Đây đây đây, đây là ai? Mỹ nam từ trên trời rơi xuống sao?
Thì ra trên đời này, còn có mỹ nam thần tiên bậc này!
Thanh âm mặt nạ rơi xuống, làm Đoạn Ảnh phục hồi lại tinh thần, hung tợn trừng mắt Lục Lao Tô.
Chờ nhìn thấy hai mắt Lục Lao Tô phát sáng, nước dãi chảy xuôi xuống dưới, vẻ mặt kinh diễm nhìn nam tử áo xanh, Đoạn Ảnh không khỏi nổi trận lôi đình, giống như đồ vật của mình bị người khác mơ ước, bị người đoạt đi, nóng nảy lên.
Tức giận mắng: "Đệch, con chuột già chết tiệt, lần trước đánh ngươi chưa đủ thảm sao, thế mà còn dám tới nơi này?"
Lục Lao Tô phục hồi tinh thần lại, phát hiện thế mà mình bại lộ, mặt đỏ lên.
Nghe thấy Đoạn Ảnh mắng y là con chuột già chết tiệt, tức giận đến mức y dậm chân, mắng y cái gì đều có thể, nhưng mà không thể mắng y là con chuột già chết tiệt!
Từ khi có ký ức, ghét nhất chính là chuột già, cố tình mẫu thân y còn cho y đặt tên là Lục Lao Tô, cùng âm nhưng không cùng chữ.
Trong lòng tức giận, đang muốn chửi lại.
Tầm mắt nhìn đến mỹ nam áo xanh đứng ở một bên, trên mặt không gợn sóng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai người bọn y.
Lời nói đến miệng nuốt trở vào, sửa sửa vạt áo, chắp tay thi lễ, cười một tiếng: "Đoạn tiểu thư ngài hiểu lầm, lần trước là Lục mỗ không đúng, Lục mỗ vẫn luôn băn khoăn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy chắc là nên tự mình lại đây nhận lỗi với ngài một chút, nhưng thuyền hoa của Đoạn tiểu thư không cho người ngoài tiến vào, cho nên Lục mỗ, bất đắc dĩ mới suy nghĩ biện pháp này, còn mong Đoạn tiểu thư thứ lỗi, Lục mỗ lần này là thành tâm thật lòng tới nhận lỗi!"
Đoạn Ảnh bị hành động của Lục Lao Tô làm cho có chút không hiểu ra sao, sau một lúc lâu vẫn ngẩn ra, không kịp phản ứng.
Lục Lao Tô này khi nào trở nên ôn hòa có lễ như vậy? Quả thực chính là dối trá!
"Đệch, ngươi mẹ nó, bớt giả bộ ở chỗ này, trong lòng ngươi đánh cái chủ ý quỷ gì, cho rằng lão tử không biết sao? Lão tử nói cho ngươi, thức thời mà nói thì nhanh cút đi, bằng không lão tử gặp một lần, đánh ngươi một lần!"
Ôn hòa tươi cười trên mặt Lục Lao Tô thay đổi, đệch, nếu không phải mỹ nam thần tiên này đang ở đây, y không đánh chết đầu heo béo chết tiệt này, y không phải họ Lục.
Nàng ta không biết trên người mình có mùi heo sao, không biết thời điểm mình nói chuyện, nước miếng sẽ phun loạn đầy đất sao? Đệch, còn đứng gần y như vậy!
Áp xuống lửa giận, cười lấy lòng: "Lục mỗ biết lần này không đúng, khẩn cầu Đoạn tiểu thư tha thứ, cái gọi là không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, cũng mong Đoạn tiểu thư cho Lục mỗ một cơ hội!"
Đoạn Ảnh nhìn mặt nàng ta dối trá, rất hận không thể xé xuống mặt nạ của nàng ta một cái, giả bộ, giả bộ cái gì mà giả bộ!
Dương tay, lập tức đánh một quyền qua, bay thẳng đến đôi mắt của nàng ta.
Không nghĩ tới, Lục Lao Tô chỉ là tránh đi nắm đấm của y, cũng không đánh trả.
Nàng ta không đánh trả, nhưng cũng không có nghĩa y không động thủ, bộp bộp mấy quyền lại đánh qua.
Lục Lao Tô không kịp tránh né, ăn toàn bộ mấy quyền.
Nhìn nắm đấm của Đoạn Ảnh lại muốn đánh lại đây, thân mình vội vàng chợt lóe, tránh ở phía sau nam tử áo xanh.
