Âm thanh hệ thống này khiến Tiết Dao sợ hãi như gặp ác mộng. Có thể do hai ngày không ngủ ngon nên buồn ngủ, làm cho hắn rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhất thời không có cách nào hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có thể rên rỉ run lẩy bẩy.
Đúng lúc này đứa trẻ hư hỏng như tên trộm thừa lúc nhà vắng mà vào lấy trộm. Cánh tay Lục Tiềm đưa ra còn lưu loát đặt lên eo, kéo Tiết Dao vào trong lồng ngực của hắn ôm thật chặt.
Tiết Dao lại như sắt gặp nam châm, không thể kháng cự bị hút vào ôm ắp của Lục Tiềm. Đó là một cái ôm vững chắc khiến người ta thoát khỏi nỗi sợ hãi và lo lắng.
Tiết Dao di chuyển từ chiếc gối mềm mại đến cơ ngực săn chắc của chàng trai trẻ. Gò má không hài lòng khi chạm vào cơ bắp cứng rắn, hắn theo bản năng di chuyển, cố gắng tìm chỗ mềm mại hơn để dựa vào.
Tất nhiên là không tìm được.
"Gia sẽ ăn nhiều hơn, sau này sẽ mềm mại, được chứ?"
Giọng nói trầm khàn của Lục Tiềm vang lên như âm thanh tạo ảo giác.
Hắn đang xin lỗi vì cơ bắp cứng rắn không thoải mái như nệm trên giường, đồng thời mong Tiết Dao sau này sẽ cho thêm cơ hội dựa dẫm vào hắn.
Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, con người sẽ mất đi phần lớn khả năng tự chủ, mọi phản ứng đều bị bản năng điều khiển. Tiết Dao dựa vào ngực Lục Tiềm nửa bên mặt rất nóng, phần lưng bị ôm sát cũng từng trận tê dại. Giọng nói của Lục Tiềm đầy sự cám dỗ mà hắn chưa từng trải qua khiến hắn không thể cưỡng lại được, nhẹ nhàng nói "ừ".
Nhịp tim của Lục Tiềm lập tức thành thật nói cho Tiết Dao biết hắn hài lòng như thế nào với tiếng "ừ" của Tiết Dao.
Nếu lúc này Tiết Dao tỉnh dậy, hắn sẽ thấy rằng một bộ phận nào đó trên cơ thể Lục Tiềm thể hiện rõ ràng sự "thỏa mãn".
Lục Tiềm phản ứng như thế, Tiết Dao phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Tiết Dao nên chịu đựng sự hưng phấn ngoài ý muốn của Lục Tiềm. Bất ngờ bị khơi dậy hưng phấn, dù chỉ là thân mật tiếp xúc, cũng có thể khiến Lục Tiềm thoải mái một chút. Từ đầu đến cuối không có triệt để tỉnh táo, Tiết Dao kỳ thực trong tiềm thức đang dung túng người phát sinh hưng phấn.
Thế nhưng Lục Tiềm cũng không có làm cái gì quá mức. HunhHn786
Hắn thậm chí không có vén áo Tiết Dao, cả đêm vẫn duy trì phong thái quân tử bảo vệ thư đồng trong lồng ngực.
Một người không bị ràng buộc bởi những tục lệ thế tục, vì người mình yêu sự khắc chế vượt xa những người đàn ông bình thường. Điều này khiến một người có ý chí sắc đá cũng trở nên mềm yếu, chứ đừng nói đến Tiết Dao vốn dễ mềm lòng vì bé mập mạp.
Sáng ngày hôm sau Tiết Dao tỉnh lại, nằm thẳng tắp dựa đầu vào gối, cũng không có người bên cạnh như khi nửa tỉnh nửa mơ.
Một loại cảm giác cực kỳ xấu hổ cùng tự trách, làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo.
Nếu như Lục Tiềm không phải sớm tỉnh ngủ rời đi, như vậy thì cho thấy Tiết Dao tối hôm qua có giấc mơ làm cho hắn không thể chịu đựng nổi.
Hắn đang suy nghĩ gì chứ?
Mỗi đoạn ký ức đêm qua đều khiến một Tiết Dao khác tồn tại trong cơ thể không thể che giấu.
Cuối cùng nhận ra sự thật rằng thảm họa đau lòng này không chỉ thuộc về riêng Lục Tiềm, hắn cũng đã lún sâu vào trong đó.
Hắn thậm chí không xác định được tiến độ nhiệm vụ hệ thống thông báo trong lúc dỗ Lục Tiềm ngủ, có phải là chính mình tưởng tượng ra hay không.
Tiết Dao xấu hổ cực kỳ, cảm thấy mình không thể giải thích, cứ như vậy ngồi co quắp trên giường không ngừng suy nghĩ.
