Dân chúng quỳ lạy ở cửa nha môn ngày càng tăng.
Vì phòng ngừa trong đó có người ở thời kỳ ủ bệnh, Tiết Dao yêu cầu sai nha giải tán dân chúng.
Những dân chúng này quá nửa là trong nhà có người bệnh, hoặc là đã có người thân qua đời vì bệnh.
Bọn họ hoảng loạn, thần tiên sống "Tiết đạo trưởng" thành hy vọng duy nhất của bọn họ.
Cho nên, coi như không cho quỳ ở cửa nha môn, bọn họ cũng sẽ tìm đến chỗ ở của Tiết Dao, tìm kiếm sự che chở của thần tiên sống.
Các lão bách tính biết Tiết Dao ở cùng thái y. Cũng không phải bọn họ tin tức linh thông, mà bởi vì nơi này chỉ có một dinh thự dành tiếp đón quan kinh thành tới.
Giống như cấp bậc đại quan Tuần phủ Tổng đốc, nơi ở của Tiết Dao rất dễ tìm.
Tiết Dao cảm thấy bại lộ nơi ở mầm họa rất lớn. Dân chúng cổ đại so với hiện đại kiến thức hạn hẹp lý luận thường thức thiếu nhiều lắm, vốn cũng không dễ giao lưu giảng đạo lý. Mà ở hiện đại sự kiện "chữa bệnh ồn ào" còn đếm không xuể, đến cổ đại thì càng không có cách nào giảng đạo lý.
Nhiệm vụ Tiết Dao bây giờ chính là cứu trị bách tính, không khác các thái y bao nhiêu, rất dễ dàng bị thân nhân người bệnh không nói lý đến gây sự.
Bệnh dịch hạch vốn là một loại ôn dịch chết bất ngờ. Cũng không đủ nhân viên quan sát chẩn đoán người bệnh tới giai đoạn nào. Khả năng bệnh nhân vừa tới ngồi xuống ghế liền phát bệnh bỏ mình, tiếp theo rất có thể chính là náo loạn.
Việc cấp bách là phòng ngừa ôn dịch khuếch tán, nhất định phải bảo đảm cách ly hoàn toàn người bệnh mới có thể tập trung trị liệu. HunhHn786
Cho nên, Tiết Dao lần đầu đứng ra nói chuyện trực tiếp với bách tính quỳ lạy ở bên ngoài.
"Ai trong nhà đang có người bệnh, người thân mất vì bệnh xếp hàng lĩnh Thánh Thạch, Thánh Thủy.
Người thân đã mất tiếp xúc qua quần áo, đệm chăn, bao gồm bát đũa cốc trà, nhất định phải làm vật chôn theo cùng. Dùng Thánh Thủy tưới lên sàn nhà giường chiếu, toàn bộ rưới nước thánh một lần. Mở cửa lớn, cửa sổ thông gió tắm nắng, liền có thể khiến quỷ dịch không chỗ ẩn thân. Ai đã tiếp xúc qua người bệnh, cần dùng Thánh Thạch rửa toàn thân. Sau đó dùng Thánh Thủy vẩy lên khăn vải dùng che mặt, mới chăm sóc người bệnh. Phải bảo đảm mỗi ngày tiếp xúc người bệnh xong dùng Thánh Thạch rửa tay. Như vậy mới có thể phòng quỷ dịch bám vào người.". Ủng hộ chính chủ vào nga𝔂 [ 𝘁r𝐮𝒎𝘁r𝐮𝔂𝚎n﹒𝗩n ]
Thánh Thạch Thánh Thủy chính là xà phòng cùng nước khử trùng. Vì bảo đảm hai thứ đồ này khiến dân chúng coi trọng, Tiết Dao đặc biệt vận dụng chính sách marketing kích thích tiêu dùng.
"Thánh Thạch Thánh Thủy số lượng có hạn, bần đạo không lấy một đồng tiền nào, toàn bộ cho không mọi người, giúp đẩy lùi quỷ dịch dây dưa. Mời các hương thân xếp hàng lĩnh. Nhà nào không có bệnh hại, không thể mạo hiểm lĩnh."
