Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NĂM ĐÓ GIÁP SẮT ĐỘNG ĐẾ VƯƠNG



Lý Yến vốn tưởng có thể nghỉ một thời gian lập tức từ bỏ suy nghĩ này, hơn nữa cô ta còn biết, chỉ cần ngày nào vụ án này chưa giải quyết, cô ta sẽ không được nghỉ ngơi.
Lý Yến bận bịu đến hơn chín giờ tối mới tập hợp mọi người mở họp phân tích tình tiết vụ án, trong cuộc họp Lý Yến đưa ra kết luận: “Vụ án này rất quan trọng nhưng không phức tạp.

Theo thông tin chúng ta có được từ lời khai của nhân chứng và vệ sĩ của nạn nhân, cùng với tình hình mà chúng ta quan sát được từ thiết bị theo dõi, hung thủ chắc chắn là người này.”
Nói xong, Lý Yến chỉ vào người trong ảnh trên màn hình lớn, sau đó tiếp tục nói: “Mọi người hãy nhớ diện mạo và đặc điểm của người này, mặc dù đội mũ nhưng quan sát kỹ có thể phát hiện người này để tóc dài, hơn nữa là tóc vàng, hiển nhiên là người từng nhuộm tóc.

Mặt khác, dựa vào bức ảnh không rõ nét này, có thể đoán đây là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, đặc điểm khác là trên cổ có nốt ruồi, vả lại từ động tác vô thức của anh ta, tôi phát hiện trên cánh tay trái của anh ta có một hình xăm thế này.

Mọi người nhớ kỹ những đặc điểm này, sau đó đi tìm người có những đặc điểm này cho tôi.


Ngoài ra còn một điều về cơ bản tôi có thể xác định, hung thủ hẳn là người của Tô Lão Tam.

Người này chắc chắn không phải kẻ phạm tội hình sự nhiều lần, từ phần anh ta bắn trúng là có thể đoán được.

Nếu là cao thủ hay kẻ thường xuyên giết người, phát súng này chỉ có thể trúng vào tim hoặc giữa lông mày, bởi vì đây mới là nơi trí mạng, nhưng với vết thương hiện tại, đối thủ chỉ bắn hai phát súng, hơn nữa cả hai đều không trúng vị trí gây mất mạng.

Mặt khác dựa theo lời khai của vệ sĩ cũng có thể chứng minh điều này, họ nói hung thủ rất căng thẳng, lúc nổ súng tay còn run bần bật.

Chúng tôi đã phong toả tất cả các lối ra vào thành phố, người này chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố, hơn nữa có lẽ là người nào đó dưới tay Tô Lão Tam, nên mọi người hãy tập trung điều tra những người có quan hệ với Tô Lão Tam, tôi tin chắc người này sẽ chạy không thoát.” Lý Yến tự tin nói.
“Tình hình thẩm vấn bên Tô Lão Tam sao rồi?” Lý Yến hỏi một cảnh sát khác.
“Đã thẩm vấn xong, ông ta nói mình không biết gì cả, hơn nữa chúng tôi đã tiến hành điều tra dựa theo lời của ông ta, lúc vụ án xảy ra đúng thật ông ta đã không có mặt tại hiện trường, có nhân chứng có thể chứng minh.”
“Việc này tôi biết, đương nhiên ông ta không phải hung thủ, video theo dõi này đã rất rõ ràng, hung thủ chắc chắn không phải ông ta.

Cái tôi hỏi là ông ta có khai gì không, chẳng hạn như ông ta có quen hung thủ hay không, có phải do ông ta ra lệnh hay không.” Lý Yến cạn lời.
“Không có, ông ta chỉ bảo mình không biết gì, ông ta không hề có ý định giết Tần Hạo.”
“Không khai phải không, vậy thì để cho ông ta ở trong đó vài ngày đi.”
“Nhưng luật sư mà Tô lão tam mời đã đến, anh ta hỏi chúng ta tại sao lại bắt Tô lão tam và muốn kiện chúng ta.”
“Kệ anh ta đi, dù sao cũng không thể thả Tô Lão Tam, hơn nữa phải cắt đứt mọi liên lạc của ông ta với bên ngoài.

Chỉ cần Tô Lão Tam mất tích, mấy tên cấp dưới của ông ta mới luống cuống, tên hung thủ này mới có thể tự xuất hiện.” Lý Yến nhận định một cách chắc chắn.

“Được rồi, mọi người tăng ca, tất cả vào vị trí và làm việc của mình đi.

