Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ



Bên kia.
Cố Khinh Hàn bước chân lảo đảo một cái, trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Cố tiểu thư, Cố tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"
"Ta bị thương rất nặng, vết thương chồng chất, ngươi chạy nhanh đi thôi, ta không đi được!" Vô lực đẩy Vãn Dung công tử ra, cô chính là một tai họa, hại chết nhiều người như vậy, nhiều ám vệ như vậy vì cô mà chết!
"Không, Vãn Dung sẽ không rời khỏi ngươi, muốn chết chúng ta cùng chết, phải đi thì cùng nhau đi, ngươi đã nói, không đến thời điểm cuối cùng, ai cũng không thể từ bỏ!"
Dứt lời, Vãn Dung chịu đựng đau nhức trên người, gian nan đỡ Cố Khinh Hàn lên.

Thời điểm sắp sửa rời đi, nhìn thấy một cây đại thụ rỗng ruột ở bên cạnh.
Tinh quang trong mắt chợt lóe, trong lòng vui vẻ, vội vàng đỡ Cố Khinh Hàn trốn vào dưới hốc cây.
Cây cổ thụ này rất lớn, cũng đủ chứa được hai người.

Sau khi Vãn Dung công tử đỡ Cố Khinh Hàn tiến vào, lại chạy ra bên ngoài, tìm một ít lá cây khô, cẩn thận che giấu cửa động lại.
Mới chạy tới nhìn Cố Khinh Hàn: "Ngươi thế nào?"
"Nội lực thế mà ở ngay lúc này phản phệ, lục phủ ngũ tạng lệch vị trí còn chưa có khôi phục, lại ăn một chưởng toàn lực của nàng ta, khụ khụ.."
"Ngươi trước tiên đừng nói chuyện, Ám Bạch không phải đã nói sao, tổ ám vệ thứ ba của ngươi đang ở phía đông, chắc là rất nhanh sẽ tìm tới, chờ bọn họ tìm được, chúng ta sẽ không sao rồi!"
Cố Khinh hàn cười khổ một cái, tổ bốn ám vệ toàn quân bị diệt, tổ một cũng gần như toàn bộ bỏ mình, tổ thứ ba..

Cô hy vọng tổ thứ ba nhanh đến, lại sợ sau khi tổ ba tới, có thể cũng giống như tổ bốn, máu chảy thành sông hay không?

Không tiếng động cười cười, ngẩng đầu nhìn đến miệng vết thương của Vãn Dung công tử, máu tươi từ từ tràn ra, đau lòng mà nhìn hắn một cái: "Trên người của ngươi đang chảy máu, có phải đã động đến miệng vết thương hay không?"
"Không sao, không đau, một lát nữa băng bó một chút thì tốt rồi, Cố.."
"Ưm.."
Cố Khinh Hàn, che lại miệng hắn, ý bảo hắn đừng nói chuyện.
Ngoài hốc cây, xuất hiện vài tiếng bước chân, những tiếng bước chân này rất nhẹ, vừa nghe chính là người mang võ công tuyệt thế.

Nhưng mà những tiếng bước chân này rất vội, chỉ trong chốc lát, ngay lập tức chạy đi xa.
Sau khi một đám đi rồi, lại tới một đám nữa, Cố Khinh Hàn đếm thử, ít nhất có ba đám người từ bên ngoài đi qua.
Hốc cây rất bí, bí đến nỗi không khí có chút đè nén, Cố Khinh Hàn rất muốn rút bớt một ít lá cây khô chỗ miệng hốc cây.

Không đợi đến lúc cô nói với Vãn Dung công tử, lại một tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân này rất nhẹ, rất nhẹ, nếu không phải cô luôn luôn cẩn thận, chỉ sợ cũng không nghe thấy.
Tiếng bước chân đi rất chậm, vô cùng chậm, dường như đang quan sát động tĩnh chung quanh.

Nhưng mà các cô mẫn cảm phát hiện, bước chân là đi về hướng này của các cô.
Càng đi càng gần, càng đi càng gần, tim Vãn Dung công tử, đột nhiên thình thịch, tim đập nhanh lên.

Tiếng bước chân này, nếu không hề đoán sai mà nói, đã tới cửa hốc cây của bọn họ.

Cố Khinh Hàn cũng có chút lo lắng, nếu lại là một đám sát thủ kia, nếu để các nàng phát hiện cái hốc cây này, hiện tại, bằng cô cùng Vãn Dung tuyệt đối không phải đối thủ, chỉ có thể bị giết.

Chỉ hy vọng người kia, đừng phát hiện ra cái hốc cây này!
Đột nhiên tiếng bước chân kia, dừng lại ở trước cửa hốc cây, xuyên qua lá cây khô, thậm chí có thể thấy rõ, vạt áo màu trắng mà người kia mặc, giày màu trắng.
Màu trắng, đám thích khách kia đều là hắc y che mặt, nhưng cô cũng không quên thời điểm ở thuyền hoa, còn có thích khách bạch y che mặt luôn mồm kêu muốn giết cô đâu!
Bình tâm tĩnh khí, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, trong lúc nhất thời, hai người đều cảm giác, trái tim mình càng đập càng mạnh.

Không nhịn được muốn trái tim đang đập loạn kia dừng lại.
"Răng rắc" người ở cửa động, lòng bàn chân dẫm vào một nhánh cây khô.
Trái tim khẩn trương lại lần nữa nảy lên, sợ nàng ta cúi đầu một cái, sẽ vén nhánh cây khô lên.