Các lão bách tính kinh ngạc thốt lên một mảnh.
Người vây xem vốn còn có người hoài nghi vị "đạo sĩ" này là tên lừa đảo kinh thành tới, giờ khắc này nghi ngờ cũng biến mất.
Tên lừa đảo không thể miễn phí đưa "Thánh vật".
Trong sân các thái y đều siết lấy cổ tay, mặt không hề cảm xúc nhìn các bách tính thiên ân vạn tạ Tiết Dao không hề có tư cách làm nghề y.
Một thái y lạnh lùng thầm nói:
"Dùng cục đá cùng nước của hắn có thể trừ bệnh miễn tai họa, còn cần người làm nghề y chúng ta làm gì?"
Một thái y khác khinh thường nói.
"Để cho hắn dằn vặt lung tung một trận, sau đó chứng bệnh không có chữa khỏi, các lão bách tính tự nhiên biết nên nghe lời dặn của đại phu hay là nên tin đạo sĩ."
Thái y lớn nhất hít sâu một hơi, than thở.
"Ta thật hy vọng hắn làm chuyện quái lạ đó có thể áp chế đại dịch. HunhHn786 Các ngươi xem, khởi điểm đồng liêu phái tới huyện Bình Dung có năm vị, hai vị đã lây nhiễm ôn dịch. Một vị qua đời ở trong viện, một người khác muốn về quê cũ, nhưng cũng không thể sống đi ra khỏi huyện Bình Dung. Mà đoàn người chúng ta đến nay không việc gì. Có lẽ cũng bởi vì ngay từ đầu vị Tiết tiểu công tử đã phân phát cho chúng ta Thánh Thạch, nên chúng ta..."
"Từ đại nhân!"
Một vị thái y ngắt lời, tức giận nói.
"Ngài lẽ nào cũng tin lời nói như vậy!"
Người Thái Y Viện đa số thống hận đạo sĩ giúp hoàng gia luyện đan.
Các đời hoàng đế, bao gồm cả Thái Thượng Hoàng hiện tại, đến một độ tuổi liền muốn trường sinh, muốn dùng "tiên đan".
Khi dùng đan dược gặp sự cố liền lệnh Thái Y Viện nghĩ biện pháp. Nếu thái y không liều cái mạng già hóa giải độc và trị liệu, Thái Thượng Hoàng đã không còn mệnh uống "tiên đan".
Các đạo sĩ cùng người Thái Y Viện đều đẩy trách nhiệm cho nhau. Dần dần liền dẫn đến người Thái Y Viện cùng đạo sĩ như nước với lửa.
Cho nên, từ khi Tiết Dao đổi một thân đạo bào, các thái y quả thực đều hận đến nghiến răng, cảm thấy Tiết Dao đây là dự định gieo vạ cho dân chúng.
Chỉ có lão thái y không phản đối, thậm chí trong âm thầm len lén phân tích thành phần thánh thạch thánh thủy của Tiết Dao đưa.
Ông ta cảm thấy Tiết Dao sở dĩ giả dạng làm đạo sĩ, khả năng chỉ là tìm lối đi riêng, muốn lấy tín nhiệm của dân chúng. Do đó ông muốn nghiên cứu thành phần sản xuất dược phẩm này.
"Dược phẩm" của Tiết Dao theo thái y biết, đều là thuốc dùng xoa bên ngoài, thực sự khiến người ta khó hiểu.
Hai ngày sau, Tiết Dao liền bắt đầu dựa theo ghi chép phối thuốc, sau đó phân phát túi thuốc.
Phương thuốc là theo ghi chép về cách trị bệnh dịch hạch mà Tiết Dao đã sưu tầm, kết hợp đông y và tây y trị bệnh hiệu quả tương đối tốt.
Nhưng đó cũng là phương thuốc khiến các thái y kinh hãi đến biến sắc.
"Âm chứng mà dùng phương thức hạ nhiệt, đây là muốn giết người à!"