Đoạn Ảnh nhìn thấy nam tử áo xanh, nắm đấm tung ra lập tức dừng lại, khom lưng, nhếch miệng, cười lấy lòng: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!"
"Nhìn công tử lạ mặt như thế, chắc là không phải nhân sĩ đế đô đi? Ngài tới phân xử công bằng, lần trước Lục mỗ, có chút hiểu lầm với Đoạn tiểu thư, đánh một trận lớn, nhưng sau khi Lục mỗ trở về, vẫn luôn cảm thấy, cho dù chính mình bị ủy khuất, cũng không nên động thủ đánh người, mới tự tới đây nhận lỗi, nhưng mà vị Đoạn tiểu thư này, vừa lên đã đánh Lục mỗ một trận, công tử, ngươi nói xem, Đoạn tiểu thư làm như vậy có đúng không?" Lời lẽ Lục Lao Tô nghiêm túc kể ra với Vệ Thanh Dương, chỉ là mặc dù che giấu như thế nào, ánh sáng dung tục trong mắt vẫn là lộ ra ngoài.
Cố Khinh Hàn tránh mặt ở sau màn lụa cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn hai người bọn họ.
Đoạn Ảnh này quả thật còn ngu hơn heo, người ta dùng nàng ta khai đao, nàng ta còn không có phản ứng lại, nói nàng ta là heo, còn là coi trọng nàng ta!
Một người lớn lên lấm la lấm lét, một đôi mắt loạn chuyển liếc ngang liếc dọc, tự cho mình rất giống thân sĩ, rất rộng lượng, có điều là bịt tai trộm chuông (tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình) thôi, cho dù là ai đều nhìn ra được, nàng ta là đang giả bộ.
Xùy, kẻ tám lạng người nửa cân, hai người đều không tốt đến nỗi nào đi!
Đang lúc khinh bỉ, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, có chút khen ngợi nhìn Đoạn heo béo, ôi chao, cũng không đến nỗi ngu như vậy, cuối cùng cũng phản ứng lại!
Đoạn Ảnh sau một lúc lâu ngây ngốc ngơ ngẩn, nhìn nhìn mỹ nam áo xanh, lại nhìn nhìn Lục Lao Tô, quả thật muốn bóp chết nàng ta!
Thế mà, thế mà dám khiến y mất mặt ở trước mặt mỹ nam, đệch.
Lấy lòng nhìn mỹ nam áo xanh: "Đây, thật ra các ngươi đều hiểu lầm, ta, ta ban nãy chỉ đùa giỡn nàng ta một chút, chỉ đùa giỡn một chút thôi!"
Vì tỏ vẻ rộng lượng, còn cố tình nắm tay Lục Lao Tô: "Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, người như ta chính là khá xúc động như vậy, thật ra, ta sớm đã không còn tức giận, một chút việc nhỏ thôi, so đo chuyện này để làm gì đâu!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đều là việc rất nhỏ, ngài làm sao lại để ở trong lòng đâu, buổi tối ta làm chủ, chúng ta đến Văn Hương lâu, uống 300 chén đi!"
"Làm sao có thể là ngươi làm chủ đâu, phải là ta tới, ta tới, ha ha!"
Hai người còn đang thổi phồng lẫn nhau, lại thấy mỹ nam áo xanh nhìn cũng không nhìn các nàng, ôm đàn đi trên đài ngắm cảnh, xoay người muốn trở về phòng.
Lục Lao Tô sốt ruột.
Y vốn dĩ chính là muốn tạo quan hệ tốt cùng Vệ Thanh Dương, nếu Vệ Thanh Dương đi rồi, y còn ở nơi này diễn cái gì mà diễn a!
"Công tử xin dừng bước, tại hạ là Lục Lao Tô, may mắn nhìn thấy phong thái không gì sáng bằng của công tử, trong lòng ngưỡng mộ, không biết, có thể cùng công tử làm bạn không?"
Nghe câu nói như thế, Vệ Thanh Dương còn chưa đáp lại, Đoạn Ảnh ầm ĩ chạy tới một cái: "Chính phu đại nhân, ngài đừng để ý đến nàng ta, nàng ta chính là thấy ngài lớn lên đẹp, mới muốn lấy lòng ngài, thật ra, nàng ta chính là một người thô tục!"
Hung tợn trừng mắt Lục Lao Tô, ánh mắt ý bảo, đây là của lão tử, ai cũng đừng mơ đoạt cùng ta!
