Ngày hôm qua Địch Kỳ Dã làm thần binh trời giáng, có thể nói đã cứu Sở quân giữa ranh giới nguy vong.
Trận chiến này phải bắt đầu nói từ tình thế của Thục Châu.
Hoàng đế Yến Triều sau trung niên dần trở thành bạo quân, ép các lộ hào kiệt phải làm phản.
Nhưng ông trời không có mắt, ngày hôm trước người bên dưới vừa mới khởi nghĩa vũ trang, ngày hôm sau hoàng đế Yến Triều đã chết trên bụng vũ cơ, một chút báo ứng đều chưa phải nếm.
Nước không thể một ngày không có vua, không trâu bắt chó đi cày, đứa con trai chỉ biết chơi văn nguấy mực của bạo quân kế vị, vị văn nhân hoàng đế này ôm đùi vị Thừa tướng trung thành và tận tâm, cầu sinh giữa kẽ hở thế lực của tứ đại danh phiệt.
Các lộ hào kiệt thuận theo thời thế, đổi cờ hiệu từ “Tru Bạo Yến” thành “Thanh Quân Trắc” (1), đánh tiếp.
Nhưng các lộ hào kiệt đều không hẹn mà cùng đánh vòng qua đất Thục, vậy nên quần hùng tranh bá năm năm, Thục Châu vẫn nằm yên.
Thục Châu khó đánh là nhận thức chung, một khó ở đường Thục khó, hai khó ở thế lực trong Thục Châu chia mà không tụ, tuy rằng Yến Triều từng phong một Thục Vương họ Dương, nhưng trước nay không ai ở Thục Châu thèm để ý đến tên phế vật này.
Đớp một cái lại đớp không hết, mà kéo dài lại sợ kéo không được.
Sở quân tọa ủng đại bản doanh Kinh Châu, sau khi đánh thắng Tín Châu, bảo đảm hậu phương vô ưu, mới mài đao soàn soạt đánh về đất Thục, chính là tính toán đánh lâu dài.
Công sức không phụ lòng người, Khương Dương, Ngao Qua đánh đâu chắc đó, như tằm ăn rỗi nuốt chửng Thục Châu, đặc biệt là sau khi tướng tài Lục Dực của Thục Châu phản chiến nhập Sở, quân Sở đã chiếm đóng được đại bộ phận Thục Châu, mà Thục Vương Dương Đình đã sớm trở thành khách khứa trong lều chủ soái của Sở quân.
Ngày hôm qua, Cố Liệt khăng khăng lãnh binh, dẫn đại quân tấn công phía Bắc, ý đồ giải quyết xong hết trong một lần.
Nhưng Thục Vương Dương Đình là một tên phế vật, không đại biểu đất Thục không có người tài.
Chiến cuộc ngày hôm qua vốn gần như quét ngang rất rõ ràng, Cố Liệt cực giỏi thủy chiến, tuy nói năng lực lục chiến bình thường, nhưng vẫn dư dả để ứng đối với những thế trận càn quét như thế này.
Nhưng không ai dự đoán được, tập kích đột nhiên tới bất ngờ, lính Thục không biết xuất hiện từ đâu, xông vào giữa cắt đứt đầu, đuôi quân Sở, dùng khí thế bất chấp cái chết mà ra sức chém giết, ngắn ngủi một lát đã vây quanh ba tướng soái Cố Khương Lục.
Duy nhất Ngao Qua bị thừa ở bên ngoài, vốn là một cơ hội sống, nhưng gã lại sợ ném chuột vỡ đồ, nhất thời thế nhưng không dám làm gì, trên chiến trường tính bằng từng giây, nào có chỗ để do do dự dự, khiến Khương Dương đều phải tức đến độ chửi mẹ nó.
Cố Liệt xưa nay gặp nguy không hoảng, nhưng khốn cảnh đã định, thật sự không nghĩ ra kế thoát vây, lính Thục từng bước thu hẹp vòng vây, sát khí đã hiện.
Đúng lúc này, từ khu rừng bên chân núi mà lính Thục không quây đến, bỗng không ngừng vụt ra kỵ binh, đi theo một nhân vật bạch y giáp sắt rất đáng chú ý, hô to, “Thục binh trúng kế!” “Chủ Công thần cơ diệu toán!”, lao nhanh tới, đánh lính Thục không kịp trở tay, rồi lao ra một chiến lộ hẹp hòi, hướng về phía vòng vây.