Những ký ức chập chờn lúc nửa tỉnh nửa mơ là đúng hay sai?
Tiết Dao vẫn đang dại dột tìm kiếm dấu vết về sự tồn tại của người đó trên giường.
Nghe thấy có người nhẹ nhàng xốc lên bức rèm che đi vào phòng ngủ, hắn lập tức hoang mang nằm xuống, làm bộ còn chưa thức dậy.
Khi nghe thấy đối phương bước từng bước nhỏ tới gần, Tiết Dao cảm thấy thất vọng.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân hắn liền biết người đi vào không phải là Lục Tiềm.
Hắn mới phát hiện mình có khả năng nghe tiếng bước chân cũng có thể phân biệt ra được Lục Tiềm.
Tiết Dao mở mắt ra, thấy người đến là thái giám.
"Công tử tỉnh dậy rồi?"
Thái giám cười nhỏ giọng nói:
"Nô tài gọi người tới giúp công tử rửa mặt."
Tiết Dao giả vờ mới vừa tỉnh ngủ ngáp một cái, ngồi dậy miễn cưỡng hỏi:
"Điện hạ đã tỉnh dậy rồi?"
Hắn kỳ thực muốn hỏi Điện hạ có phải là từ trong phòng này đi ra hay không.
"Vâng, Điện hạ dậy từ sớm, đã đi thư phòng."
Thái giám gật đầu trả lời.
"Cái gì?"
Tiết Dao cau mày.
"Tại sao đi sớm như vậy?"
Thật ra là hắn muốn nói tại sao không chờ hắn cùng đi?
"Bên ngoài đã giờ Tị hai khắc."
Thái giám cười nói.
"Bình thường Điện hạ giờ Thìn đã dậy. Hôm nay thấy ngài ngủ ngon, Điện hạ dặn dò nô tài sau giờ Tỵ đến xem. Ngài chưa tỉnh, không cho chúng nô tài quấy nhiễu ngài."
Mọi lo lắng của Tiết Dao từ khi tỉnh dậy đến giờ đều bị những lời này quét sạch trong nháy mắt.
Hắn gần như bật cười, cuối cùng lộ ra bộ dáng lười biếng của người vừa tỉnh dậy, lầm bầm:
"Sao không đánh thức ta? Hắn..."
Hắn tối hôm qua là nghỉ ngơi ở nơi này sao?
Tiết Dao thực sự muốn hỏi rõ ràng nhưng xấu hổ quá không dám hỏi.
Vấn đề này không có gì phải giấu giếm. Hắn và Lục Tiềm lớn lên cùng nhau, và đây không phải là lần đầu tiên họ ngủ chung phòng.
Nhưng lòng người vốn là như vậy. Khi bạn còn vô tư thì dù có thân mật đến mấy cũng sẽ không nghĩ nhiều. Thời điểm có suy nghĩ không trong sáng dù hành động thuần khiết cũng có vẻ ám muội.
Nhưng hắn đang chờ mong cái gì chứ?
Nếu như hắn là cháu gái Chu Xung, vào lúc này nhăn nhó khó chịu thì cũng đúng thôi. Nhưng hiện tại tình huống như thế, hắn nhăn nhó cái gì? Mong đợi cái gì?
Mong đợi tương lai thành nam sủng được yêu thích nhất của Long Ngạo Thiên, nhưng vô hình trong hậu cung sao?
Tiết Dao nhếch mép cười nhạt, nhưng đột nhiên bị dội gáo nước lạnh làm cứng người.
Hắn run run lấy y phục mặc vào.
Thái giám lập tức quay người kêu người vào hầu hạ, Tiết Dao đột nhiên nói:
"Không cần."
Hắn rửa mặt xong, không dùng bữa liền ra cung. Để những người khác đi thư phòng hầu hạ Lục Tiềm, còn Tiết Dao xin nghỉ về phủ.
Hắn cảm giác mình nhất định phải cách xa Lục Tiềm, ở ngoài phạm vi nhất định mới có thể khôi phục tỉnh táo.
Hắn cần phải thoát khỏi toàn bộ sự việc và xem đã xảy ra sai sót chỗ nào. Sao hắn có thể sinh ra tâm tư như vậy với đứa bé mà hắn nhìn lớn lên.
Vì sao Lục Tiềm ở trước mặt hắn lại ngơ ngác như bị lừa đá ngất không còn tỉnh táo?
Tiết Dao đã suy nghĩ về vấn đề này trên đường đi.
Ký ức của hắn về Lục Tiềm đã bị nhiễm hormone. Sự ngây thơ đáng yêu thời thơ ấu của Lục Tiềm không còn tồn tại trong ký ức Tiết Dao. HunhHn786 Chỉ còn có cảnh Lục Tiềm chơi cờ vây giúp hắn, cảnh tượng một chọi ba soái nổ tung trời.
