địch Kỳ Dã bị nhốt mười ngày, mang theo thiệp được đưa đến phủ Định Quốc Hầu, tiến vào Vị Ương Cung dự tiệc.
Hắn mặc một thân bạch y giáp sắt tương tự như quân thần lần đầu gặp mặt năm ấy, bạch y là y phục thường trắng muốt, giày là ủng lụa trắng, giáp sắt là bối giáp đơn giản chỉ có tiểu binh mới mặc, Định Quốc Hầu hai mươi tám tuổi so với thiếu niên thần binh trời giáng năm nào càng thêm anh tuấn tiêu sái, lại vẫn chiến ý bức người như xưa.
Nhưng tuy rằng Bệ Hạ không thích nhắc đến, đây rốt cuộc vẫn là tiệc sinh nhật.
Cận vệ định ngăn cản Định Quốc Hầu, nhưng bên hông hắn treo hổ phù, trong tay cầm Hầu ấn, huống chi Bệ Hạ đã ban cho hắn ân sủng tiến cung không cần thông báo, cận vệ nghĩ tới nghĩ lui, không dám động.
Vì vậy, Định Quốc Hầu một thân trắng, giống như con tiên hạc lướt vào Vị Ương Cung, gân xanh trên thái dương Cố Liệt nhảy dựng, trầm mặt.
Văn võ quần thần đều chờ xem kịch vui.
Rõ ràng là tiệc sinh nhật của đế vương Đại Sở, không khí lại ngưng trọng đến như đang tế tổ.
Văn võ quần thần biết Bệ Hạ không cao hứng, không dám chọc vào nghịch lân của hắn, im hơi lặng tiếng.
Duy độc Địch Kỳ Dã nhẹ nhàng tự tại, lột ra vỏ một quả nho, dùng một thái độ nghiêm túc không cần thiết cẩn thận chấm vào đĩa đường bên cạnh mâm đựng trái cây, ném vào miệng nhai.
Hắn cũng mặc kệ văn võ quần thần và Cố Liệt trên vương toạ đều đang trừng mắt nhìn mình, ăn một quả lại ăn quả thứ hai, sau đó nâng chén rượu uống tự uống, thảnh thơi đến làm người khác không thể tưởng tượng nổi.
Uống cạn một ly, hắn lại rót thêm nửa ly, bưng lên chiếc ly thanh ngọc, mỉm cười kính rượu, nói: “Bệ Hạ.”
“Khi thần ở thôn quê, nghe nói thạch tín còn có một cái tên khác, gọi là nhân ngôn.” Địch Kỳ Dã kéo dài âm điệu, lời nói mang theo ẩn ý, ý vị thâm trường, “Nhân ngôn đáng sợ Bệ Hạ à.”
Lời vừa dứt, lập tức có văn thần nhảy ra: “Định Quốc Hầu hình như đang ám chỉ điều gì, trước mặt Bệ Hạ, không ngại có chuyện nói thẳng đi!”
Địch Kỳ Dã nhìn về phía người đó, cau mày, hô: “Vị này chính là Đỗ đại nhân vừa mới vạch tội ta ‘lời nói việc làm phóng đãng, bất kham Vương Hầu’? Ta lâu rồi không lên triều, không nhớ rõ lắm âm dung tiếu mạo của Đỗ đại nhân.”
Cụm từ âm dung tiếu mạo này, chỉ dùng để viết tế văn.
Vị Đỗ đại nhân kia lập tức nổi trận lôi đình, đám văn thần tiến vào lưu trình quen thuộc, chen chúc đứng lên, triển khai cuộc chiến chửi rủa từ đầu đến chân Địch Kỳ Dã, vừa ra tay đầu tiên công kích cha mẹ Địch Kỳ Dã bất tường, xuất thân nhà quê, nói có sách, mách có chứng tầng tầng xây cao, mắng một mạch tới ý đồ mưu phản, hành vi đáng ngờ.
Cố Liệt chỉ cảm thấy gân xanh thái dương mình giật thình thịch.
“Cút!”
Đế vương Đại Sở đập nát chiếc ly.
“Cút hết ra ngoài!”
“Địch Kỳ Dã lưu lại.”
Văn võ quần thần run run rẩy rẩy nhận sai, vội vàng chuồn ra ngoài.
Địch Kỳ Dã vẫn ngồi ở đó như thể không có việc gì xảy ra, giống như không để bụng lửa giận của đế vương Đại Sở một chút nào.
Cố Liệt gắt gao ấn thái dương, hắn quyết định phải phân trần rõ ràng cái chuyện “ý đồ mưu phản” này với Địch Kỳ Dã, bởi vậy cố gắng bình tĩnh lại, muốn áp lửa giận xuống.
Chợt nghe tiếng vang của vật nặng rơi xuống đất.
Cố Liệt nhíu mày ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy bộ giáp sắt bị Địch Kỳ Dã tuỳ tay ném sang một bên.
Sau đó lại thấy Địch Kỳ Dã khó chịu che miệng.
Máu tươi ướt sũng chiếc khăn lụa, không ngừng thấm ra ngoài, trượt qua những kẽ ngón tay hắn, xuôi theo ngón tay thon dài hữu lực chảy xuống cổ tay trắng muốt, nhuốm đỏ bạch y.
Mùi hương như ẩn như hiện lan toả, Cố Liệt không thích hương liệu, toàn bộ Vị Ương Cung đều không có huân hương, nhưng giờ phút này hắn lại dường như ngửi thấy mùi của dạ tức hương.
Địch Kỳ Dã ném khăn lụa đi, dùng ống tay áo che miệng, nuốt một ngụm máu xuống, hắn nhìn về phía Cố Liệt đang cứng ngắc người, vẫn dùng giọng điệu như ngày thường hay oán giận cuộc sống của Cố Liệt chẳng có thú vui gì hết, giận dỗi nói: “Đã sớm nói, khăn lụa không bằng khăn vải, không hút nước mà.”
Cố Liệt theo bản năng mà đứng lên, đi về phía người đang không ngừng ho ra máu ấy, nghe lời nói của Địch Kỳ Dã, chỉ một vài bước đã tới bên cạnh hắn, đúng lúc đỡ lấy thân thể đã không còn chịu nổi nữa mà ngã xuống một bên.
“Không biết nói, thì câm miệng lại cho quả nhân” Cố Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Địch Kỳ Dã dựa vào Cố Liệt, lại nuốt xuống một ngụm máu, nhướng mày cười: “Bệ Hạ, ta sắp vĩnh viễn câm miệng rồi, còn không cho ta nói lấy mấy câu sao?”
Cố Liệt mới giật mình phát hiện cần phải gọi người: “Người tới, người tới!”
“Đừng gọi, cho ta sống yên tĩnh chút đi,” Địch Kỳ Dã giữ chặt ống tay áo của hắn, vẻ mặt vậy mà lại có chút bất đắc dĩ, giọng nói phá lệ mềm nhũn: “Đã nói với ngươi rồi, đó là thạch tín.”
*
Lời của tác giả:
“Ta hành Kỳ Dã” xuất phát từ Kinh Thi, có hai bài thơ dùng câu này, là 《 tiểu nhã · ta hành kỳ dã 》, và 《 dong phong · tái trì 》.
Bài đầu tiên là nguồn cảm hứng để đặt tên cho Địch tiểu ca, nhưng nội dung cũng không dán sát với mệnh đồ của Địch tiểu ca đâu, chỉ là thấy câu đó dễ nghe thôi..