Trong chớp nhoáng, Cố Liệt cười to ba tiếng, cao giọng ra lệnh: “Viện binh an bài đã đến, giết!”
Ngoại trừ Khương Dương, ngay cả tả hữu Đô Đốc trực thuộc Cố Liệt cũng cho rằng đó thật sự là diệu kế của Chủ Công, cõi lòng vừa mới thê lương vì tòng mệnh không lâu đã nhảy sang hào hùng vạn trượng, sĩ khí cực hăng, theo Chủ Công liều chết xông ra ngoài, hợp dòng cùng đội kỵ binh nhỏ, tóm lấy cơ hội sống sót vốn rất nhỏ nhoi, giết nó thành hoàn toàn.
Trên mặt bọn họ đều phiếm lên ánh đỏ, lính Thục vây quanh cũng không nhịn được hoài nghi có phải bọn họ thật sự đã bị kẻ khác bán đứng cho Sở Vương.
Thế lực binh lính Thục vốn phân tán, cộng thêm lòng ngờ vực, còn gặp Sở binh sĩ khí đang hùng tráng, tất nhiên liên tục bại lui.
Người mặc bạch y giáp sắt nọ không biết từ khi nào đã bắt đầu chỉ huy thế công, hoàn hảo quay ngược lại vây lấy binh lính Thục, một lưới bắt sạch.
Một trận chiến này, đủ để Địch Kỳ Dã bắt được ấn Tướng quân.
Nghe Cố Liệt khen mình “anh tài ngút trời”, đôi mắt Địch Kỳ Dã hơi chớp sáng, nhìn về phía mình đang búi tóc lệch và Cố Liệt trong gương, cười nói: “Trận đánh này, ta thật sự không tồi, nhưng công lao cũng không phải chỉ của mình ta.”
Còn biết khiêm tốn cơ đấy.
Cố Liệt nhìn lại gương đồng, thấy Địch Kỳ Dã còn đang nhìn hắn, một bộ dự đoán chắc chắn mình còn bị hỏi tiếp, vì thế hắn hỏi: “Nói như thế nào?”
Địch Kỳ Dã lập tức đĩnh đạc bắt đầu nói, hoàn toàn không còn vẻ ngờ ngệch vừa rồi: “Trận chiến này có thể thắng, có hai điểm mấu chốt.
Một là các bộ biên chế của Sở quân đều thống nhất, ngay cả thủ hạ tinh nhuệ của các vị tướng quân cũng có biên chế như nhau, vậy nên ta phải nói dối để chỉ huy, nếu không chiến cơ lướt qua trong giây lát, thần tiên đến cũng khó cứu; hai là ngươi… Chủ Công ngài kịp thời ứng biến, nếu không có ngài tiếp ứng đúng lúc, khiến tinh thần chiến đấu mà đội tán binh của ta đã dùng một tiếng trống đẩy lên càng thêm hăng hái đến cực hạn.
Chỉ cần thiếu một chút thôi đều có khả năng bị binh lính Thục phát hiện chúng ta đang hư trương thanh thế, đừng nói cứu ngài, ngay cả bản thân ta cũng sẽ bị bọn chúng dí chết không phải nghi ngờ.”
Địch Kỳ Dã lúc này là chiến thần Cố Liệt quen thuộc, lại còn nhớ rõ phải xưng hắn là “Chủ Công”, thật là rất vất vả, có điều quá không biết kiêng kị.
Kiếp trước, Cố Liệt không phải là người kiên nhẫn đi dạy dỗ kẻ khác, đặc biệt Trữ Quân còn không có trí thông minh của hắn, ba năm đó hắn bị độ ngu ngốc của Trữ Quân ảnh hưởng tới rồi, cứ giơ tay là tát một cái lên đầu, thế nên Trữ Quân Đại Sở nhìn như dưới một người trên vạn người, thực ra đầu thường sưng vài cục u.
Cố Liệt theo thói quen nâng tay lên, gõ nhẹ một cái sau đầu Địch Kỳ Dã: “Chết tới chết lui, nói chuyện không kiêng kị gì hết.”