Trong động, bọn họ dường như đều có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của đối phương.
Hai người đều chuẩn bị sẵn sàng, nếu đối phương thật sự phát hiện, sẽ dùng sức lực còn lại của mình, ngăn lại sát thủ này, để người còn lại trốn trước.
Cũng may, người kia, chỉ là dẫm vào cành khô, yên lặng đứng một lát, sau đó nâng bước chân, chậm rãi rời đi.
Thân mình Cố Khinh Hàn và Vãn Dung công tử đều mềm nhũn, thở ra một hơi thật mạnh.

Không đợi các cô hoàn toàn thả lỏng, cái giày màu trắng kia lại tới nữa.
Giày màu trắng đi rất chậm, rất nhẹ, đi từng bước một đến gần cửa hốc cây.

Trái tim Cố Khinh Hàn lại lần nữa nhảy loạn.

Hay là, nàng ta phát hiện cái hốc cây này, cho nên mới quay ngược trở lại?
Tim, tại khoảnh khắc này, nhảy đến đỉnh điểm.
Tinh quang lẫm liệt nhìn cái giày màu trắng đối diện chỗ cửa hốc cây kia.
Đôi mắt Cố Khinh Hàn trừng lớn, người mặc bạch y kia thế mà ngồi xổm xuống.

Nàng ta ngồi xổm xuống! Nàng ta đã phát hiện ra, nên mới ngồi xổm xuống sao?
Bởi vì là nghiêng mặt, Cố Khinh Hàn chỉ nhìn thấy nàng là nữ, hơn nữa toàn thân bạch y, không nhìn được khuôn mặt.
Trái tim đột nhiên căng thẳng, nàng ta là muốn làm gì, muốn vén cành cây khô này lên sao?
Ngay tại thời điểm các cô cho rằng, nữ tử bạch y sắp phát hiện ra tung tích của các cô, nơi xa truyền đến một trận thanh âm đao kiếm va chạm, đánh nhau, thân mình nữ tử bạch y vừa mới ngồi xổm xuống lại đứng lên, chạy như phi nước đại ra ngoài.
Hai người lúc này mới thở ra một hơi thật mạnh, nhìn thấy trán của đối phương toàn là mồ hôi lạnh, không khỏi nhìn nhau cười.
Mấy ngày sau đó, hai người đều tránh ở bên trong hốc cây.

Không ăn, không uống..

Vượt qua suốt hai ngày.
Hai ngày này, ngoài động, thỉnh thoảng có tiếng bước chân chạy qua.
"Cố tiểu thư, chúng ta phải trốn ở chỗ này đến khi nào?"
"Chờ đến khi công lực ta khôi phục!"
Vãn Dung gật gật đầu, tuy rằng không hiểu lắm, cũng không dám hỏi nhiều.

Cố tiểu thư không phải đã nói, ngưng tụ nội lực trên người sẽ như vạn kiếm xuyên tâm sao? Không phải đã nói, nội lực của nàng phản phệ sao? Vậy nàng khôi phục công lực như thế nào? Chẳng lẽ nàng cưỡng ép vận khí?
Có chút lo lắng nói: "Cố tiểu thư, nếu mà không thoải mái, cũng đừng lại vận khí, ta đi ra ngoài nhìn xem, có bóng dáng ám vệ hay không, nếu mà có, ta đưa các nàng lại đây thì tốt rồi!"
"Vô dụng thôi, bên ngoài còn không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm đâu, ngươi không có võ công, lại có thương tích trong người, không tìm thấy, chỉ cần ta lại cố một buổi tối, sẽ có thể khôi phục!"
Công tử gật gật đầu, nhìn Cố Khinh Hàn, khoanh chân ngồi ở một bên, tĩnh tâm đả tọa.
Suy nghĩ bay tới thuyền hoa, Vệ Thanh Dương giúp nàng bưng một ly trà, thậm chí còn lột vỏ quả vải cho nàng ăn, nghi hoặc trong lòng tăng thêm.
Nếu là người bình thường nhìn Thanh Dương ca ca, nhìn thấy dung mạo kia của hắn, không có khả năng không kinh diễm, mà Cố tiểu thư chỉ là có chút thưởng thức nhìn hắn, ánh mắt kia, giống như, từ đầu bọn họ đã quen biết.
Mà Thanh Dương ca ca, dường như cũng quen biết Cố tiểu thư, nếu không quen biết, lúc ấy tại sao cũng muốn bảo nàng đi vào, còn bưng trà rót nước giúp nàng đâu?
Hoặc là, Thanh Dương ca ca gọi y đi vào trong sương phòng của hắn, đều là vì bởi vì Cố tiểu thư đi?
Nghĩ đến đây, trong lòng toát ra chua xót nồng đậm.

Trong lòng vẫn luôn suy đoán quan hệ của các nàng.
Càng nghĩ càng buồn bực, không nhịn được ngượng ngùng xoắn xít hỏi: "Cố tiểu thư trước kia quen biết Thanh Dương ca ca?"
"Ừ, quen biết!"
Ngắn ngủn một câu, khiến thân mình Vãn Dung công tử lảo đảo mấy cái, hắn biết mà, hắn biết ngay bọn họ có quen biết.
"Vậy, các ngươi có quan hệ gì?"
Nghe vậy, Cố Khinh Hàn mở choàng mắt, nhìn khẩn trương trên mặt Vãn Dung công tử, chờ mong, sợ hãi, cùng với tay nhỏ gắt gao nắm chặt vạt áo.

Do dự một chút, không biết trả lời như thế nào.
"Thật xin lỗi, là Vãn Dung mạo muội, thật xin lỗi.."
"Hắn là phu lang của ta!".


Nhấn Mở Bình Luận