Trong lòng, Vãn Dung công tử nhìn thế công kích của bầy rắn càng ngày càng mạnh, đám ám vệ cũng càng ngày càng cố hết sức, liên tiếp đều có ám vệ bị bầy rắn cắn phải, hoặc chết, hoặc bị thương, ngã xuống một mảng, liếc mắt, ám vệ đã chết một mảng.
Giãy giụa thân mình, vội vàng nói: "Cố tiểu thư, ngươi buông ta ra đi, có các nàng yểm hộ ngươi, ngươi có thể chạy thoát, nếu mang theo ta, chúng ta ai cũng không trốn thoát!"
"Nói hươu nói vượn cái gì, không đến thời điểm cuối cùng, ai cũng không được tùy tiện chết!" Tức giận mắng Vãn Dung một tiếng, rồi sau đó cao giọng nói với ám vệ: "Mọi người chịu đựng, lập tức sẽ có viện binh tới rồi, chỉ cần lại gắng gượng một lát, qua cơn mưa trời lại sáng, hễ là còn sống, mỗi người đều được trọng thưởng!"
Theo thanh âm kêu gọi thứ nhất của Cố Khinh Hàn, tinh thần ám vệ lập tức chấn động, có viện binh.
Đúng vậy, ám vệ các nàng phân làm ba tổ nhỏ chạy tới, hai tổ khác chắc là cũng sắp tới rồi, chỉ cần chịu được đến lúc viện binh đến là được.
Lại nghe được một câu cuối cùng của Cố Khinh Hàn, hễ là người còn sống, mỗi người đều được trọng thưởng.
Ám vệ có mặt giống như được tiêm máu gà, nhiệt huyết sôi trào, đao kiếm trên tay vung vẩy càng thêm lợi hại.
Cho đến thời điểm trời tờ mờ sáng, tiếng sáo "ba dài hai ngắn" mới không còn sức mà ngừng lại.
Đàn rắn dày đặc, một đám vẫn còn vô thức công kích các nàng, một đám giống như thủy triều, hướng bốn phương tám hướng bò đi ra ngoài.
Đã không còn tiếng sáo khống chế, những con rắn này không còn đáng sợ nữa.
Bị nhóm ám vệ hợp lực bao vây tiễu trừ, bầy rắn dường như bị chém thành từng đoạn một, giãy giụa trên mặt đất.
Toàn bộ trên mặt đất, máu chảy thành sông, liên miên mấy dặm, dày đặc, đều là xác rắn.
Cố Khinh Hàn được các nàng bảo vệ đến một mảnh đất an toàn, tránh xa những cái xác rắn đó, phòng ngừa còn một ít rắn độc chưa chết hẳn, đột nhiên tập kích.
Đặt Vãn Dung công tử ở dưới tán cây, xoay xoay cánh tay, miệng vết thương trên bả vai vỡ ra, từng giọt máu tươi tràn ra.
Mắt nhìn về phía nhóm ám vệ còn lại, vốn là 40 người, hiện giờ chỉ còn lại có năm người.
Năm ám vệ này, trên người đều là vết thương chồng chất, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại quy quy củ củ đứng thẳng thân mình, tự động đứng vây quanh, yểm hộ Cố Khinh Hàn ở bên trong.
Vô cớ, Cố Khinh Hàn có chút bội phục những ám vệ này, những người này đã trải qua huấn luyện như thế nào, mới có thể ở thời khắc nguy hiểm nhất, không để ý đến an toàn tính mạng của mình, một lòng bảo vệ chủ tử, mặc dù thân thể của mình không chịu nổi, vẫn kiên cường đứng thẳng như cũ, vì chủ tử cống hiến sinh mệnh cuối cùng.
Đối với chúng hộ vệ, ôn nhu nói: "Không cần bảo hộ, nghỉ một chút trước, xử lý miệng vết thương đi!"
Ám Hắc nghe câu nói như thế, ôm quyền đáp: "Chủ tử không cần lo lắng, bọn thuộc hạ đều không sao!"