Tôi đã đặt bữa khuya cho mọi người, sẽ đến ngay thôi.” Lý Yến vỗ tay nói.
Lý Yến bên này đang bận tối mày tối mặt, nhưng Diệp Lăng Thiên ở bên kia lại hết sức thoải mái.

Anh vừa ăn xong bữa cơm do Lý Vũ Hân nấu, sau đó cô ấy dọn bàn trong bếp rồi đi đổ rác mới ra về.

Sau khi Lý Vũ Hân đi, Diệp Lăng Thiên nhàn nhã cầm tách trà uống trong vườn hoa phía sau.
Trong khoảng thời gian này, bữa tối mỗi ngày hầu như không phải Diệp Lăng Thiên ăn ở nhà Lý Vũ Hân thì là Lý Vũ Hân ăn ở nhà anh.

Cả hai đều sống một mình, hơn nữa người như họ không muốn ăn đồ ăn ngoài nhà hàng chút nào, kết quả cuối cùng là hai người cùng ăn cơm, có điều người nấu mỗi lần luôn là Lý Vũ Hân, không phải nói anh lười mà do mỗi lần anh muốn xuống bếp đều bị Lý Vũ Hân đẩy ra ngoài, tất nhiên anh cũng sẽ không khách sáo, cô ấy muốn xuống bếp, anh cũng yên tâm ngồi ở ngoài xem ti vi, đợi cô ấy nấu cơm xong.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong vườn sau nhà đến khoảng mười giờ thì vừa hay uống hết một ấm trà, bèn dọn đồ chuẩn bị đi ngủ, lúc này anh bỗng khựng lại, sau đó chạy nhanh về một hướng, tuy chạy với tốc độ rất nhanh nhưng lại không hề phát ra một tiếng động.
Ở khúc ngoặt, Diệp Lăng Thiên túm ngay lấy bóng người kia rồi khoá chặt cổ họng đối phương.
“Độc Lang, là tôi!” Bóng người lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Lăng Thiên ngẩn ra, sau đó vội vàng buông tay, hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Đừng có lần nào đến cũng lén lút, chẳng lẽ không có cửa à?”
“Anh không biết quy tắc sao? Nếu không vì lý do an toàn, anh nghĩ lần nào tôi cũng thích trèo tường à? Anh nghĩ tôi không muốn lái xe thẳng vào sân nhà anh sao? Anh nặng tay quá, suýt chút nữa giết tôi luôn.” Bọ Cạp bất mãn nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không biết là cô, đừng ở đây vờ vĩnh với tôi, chẳng lẽ tôi không biết mình dùng bao nhiêu sức sao?” Diệp Lăng Thiên cạn lời đáp, sau đó đi về phía đình nghỉ mát.

“Tôi là con gái, chẳng lẽ anh không biết con gái da mịn thịt mềm sao?”
“Cô có da mịn thịt mềm hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết cô đã được chính tay tôi huấn luyện, biết rõ khả năng đánh trả của cô.


Được rồi, ngồi đi, uống trà không? Muốn uống thì tự rót, tiện thể rót giúp tôi một ly.” Diệp Lăng Thiên không chút khách sáo chỉ vào ly trà của mình.
“Muốn tôi rót trà cho anh thì cứ nói, đâu phải anh không biết tôi không uống trà.” Bọ Cạp lườm Diệp Lăng Thiên, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy ly trà của anh vào nhà rót trà.

“Nói đi, giờ này tới tìm tôi là có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên nhấp một hớp trà, lại châm một điếu thuốc hỏi.
“Anh nói thử xem là chuyện gì? Lẽ nào anh không đoán được? Lần này tôi được cấp trên cử đến để nói với anh rằng hành động của các anh lần này rất hoàn hảo, cấp trên rất hài lòng, nhưng họ cũng rất tiếc nuối vì không thể khen thưởng cho anh được gì, ngay cả tiền thưởng cũng không thể gửi cho anh, vả lại cũng biết anh không cần số tiền ít ỏi này.”
“Được rồi, sau này mấy chuyện này không cần cô đích thân đi một chuyến đâu.

Tôi làm việc này không phải vì cái mà các cô gọi là tiền thưởng, cũng không phải vì phần thưởng của các cô, nên sau này cứ lược bỏ thủ tục này đi.”
“Có một câu tôi phải mang tới cho anh, chắc anh sẽ thích nghe.

Chính miệng số 1 đã nói với tôi, ông ta bảo, thằng nhóc này khá lắm, không hổ là lính do lão quỷ tôi đào tạo, rất có khí phách.

Đây là nguyên văn của Số 1, tôi không thêm mắm thêm muối gì cả.”
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ..


Nhấn Mở Bình Luận