Mỗi lần Lục Tiềm liếc nhìn hay ngước mắt lên giống như một quả bom hormone phát nổ. Hắn có tài năng thiên bẩm quyến rũ người khác.
Lúc này Tiết Dao mới nhận ra mình đã từng bước biến thành cuộn muỗi như thế nào.
Trải qua hai đời làm cẩu độc thân, cuối cùng hắn rơi vào tay đứa trẻ mình nuôi lớn, từng tế bào trong cơ thể Tiết Dao đều đang hò hét.
"Lão tử không phục".
Lục Tiêu buổi sáng không nhìn thấy Tiết Dao, cho nên xin nghỉ sớm. Hắn đi đến chỗ mẫu phi đưa thuốc, để bữa trưa thái giám có thể đem thuốc trộn vào bên trong canh.
Hắn vì chính mình tích cực chưa từ bỏ ý định "cứu vớt" mẫu phi mà cảm thấy tự trách. Cho nên ở trong lòng hắn tự nhắc nhở mình là vì Tiết Dao muốn làm chuyện này.
Phân phó xong thái giám, hắn liền như làm chuyện xấu nhanh chóng rời đi.
Khi đi ngang qua Thiên điện, Lục Tiêu liếc mắt nhìn thấy Thái Quý phi như thường lệ đang ngồi trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra cửa điện.
Phụ hoàng đã đi rồi, nhưng để lại cho mẫu phi tư thế chờ đợi vĩnh viễn như vậy.
Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện đã thấy mẫu phi có thói quen ngồi ở vị trí này ngóng đợi, cũng không biết chờ đợi cái gì.
Bởi vì nếu như mẫu phi mong đợi phụ hoàng giá lâm nhất định sẽ trang điểm ăn mặc chỉnh tề. Nhưng từ mười năm trước mẫu phi đã lười chỉnh trang chỉ là có thói quen ngồi nhìn ra cửa ngẩn người.
Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy mẫu phi có biểu tình ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó, Lục Tiêu không nhịn được điên cuồng mong đợi sau một khắc có thể nghe thấy thông báo phụ hoàng giá lâm.
Khi đi ngang qua sân, tầm mắt của Lục Tiêu và ánh mắt trống rỗng của Thái Quý phi trong giây lát gặp nhau.
Mẫu phi không có ánh mắt chán ghét, không thiếu kiên nhẫn dời tầm mắt, cái này làm cho Lục Tiêu có hi vọng. Hắn liền theo bản năng quay đầu, như con chó nhỏ lộ ra ánh mắt lấy lòng với Thái Quý phi.
Thái Quý phi đột nhiên thức tỉnh, phát hiện con trai đứng ở cách đó không xa dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình.
Bà lập tức đứng dậy rời khỏi cửa sổ, như đã làm vô số lần trước đây, chỉ cho con trai một bóng lưng gầy gò, khước từ, e sợ nó sẽ đến thỉnh an.
Viền mắt Lục Tiêu lập tức đỏ.
Hắn muốn tự tát vào mặt mình một cái, tự hỏi tại sao mình lại không có trí nhớ sau khi khốn khổ hơn mười năm.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ đi ngang qua với vẻ mặt thờ ơ như mẫu phi.
Nhưng hắn biết rằng sự phản công của mình đã quá muộn. Hình ảnh cuối cùng mà hắn để lại cho bà sẽ luôn là hình ảnh một con chó bị đánh liên tục nhưng vẫn vẫy đuôi cầu xin thương xót.
Đáng đời bà bị phụ hoàng lạnh nhạt!
Lục Tiêu cả người phát run, ở trong lòng trào phúng.
"Khụ... Khụ khụ!"
Hắn đi ngang qua cửa sổ, bên trong Thiên điện truyền đến tiếng ho của mẫu phi, chân của hắn lập tức như là mọc ra rễ.
Đứng im lặng một lúc lâu.
Lục Tiêu xoay người, cất bước đi vào Thiên điện. Đối mặt với ánh mắt chống cự và chán ghét của mẫu phi, hắn không biết xấu hổ đi đến trước mặt bà, hoàn hoàn phí công cố gắng bảo trì tôn nghiêm, lạnh giọng dò hỏi:
"Thái Quý phi nương nương là cảm lạnh sao? Tại sao không gọi thái y tới xem một chút?"
Biết rằng cuộc trao đổi khó xử này là không thể tránh khỏi, Thái Quý phi vẻ mặt vô cảm ngồi lại bên cửa sổ quen thuộc, bắt đầu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chỗ cũ:
"Bổn cung an khang cực kì, không nhọc lòng Vương gia bận tâm."