Một thái y nhìn phương thuốc của Tiết Dao, giận không nhịn nổi, rồi hướng về phía lão thái y, hi vọng ông ta đứng ra ngăn lại thiếu niên phát điên "làm ác".
Lão thái y thần sắc bình tĩnh mà uống trà, không nhanh không chậm an ủi cấp dưới.
"Chư vị không cần nổi giận. Lần này đại dịch không giống dĩ vãng. Chúng ta dùng nhiều phương thuốc cũng không thấy hiệu quả. Người bệnh xuất hiện bệnh trạng, mấy ngày thì sẽ chết. Coi như Tiết Dao cho bài thuốc không theo quy chuẩn bình thường, kết quả người vẫn là sẽ chết. Nếu lấy độc công độc có thể cứu mạng người thì có gì đáng ngại. Chúng ta bó tay hoàn toàn, không bằng để hậu sinh ra tay thử nghiệm một lần."
Nhóm thầy thuốc nghe vậy cũng không có lời phản bác, chỉ có thể than thở phương pháp phối thuốc của Tiết Dao.
Tiết Dao cảm thấy gần đây kế hoạch thực hiện quả thực thuận lợi khiến người ta khó có thể tin. Vốn cho là coi như có thể lừa dối được dân chúng, cũng khó dao động đám người Thái Y Viện cổ hủ cứng nhắc. Hành động giả mạo đạo sĩ cho thuốc sớm muộn sẽ gặp phải phản đối của các thái y.
Nhưng mà trước mắt không ai nói gì.
Tuy rằng thái y nhìn thấy Tiết Dao liền hầm hừ, nhưng chưa từng có một người nào can ngăn hắn "làm bậy".
Mãi đến tận chạng vạng ngày thứ 3 mở cửa đưa thuốc, Tiết Dao đi ngang qua chỗ hồ nước trong hoa viên, liền bị lão thái y gọi lại.
Lão thái y cười ôn hòa đuổi theo Tiết Dao.
"Tiết đạo trưởng dừng chân. Lão hủ có một chuyện không rõ, có thể thỉnh giáo ngài một chút hay không?"
Tiết Dao bị doạ, chảy mồ hôi ròng ròng.
Hắn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi. Lão thái y 70 tuổi thỉnh giáo thiếu niên mười mấy tuổi ngoài nghề, thật sự là gánh không nổi.
Quay đầu lại, Tiết Dao liền gật đầu thi lễ.
"Đại nhân đa lễ."
Lão thái y ôn hòa hỏi.
"Lão hủ muốn thỉnh giáo các hạ về Thánh Thạch Thánh Thủy, cùng với gột rửa vải vóc che mặt, vì sao có thể xua đuổi quỷ dịch?"
Nụ cười trên mặt Tiết Dao cứng đờ, có chút luống cuống nhìn về phía lão thái y. Do dự một chút, hắn liền nghiêm túc hỏi ngược lại.
"Đại nhân, ngài nhận thấy vì sao ôn dịch lần này lại lan truyền tàn phá bừa bãi?"
Lão thái y nghiêm túc trả lời:
"Trong Chu Lễ có nói: Bốn mùa đều có bệnh tật, mùa xuân có tật đau nhức, hạ có tật ngứa, thu có tật lạnh, đông có tật nóng. Lần này đại dịch, bệnh trạng có chút giống bệnh sốt rét vùng Xuyên Quý, có rất nhiều chỗ tương tự. Lão hủ suy đoán, bệnh tình hoặc là do nhiệt độ mùa thu hơi cao, lan tràn nhanh nhất định có liên quan muỗi rắn chuột cắn đốt. Mỗi khi lão hủ đi khám bệnh đều có dặn dò gia đình người bệnh chú ý trừ sâu diệt chuột, chấm dứt bệnh hoạn."
Tiết Dao nghe vậy trong lòng kinh hãi!
Vẫn cho là đám người thái y này không hiểu khoa học như người hiện đại, đối với bệnh truyền nhiễm không giải thích được. Không ngờ tới lão thái y phán đoán đúng chỗ quan trọng, nói ra đúng con đường truyền bệnh dịch hạch.