"Đây là mệnh lệnh, lập tức xử lý miệng vết thương!" Cố Khinh Hàn trầm giọng nói.
Ám vệ nghe được Cố Khinh Hàn nói, cũng không dám trái lệnh, thân mình mềm nhũn, ngồi dưới đất, từng người xem vết thương trên người mình, xé rách quần áo, rắc thuốc bột lên.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Ám Hắc vẫn đang bất động, thân mình đứng thẳng ngạo nghễ, đứng ở một bên, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh chung quanh.
Trên người, trên tay, máu tươi tí tách, tí tách chảy ròng ròng.
"Ngươi làm sao không cùng các nàng băng bó miệng vết thương trên người một chút trước?"
"Thuộc hạ chờ các nàng băng bó xong rồi, đến lúc có thể bảo vệ chủ tử, thuộc hạ lại đi băng bó!"
Cố Khinh Hàn nhìn Ám Hắc cung kính nói xong câu đó, quay đầu, dựng thẳng tắp thân thể của mình, đao dẹt đặt ngang ở trước ngực, hết sức chăm chú quan sát động tĩnh chung quanh.
Không khỏi cười, quay đầu nhìn về phía đám ám vệ này.
Lúc này Cố Khinh Hàn mới nhìn thấy, trên người những ám vệ này, tất cả hầu như đều là vết thương do bị cắn, có vài người thậm chí máu thịt đều mất một miếng to, còn có một ít, là vết thương do kiếm, không biết sâu bao nhiêu, sâu đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương đang chuyển động.
Lông mày nhăn lại, đi đến chỗ một người ám vệ bên cạnh trong đó, đang dùng răng cắn mảnh vải, gian nan băng bó vết thương do kiếm, ngồi xổm xuống, xé xuống một mảnh quần áo sạch sẽ trên người mình, cầm lấy mảnh vải nhiễm máu trên tay nàng, đổi lại.
"Về sau, chỉ cần mảnh vải dính vết máu, cũng đừng dùng nó băng bó miệng vết thương, dễ bị nhiễm trùng.
Cánh tay này của ngươi cũng không thể lại cử động, bằng không về sau, chỉ sợ cánh tay này phải bỏ đi!"
Thanh âm Cố Khinh Hàn ôn nhu, tinh tế dặn dò, cùng với động tác hết sức chuyên chú giúp đỡ ám vệ băng bó miệng vết thương, một đám sợ ngây người.
Mọi người hoàn toàn không thể tưởng tượng nhìn cô.
Bệ, bệ hạ từ khi nào lại hiểu được thông cảm cho các nàng? Còn, còn hu tôn hàng quý (người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn), giúp các nàng băng bó miệng vết thương, đây căn bản không giống tác phong của bệ hạ a!
Ngay cả Ám Hắc ngạo nghễ đứng thẳng một bên, đều há to miệng nhìn Cố Khinh Hàn.
Chỉ có Vãn Dung công tử dựa vào cây đại thụ, khuôn mặt trắng bệch, xẹt qua một mạt mỉm cười ấm lòng.
Con mắt ôn hòa, thâm tình chân thành nhìn nàng.
Qua một lúc lâu sau, ám vệ mới phản ứng lại, nhìn Cố Khinh Hàn còn đang băng bó miệng vết thương cho nàng, cả kinh, con ngươi suýt chút nữa rơi xuống dưới, giọng nói nghẹn ngào: "Chủ tử, vạn lần không thể, thuộc hạ không nhận nổi!"
"Hiện tại, chúng ta là đồng bọn, không có cái gì mà chủ tử thuộc hạ.
Được rồi, nhớ rõ, cánh tay này nhất định không thể cử động!" Cuối cùng buộc dây lưng lại, vỗ vỗ thân mình đứng lên.
Cười với chúng ám vệ.
Rồi sau đó, con mắt nhìn về phương xa, giữa mày sầu lo thật nhiều.