Đầu bỗng nhiên bị gõ, Địch Kỳ Dã ngẩn người, tầm mắt xoay tròn, túm lấy cây lược gỗ nói: “Ta chải khá hơn chút so với ban đầu rồi ha? Không có ai dạy ta, nên ta mới không biết.
Đội mũ giáp là ổn rồi.”
“Làm gì có ai cả ngày đội mũ giáp”, Cố Liệt nhịn không được bật cười, ánh mắt hơi tối, cười thêm một câu, “Còn cãi mình không phải tiểu thiếu gia.”
Địch Kỳ Dã xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Cố Liệt, mày nhíu lại duỗi, tiếng nói thực nhẹ, không biết đang nói với chính mình hay nói với Cố Liệt: “Vừa rồi ngươi cười.”
Cố Liệt khó hiểu, kiên nhẫn chờ câu tiếp theo của hắn.
Địch Kỳ Dã lại giải thích sang chuyện khác: “Ta bị một kẻ nhặt vào núi sâu, một hai bắt ta bái sư, lão ta không chải đầu, cũng không dạy ta, tóc cứ dài ta lại cắt ngắn, còn thừa đâu dùng dây vải buộc lên, thật sự quá tiện.
Một thời gian trước ta chạy ra khỏi núi, vào tiệm mua quần áo, bác gái chưởng quầy tưởng ta gặp cướp, mới giúp ta chải đầu.”
Dừng một chút, còn nhấn mạnh thêm một câu: “Thật sự không phải tiểu thiếu gia.”
Lại một đoạn lai lịch hắn chưa từng nghe.
Cố Liệt tựa hồ có thêm chút hiểu biết về tính cách của Định Kỳ Dã.
“Câu tóc dài quá liền cắt này, đừng tùy tiện nói ở bên ngoài,” Cố Liệt thở dài, thật không hiểu được người này hoang dại lớn lên như thế nào, “Có câu ‘thân thể tóc da, đến từ cha mẹ’, ai cũng biết, không thể tuỳ tiện cắt tóc được.”
Hắn không truy vấn, ngược lại khiến Địch Kỳ Dã không ngờ tới: “Ngươi không hỏi ta đến cùng chạy từ chỗ nào ra?”
“Ta hỏi ngươi sẽ nói?” Cố Liệt nhếch một bên mày.
Địch Kỳ Dã ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ, đáp: “Khương Dương nói, anh hùng không hỏi xuất xứ.”
Cố Liệt cười tiếp: “Hay cho câu ‘anh hùng không hỏi xuất xứ’.
Ta có thể không hỏi về lai lịch của ngươi, nhưng có một câu, ta thân là Sở Vương, lại không thể không hỏi.”
Địch Kỳ Dã khẽ nhíu mày, lắng nghe.
“‘Thiên hạ rộn ràng, toàn bị lợi tới; thiên hạ nhốn nháo, toàn vì lợi theo’,” Cố Liệt nhìn vào đôi mắt Địch Kỳ Dã, “Địch Kỳ Dã, ngươi nhập Sở quân, là đến vì cái gì?”
Địch Kỳ Dã lại nhẹ nhõm thở dài một hơi, dường như Cố Liệt vừa hỏi một vấn đề không thể đơn giản hơn.
Hắn rời bàn gương, quỳ một gối xuống đất.
Hướng về Chủ Công của hắn, tuyên thệ sự trung thành của mình, dẫu cho Chủ Công của hắn có lẽ cũng không thể hiểu rõ ngụ ý này.
“Đời này Địch Kỳ Dã, vì quân mà đến.”
Sở Vương nâng dậy Địch Kỳ Dã, tầm mắt lướt qua mặt bàn, dừng lại một chớp mắt trên thanh đại đao có thể tùy ý thấy ở chiến trường, rồi xoay người rời đi.
————————————————————
Chú thích:
(1) Thanh quân trắc: diệt trừ kẻ gian, nịnh thần bên cạnh vua aka Thừa tướng yêu nước phía trên
————————————————————
Câu hỏi: các thím nghĩ ảnh nhìn thanh đao làm gì?
Nói thế nào ta, em Dã ẻm nhìn chồng như nhìn thấy idol vậy đó, người ta đu concert, còn ẻm đu chiến trường =))))) thấy idol cười là vượt sóng vượt gió =))))
Còn anh đánh con đánh cháu, đến người ta thì chỉ gõ nhẹ thôi nhé, hay chưa =)))))))).