Đến năm 1894, Alexandre Yersin mới phát hiện ra loài vi khuẩn gây bệnh dịch hạch đó là Yersinia pestis. Yersinia pestis là một loại vi khuẩn hình que cực kỳ độc hại, nó vô hiệu hóa hệ thống miễn dịch của vật chủ bằng cách tiêm chất độc vào trong các tế bào miễn dịch như đại thực bào, có nhiệm vụ phát hiện vi khuẩn xâm nhập.
Vị lão thái y ở cái thời đại này, có thể thông qua con đường truyền bệnh sốt rét suy đoán phương thức lan truyền bệnh dịch hạch, thật sự là đi trước thời đại.
Tiết Dao cảm thấy được vị thầy thuốc này là người có thể hiểu vấn đề, hơi chút do dự, liền nói:
"Ngài nói quả thật là đúng một trong những nguyên nhân ôn dịch lan tràn."
Lão thái y hỏi tới:
"Phải giải thích như thế nào về một nửa người tham dự cúng tế nhiễm bệnh?"
Tiết Dao khẽ cau mày.
Bởi vì bệnh dịch hạch thể phổi cùng bệnh dịch hạch thể hạch không giống nhau. Bệnh dịch hạch phổi không cần thông qua bọ chét đốt, có thể nhiễm khuẩn trực tiếp trong không khí. Mà cái này làm sao giải thích cùng lão thái y đây?
"Đại nhân, ngài có tin ôn dịch là một loại sâu nhỏ không nhìn thấy hay không. Bởi vì quá nhỏ mắt người không có cách nào nhìn thấy. Mà cũng không phải là quỷ quái. Chỉ bởi vì quá nhỏ nên chúng có thể bay ở giữa không trung không rơi xuống đất. Chúng di chuyển chung quanh, bị người hút vào cơ thể thông qua miệng mũi. Chúng có thể ở trong cơ thể người sinh sôi thành lượng lớn, rồi theo hơi thở hoặc đàm bọt đưa ra ngoài. Chúng được đưa ra càng nhiều càng tàn phá bừa bãi."
Lão thái y nghe xong kinh ngạc tại chỗ.
Loại kiến thức bình thường với người hiện đại đối với người niên đại này là khái niệm hoàn toàn khó tiếp thu.
Lão thái y một chốc không có cách nào lĩnh hội, thậm chí không thể nào tưởng tượng được "sâu nhỏ đến không nhìn thấy", càng không cần phải nói nhận biết vi khuẩn.
Nhưng ông ta có thể hiểu ý Tiết Dao nói, đồng thời có thể dễ giải quyết hết nghi vấn trong lòng.
Tiết Dao tiếp tục nói:
"Ta phân phát cho mọi người Thánh Thạch, có thể giết hết loại sâu nhỏ. Khăn che mặt dính Thánh Thủy có thể giảm thiểu hút con sâu nhỏ vào người."
Lão thái y kinh ngạc nói.
"Nếu Thánh Thạch có thể giết hết ôn trùng, vì sao không cho người bệnh trực tiếp uống diệt ôn chứ?"
"..."
Tiết Dao kiên trì giải thích:
"Thuốc chỉ có thể trải qua đường ruột. Loại sâu nhỏ này có thể ẩn náu trong máu trong phủ tạng. Mà Thánh Thạch Thánh Thủy không những có thể giết hết ôn trùng, cũng gây tổn thương thân thể người. Cho nên không thể dùng như thuốc để uống."
"Khó trách."
Lão thái y bừng tỉnh, vẻ mặt kính nể đánh giá Tiết Dao:
"Hậu sinh khả úy. Sống đến già học đến già, lão hủ còn kém xa."
"Đại nhân quá khen."
Tiết Dao gật đầu thi lễ.
Lão thái y lại hỏi.
"Đôi mắt Công tử có phải là có thể nhìn thấy loại sâu nhỏ chúng ta đều không nhìn thấy, bằng không làm sao mà biết sự tồn tại của nó chứ?"