Ám Bạch đi lâu như vậy, làm sao còn chưa có trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Phía xa, một mạt thân ảnh trắng đỏ đan xen, thất tha thất thểu chạy tới.
Thân mình Cố Khinh Hàn chấn động, mở to hai mắt nhìn.
Không sai, là Ám Bạch, chỉ là một thân bạch y, nhuộm thành huyết y, khóe miệng còn lưu lại một mạt vết máu.
"Chủ tử, đi mau!"
Mới vừa nói xong một câu, Ám Bạch đã ngã xuống mặt đất.
Ám Hắc vội vàng tiến đến, một tay đỡ nàng lên, bắt mạch cho nàng.
Nhìn Ám Hắc nhíu chặt lông mày, Cố Khinh Hàn có một chút khẩn trương: "Nàng thế nào?"
"Bẩm chủ tử, Ám Bạch bị thương rất nặng, gân cốt đều bị chấn thương, toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng đều lệch vị trí, người đang đến, võ công rất cao!"
"Chủ tử, nếu Ám Bạch nói đi mau, chúng ta vẫn là nhanh rời khỏi nơi này đi!" Võ công của Ám Bạch là cao nhất trong bọn họ, thậm chí so với Cổ công công một chút cũng không kém, gân mạch lại bị người ta đánh thành như vậy, người tới, võ công rốt cuộc cao bao nhiêu?
"Được, đứng dậy đi, rời khỏi cánh rừng này!" Đi đến bên cạnh Vãn Dung, ôm Vãn Dung lên một cái, đi về phía trước.
Đi được vài bước, Cố Khinh Hàn quay đầu nhìn lại, Ám Bạch vẫn cứ hôn mê trên mặt đất, khó hiểu nói với Ám Hắc: "Không đưa nàng cùng đi sao?"
"Bẩm chủ tử, chức trách của thuộc hạ là bảo vệ ngài an toàn, Ám Bạch trọng thương, đã mất lực tái chiến, bọn thuộc hạ còn cần bảo vệ chủ tử, Ám Bạch hy sinh vì chủ tử, là vinh hạnh của nàng!" Ám Hắc cúi đầu, tiếng nói vững vàng.
Bốn ám vệ khác cũng đều là cúi đầu không nói.
Ám Bạch là thủ lĩnh của bọn họ, các nàng không muốn rời đi, cũng không hy vọng bỏ lại thủ lĩnh, chỉ là đây là chức trách của ám vệ các nàng.
Vinh hạnh nhất của ám vệ chính là vì cứu chủ tử mà hy sinh.
Thủ lĩnh có được vinh dự tối cao.
"Nàng là đồng bọn của chúng ta, vì cứu chúng ta mới chịu trọng thương, cho dù nàng bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, chỉ cần còn có một hơi thở, thì không thể bỏ lại, lập tức, nâng nàng dậy, cùng nhau rời khỏi rừng cây!"
Ám vệ đồng thời chấn động, rồi sau đó gật gật đầu, lập tức có hai người đỡ Ám Bạch đã hôn mê lên.
Một đường, mọi người đều bị thương, đi đều rất chậm.
Trong không khí, từng luồng mùi máu tươi, che trời lấp đất tấn công lại.
Càng đi, mùi tanh càng nồng.
Cố Khinh Hàn nhíu nhíu mày, đây là chết bao nhiêu người, mới có mùi máu tươi nồng đậm như vậy?
Mùi máu tươi nồng đậm, khiến các cô không muốn đi về hướng bên đó, nhưng muốn ra khỏi cánh rừng, nhất định phải đi qua con đường này.
Vì thế, mọi người chỉ có thể chịu đựng mùi máu tươi trên chóp mũi, đi từng bước một về phía trước.
Phía trước, một bãi máu tươi màu đen chảy xuôi mà ra.
Cố Khinh Hàn nhíu nhíu mày, lực đạo ôm Vãn Dung càng chặt.
Bước chân không dừng, con mắt híp lại, nhìn phía trước.
Lọt vào trong tầm mắt, khiến mắt cô trừng lớn, co rụt lại, thân mình lảo đảo mấy cái.