Ánh mắt Lục Tiêu đột nhiên trở nên trống rỗng.
Nhìn thẳng vào mẫu phi như thế này, hắn nhận ra mẫu phi gầy hơn trước.
Thấy Lục Tiêu vẫn chưa rời đi, Thái Quý phi đành phải quay đầu lại đối mặt với con trai:
"Hôm nay ngọn gió nào đem Vương gia tới đây?"
Lục Tiêu vẻ mặt không hề cảm xúc nói. HunhHn786
"Con mang đến cho mẫu phi một ít dược liệu."
Mẫu phi yếu đuối đã cho phép hắn đơn phương hòa giải với bà.
Lục Tiêu lần thứ hai bỏ đi tôn nghiêm nằm nhoài bên cạnh chân mẫu phi ngoe nguẩy đuôi, chờ đợi mẫu phi đá bất cứ lúc nào.
Có một chút xem như là an ủi, mẫu phi cũng không phải chỉ đối với hắn vô tình, trước đây đối với tam ca cũng là như thế.
Lục Tiêu nghe nói trước khi mình sinh ra, tam ca cũng do mẫu phi nuôi dưỡng.
Lão ma ma đã nói mẫu phi từng là mẫu phi cưng chiều con trai. Lục Tiêu luôn dò hỏi lão ma ma, mẫu phi cưng chiều tam ca như thế nào. Sau đó hắn ở trong lòng đố kị tam ca, cũng lặng lẽ đem chuyện tam ca đổi thành chính mình.
Hắn tự dối lòng rằng nếu mình sinh ra sớm hơn vài năm thì sẽ được hưởng vài năm tình mẫu tử thực sự.
Thế nhưng từ khi mẫu phi thay đổi tính cách, tam ca đến gặp mấy lần nhưng đều bị sốc trước sự thờ ơ của mẫu phi.
Có lẽ để lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ thời thơ ấu, tam ca không còn đến thăm mẫu phi nữa. Tam ca dùng lý do Đông phi không cho phép, rốt cuộc không đến gặp mẫu phi nữa.
Thế nhưng trước khi chết, tam ca có yêu cầu cuối cùng, không phải gặp mẹ đẻ, mà là gặp Thái quý phi lần cuối.
Điều này làm cho Lục Tiêu nhận ra tam ca cũng giống mình, vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc.
Không ai biết mẫu phi đã nói gì với tam ca. Có phải bà đã trở lại giống như lúc tam ca còn nhỏ ôn nhu yêu thương?
"Sau này không cần mang dược liệu đến chỗ ta."
Thái Quý phi thần sắc lạnh nhạt nói.
Lục Tiêu không trả lời.
Im lặng hồi lâu, bỗng nhiên hắn nhỏ giọng hỏi:
"Mẫu phi hận con? Có phải là rất hối hận sinh ra con hay không?"
Thái Quý phi chậm rãi trợn mắt, ngơ ngác nhìn con trai:
"Nói gì vậy?"
Lục Tiêu cười khổ.
"Nhũ mẫu Tuệ Phương nói người lúc trước vì mang thai con cơ hồ ngày ngày ngâm mình ở bên trong nước thuốc, mỗi ngày đều phải châm cứu. Người lúc đó có thật lòng mong đợi sinh ra con không?"
Thái Quý phi lộ ra vẻ kinh ngạc, rất nhanh lại trở nên tê dại, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, như là từ chối giao lưu.
Luôn là như vậy.
Lục Tiêu đã quen, không muốn chờ đợi nữa, gật đầu chuẩn bị rời đi.
Lúc xoay người, hắn lại nghe thấy mẫu phi cất giọng nói khàn khàn.
"Con là thứ quý giá nhất trong cuộc đời khốn khổ của Bổn cung, hối hận cái gì? Nếu không có con, Bổn cung sẽ hối hận sinh ra ở cõi đời này."
Lục Tiêu phút chốc lệ rơi như suối trào. Đột nhiên xoay người, hắn khiếp sợ nhìn về phía người nữ nhân gầy gò ngồi trước cửa sổ.
"Vậy... Tại sao... Người chán ghét con như vậy?"
Thái Quý phi liền quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc như trẻ con vô tội:
"Ai nói Bổn cung chán ghét con?"
"Người vốn không muốn gặp con!"
Im lặng.
Chớp chớp mắt, Thái Quý phi lẩm bẩm như đang ở một thế giới khác:
"Ta không muốn gặp bất cứ người nào. Ta hi vọng các ngươi quên đi phế nhân như ta. Ta nuôi hỏng Lão Tam. Tiên đế cảm thấy ta là cố ý, cảm thấy ta ác độc. Ta có tư cách ở bên cạnh con trai ta sao? Con ở cùng Bổn cung lâu, cũng sẽ học cái xấu."