Tiết Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không thể giải thích về kính hiển vi, chỉ có thể cắn răng nói.
"Không sai, ta có thể nhìn thấy!"
Lão thái y càng thêm sợ hãi.
"Quả thật là thiên phú dị bẩm."
Tiết Dao:
"..."
Sau khi Tiết Dao thực hành biện pháp phòng chống, tốc độ lan truyền dịch giảm rõ ràng so với trước đây.
Cứu viện của Thái tử chậm chạp chưa có tới.
Tiết Dao đã làm tốt mà không có cứu viện, chỉ dựa vào dao động để dẫn dắt dân chúng.
Vốn đang phát triển theo chiều hướng tốt, Tiết Dao cho là mình có thể dựa vào dao động nắm thiên hạ. Không nghĩ tới sau năm ngày, bỗng nhiên hơn mười người ăn mày chết ngoại thành, triệt để phá tan hi vọng của Tiết Dao.
Lời đồn ôn thần lại tới lấy mạng trong nháy mắt lan tràn ra.
Không ít dân chúng lo lắng ôn thần tìm tới cửa, sợ đến mang theo đệm chăn tới ngủ bên ngoài "nhà thần tiên sống".
Tiết Dao khuyên can đủ đường, cũng không có biện pháp giảm bớt sợ hãi của dân chúng.
Trong mắt dân chúng xem ra, tiểu quỷ do ôn thần điều động không dám tới gần chỗ thần tiên sống. Ở bên cạnh thần tiên sống là an toàn nhất.
Tiết Dao đặc biệt nôn nóng kiểm tra thi thể người chết, muốn phân tích lý do vì sao bọn họ cùng nhiễm bệnh.
Trải qua quan sát, Tiết Dao phát hiện đó là những người ăn mày, trên người bọn họ đều có quần áo hoặc phối sức mới. Trong lòng Tiết Dao có một suy đoán đáng sợ.
Hắn lập tức trở về thành, đi đến những hộ gia đình chết toàn bộ vì ôn dịch. Hỏi thăm chung quanh xem có nhìn thấy ăn mày tiến vào những nhà này ăn cắp tài vật hay không.
Hàng xóm nghe vậy biến sắc mặt, rất nhanh lại lộ ra bất mãn, nói:
"Đạo trưởng, cả nhà bọn họ đều chết hết, là do chúng ta hỗ trợ chôn cất. Đồ vật không ai dùng, lấy ra làm sao có thể tính là trộn chứ?"
Tiết Dao trước mặt tối sầm lại, tức giận đến nói lắp:
"Ngươi... Các ngươi trước khi dùng quần áo bát đũa có dùng Thánh Thủy bần đạo cho tiêu độc... À không phải, dùng Thánh Thủy thanh tẩy qua không?"
Người hàng xóm lập tức gật đầu:
"Đều theo đạo trưởng chỉ dẫn đuổi tà!"
Quả là như thế. Đồ vật người bệnh chết đã dùng chưa qua tiêu độc bị những người ăn mày cầm dùng, dẫn đến đám ăn mày nhiễm bệnh tập thể tử vong.
Trên đường trở về, Tiết Dao vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn có thể nói với dân chúng đồ vật người chết đã dùng có quỷ dịch bám vào, một khi lấy dùng sẽ nhiễm dịch.
Nhưng uy hiếp này chỉ hiệu lực với người bình thường, căn bản không ngăn cản được ăn mày không cơm ăn không quần áo mặc.
Trương Tứ thấy Tiết Dao sắc mặt khó coi, liền thân thiết hỏi:
"Công tử chuyện là thế nào?"
Tiết Dao lẩm bẩm nói:
"Ta cần người hợp tác. Ta cần tất cả mọi người phối hợp thực hiện biện pháp cách ly, không thể đợi thêm nữa."
Hắn quay đầu nhìn về phía Trương Tứ:
"Lão Trương, ngươi có thể giúp ta tạo uy thế không?"