Đây, đây, đây gọi là núi thây biển máu cũng không quá!
Khắp cánh rừng, chân tay đứt gãy, máu chảy thành sông, các loại đao kiếm, ám khí, vô số thi thể chồng chất như núi.
Đôi mắt trừng lớn, một đám đi qua, lúc này mới phát hiện, trong những thi thể này, có thích khách che mặt, cũng có ám vệ thuộc về cô.
Ám vệ, những thi thể dày đặc này, thế mà, thế mà có nhiều như vậy, đều là ám vệ của cô!
Những ám vệ này là tới chi viện cho cô, sau đó lọt vào mai phục, bị bao vây tấn công sao?
"Chủ tử, đây là tổ ám vệ thứ tư, tổ ám vệ thứ tư toàn quân bị diệt, không ai sống sót!"
Cố Khinh Hàn không hề trả lời, chỉ là đến gần những thi thể này, yên lặng xem xét, những ám vệ đã chết này, trên người dù ít dù nhiều đều bị mai phục bởi phi tiêu hoặc là mũi tên nhọn đâm xuyên qua, tuy rằng bị phi tiêu, mũi tên xuyên qua, nhưng những ám vệ này vẫn như cũ, dùng vũ khí sắc bén trên người mình, đã đâm vào ngực thích khách che mặt, cùng nhau đồng quy vu tận.
"Các ngươi tổng cộng điều động bao nhiêu ám vệ?"
"Bẩm chủ tử, tổng cộng có bốn tổ ám vệ, ngoài tổ thứ nhất ở lại bảo vệ ngoài hoàng cung ra, còn lại, toàn bộ xuất động!"
"Nói cách khác, ám vệ phái ra còn có một tổ chưa chạm mặt với chúng ta?"
"Bẩm chủ tử, đúng vậy!" Ám Hắc trầm giọng trả lời.
Thế mà, y cũng không biết tổ ám vệ thứ ba đi đâu, có điều tổ ám vệ thứ hai bọn họ ngày hôm qua có thể tìm được bệ hạ, tổ ám vệ thứ ba, không thể không tìm được, trừ khi giống như bốn tổ, xảy ra chút biến cố gì.
Ám Hắc nghĩ đến đây, sắc mặt trắng nhợt, thích khách che mặt rốt cuộc là người nào? Điều động bao nhiêu binh mã? Thế mà ngay cả ám vệ bọn họ đều không làm gì được!
Vãn Dung công tử, vẫn luôn khiếp sợ nhìn tất cả một này, nếu lúc này, y còn cho rằng Cố tiểu thư là người bình thường, y chính là heo!
Y vốn dĩ tưởng rằng, Cố tiểu thư có những ám vệ này, là quá nhiều rồi không còn nữa, thân thế đủ bất phàm, không nghĩ tới những thứ này, cùng lắm chỉ là một góc của núi băng.
Rừng cây máu chảy thành sông này, đây có thể so với chiến địa của chiến trường, người bình thường, có thể nào là nguyên nhân khơi mào chuyện lớn như vậy đâu?
Cố tiểu thư rốt cuộc là người nào?
Nghĩ đến thân phận của nàng, Vãn Dung công tử tự ti một trận, vốn dĩ tưởng rằng, thân phận Cố tiểu thư không đơn giản, mình tuy rằng không xứng với nàng, nhưng ở lại bên cạnh làm tiểu thị sai sử cũng được a!
Nhưng mà bọn thuộc hạ của nàng, từng người can đảm hiệp nghĩa, từng người đều là nhân trung chi phượng (ý nói những người kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường), nhưng y thì sao? Y cái gì cũng không có, trước kia dù ít dù nhiều còn tự tin một chút, ít nhất mình có một túi da tốt, có một chút tài nghệ, nhưng từ sau khi nhìn thấy Thanh Dương ca ca, toàn bộ tất cả, đều thành pháo hôi, y căn bản cái gì cũng đều không có!.