Ánh mắt Lục Lao Tô trừng lại, của ngươi cái gì, ngươi cũng là nửa đường cướp lại đi, chỉ cần hắn không đồng ý, thì không phải của ngươi!
Đoạn Ảnh không nhịn được muốn mắng to một tiếng, đệch.
Mắt to dáo dác của Lục Lao Tô loạn chuyển, sau khi lấm la lấm lét nhìn quanh một vòng, tiến gần đến bên cạnh Vệ Thanh Dương, thần thần bí bí nói: "Công tử, ngài có điều không biết, đầu heo béo Đoạn Ảnh này, trong nhà không chỉ đã cưới chính phu, ngay cả sườn phu, tiểu gia đều bắt được cả đống, toàn bộ đế đô có ai không biết, nữ nhi của đế sư, tam phu bốn hầu, vô số nhuyễn ngọc ôn hương (xinh đẹp, dịu dàng), nàng ta hiện giờ còn gọi ngài là chính phu, đây không phải là có ý vũ nhục ngươi sao?"
"Ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy! Chính phu sửu bát quái kia, lão tử trở về sẽ bỏ ngay lập tức, nếu ngươi không thích ta tam phu bốn hầu, cùng lắm thì ta bỏ toàn bộ là được, ta sẽ thương ngươi, sủng ngươi cả đời, che chở trong lòng bàn tay cả đời!"
"Chậc chậc chậc, lời nói này, chính phu của ngươi không phạm bất cứ sai lầm gì, ngươi nói bỏ thì bỏ, nhóm phu lang của ngươi càng là chưa từng phạm sai lầm, ngươi muốn vứt thì vứt, thật cảm thấy tủi thân thay những phu lang đó của ngươi a, có thể ngày nào đó, nhìn thấy một người càng đẹp hơn, hoặc là chơi chán rồi, giống như hiện giờ bỏ rơi chính phu, không hề lưu tình mà bỏ hay không, chậc chậc chậc.."
"Con chuột già chết tiệt, ngươi đồ khốn nạn này, ta mẹ nó, ai cho ngươi nói bậy!" Đoạn Ảnh bị nàng ta làm cho tức giận đến nói không nên lời, biết rõ y để ý mỹ nam này, thế mà còn dám ở trước mặt hắn chỉ ra sai lầm của y.
Vung lên ghế dựa bằng gỗ lim ở một bên, "rầm" một tiếng, lập tức ném qua.
Lục Lao Tô lần này là có chuẩn bị, nhìn thấy nàng ta ném ghế tới, thân chợt lóe, né qua ghế dựa ném tới rất mạnh kia.
Trong lòng nổi trận lôi đình, heo béo chết tiệt này, thật sự cho rằng y dễ bắt nạt như vậy sao? Đánh y một lần thì thôi, lần này lại còn có thể ném ghế dựa bằng gỗ lim lại đây, nàng ta chẳng lẽ không biết với lực độ kia, nếu y không kịp tránh né, mạng sẽ táng ở chỗ này sao?
Càng nghĩ càng tức giận, cũng trực tiếp vung lên một cái ghế dựa, ném qua.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể hai người lại lăn vào nhau đánh thành một khối, ngươi một quyền, ta một chưởng, đánh còn hăng hơn cả lần trước.
Tiếng vang rất lớn, dẫn các hộ vệ tới.
Trong đó, hộ vệ bên cạnh Đoạn Ảnh, Nhị Cẩu Tử, lấy tay vỗ trán, mẹ nó, hai vị oan gia này, làm sao lại đánh nhau rồi?
Vội vàng đi qua tách các nàng ra.
Tay còn chưa có chạm đến các nàng, đã bị hai người các nàng, mỗi người một quyền, trực tiếp đấm vào mắt.
Đau đến ngã ngửa mặt lên trời, ngã quỵ trên mặt đất, che lại đôi mắt, kêu rên thống khổ.
Trong lòng nghẹn khuất vô cùng, sớm biết thế đã không tới khuyên can, muốn đánh thì đánh, đánh đến chết là tốt nhất, xong hết mọi chuyện, hạ nhân các nàng đỡ phải bị làm khó dễ!
Đôi mắt đau đến mức nước mắt ứa ra, đôi mắt này của y sẽ không bị tàn phế đi?
Ngàn lần đừng vậy a, y cũng không muốn làm người mù đâu!.