Hà đại nhân phía sau chân chó khom lưng cung kính: "Đoạn tiểu thư, tại sao không trực tiếp bắt các nàng lại là được, tội gì như thế phí.."
Lời còn chưa nói xong, đầu bị một cái bạo lật (ấn mạnh đầu một cái ra sau), đau đến nỗi y nhe răng trợn mắt.
"Ngươi cho rằng lão tử không muốn? Lão tử nếu có thể bắt được nàng ta, còn tùy ý nàng ta tiêu dao như thế, đã sớm đem nàng ta vào địa lao!"
Khinh thường nhìn Hà đại nhân khom lưng uốn gối kia, rồi sau đó hung tợn nhìn chằm chằm phía trước, nói tiếp: "Ngươi cho rằng chỉ bằng những người ngươi mang đến đó là có thể làm khó được nàng ta sao? Không thấy được lão tử mang theo hơn trăm hộ vệ, còn không làm được gì, chỉ chớp mắt một cái đã bị nàng ta đánh ngã, ngu xuẩn!"
"Vâng, vâng, vâng, ngài nói đúng, hạ quan ngu xuẩn, hạ quan không có kiến thức, thế nhưng không có nhìn ra nàng ta là một cao thủ người mang võ công tuyệt thế, đều do Đoạn tiểu thư ngài chỉ đạo, Đoạn tiểu thư ngài thật là anh minh, hạ quan về sau còn phải học tập ngài thật nhiều mới đúng!"
"Học tập cái gì, học tập lão tử bị người tát ba bàn tay, còn bị người hung hăng giáo huấn một trận sao?"
Cong thân thể, mông bị người đạp một cái, Hà đại nhân nhảy dựng lên, bản năng đang muốn mắng chửi người, chờ nhìn thấy người đá y là Đoạn Ảnh, lập tức cười cười: "Hạ quan nói sai rồi, hạ quan nói sai rồi, ngài xem hạ quan già rồi, lời nói đều nói không rõ, hạ quan nói chính là, học tập Đoạn tiểu thư anh dũng không sợ, biết rõ đánh không lại, đều thế nào cũng phải bắt các nàng vào đại lao, Đoạn tiểu thư đây là chính nghĩa.."
"Bép" đầu lại bị thưởng một cái bạo lật, đau đến nỗi nước mắt y suýt chút nữa chảy ra, đỉnh đầu nóng rát co rút đau đớn, y thậm chí cảm giác được là đỉnh đầu của mình có một cái cục u đang không ngừng mọc ra.
Trong lòng ai oán nói, là nữ nhân nghèo kia đắc tội ngươi, lại không phải ta đắc tội ngươi, tìm ta trút giận làm cái gì nha? Ta thoạt nhìn giống thùng trút giận như vậy sao?
"Chính nghĩa cái rắm, ngươi là châm chọc lão tử mang theo hơn trăm hộ vệ còn không đánh lại một cái đồ quê mùa bình phàm sao?"
"Không không không, hạ quan đâu dám, hạ quan là khen ngài tốt đâu, hạ quan.."
"Được rồi, ngươi tốt nhất giam nàng ta vào đại lao cho lão tử, chà đạp thật mạnh, bằng không lão tử bèn giam ngươi vào đại lao trước, để ngươi cả đời cũng đừng nghĩ đi ra!"
"Vâng vâng vâng, hạ quan đã biết, hạ quan nhất định sẽ giam nàng ta vào đại lao, sau đó dùng hết các loại khổ hình của đại Lưu quốc ta với nàng ta." Che lại đầu, sợ lại bị ban cho một cái bạo lật.
"Hừ!"
Đoạn Ảnh ngẩng đầu, bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Vặn vẹo thân thể mập mạp đi về phía trước.
Sau khi Đoạn Ảnh đi xa một khoảng cách, Hà đại nhân mới che lại đầu, mở một con mắt chọi gà hơi nghiêng, xác định sẽ không lại bị cho một cái bạo lật nữa, mới thở ra một ngụm khí đen, lau mồ hôi.
Còn tốt, còn tốt không có dùng y để khai đao.
Đầu năm nay, làm sao mà cái việc nịnh bợ lấy lòng đều khó làm như vậy?
Tận đến khi màn đêm buông xuống, một đám người mênh mông cuồn cuộn mới đi theo hai người Cố Khinh Hàn đến cửa đại lao phủ nha.
Mặc kệ là từ xa nhìn, hay là lại gần nhìn, nghiễm nhiên chính là một đám người lấy hai người các cô cầm đầu, trông như bảo hộ các cô mà không phải là áp giải các cô.
Nhìn hai chữ "thiên lao", Cố Khinh Hàn cười, quay đầu lại, lại lần nữa dò hỏi Hà đại nhân: "Ngươi thật sự muốn giam ta vào đại lao này?"
Hà đại nhân bị ánh mắt sâu thẳm kia của Cố Khinh Hàn nhìn đến nỗi chấn động, đôi mắt nàng ta tựa như hắc động vô biên, vừa nhìn bèn không thấy tung tích, nhìn không tới đáy.
Chỉ là đứng ở nơi đó mà cười nhợt nhạt đến ôn hòa vô hại, nhưng khí phách quanh thân không giận tự uy kia, uy nghiêm lại nghênh diện truyền đến.
Áp lực khiến lòng y nghẹn muốn chết.
Có trong nháy mắt kia, y thậm chí muốn phủ phục trên mặt đất, quỳ lạy cái đồ quê mùa nghèo từ nông thôn đến này.
Bắt gặp ánh mắt hung tợn của Đoạn Ảnh, trong lòng trống rỗng, lưng dựng đến thẳng tắp, lời lẽ nghiêm túc đắc đạo: "Ngươi điêu dân này lớn mật như thế, dám làm nữ nhi của mệnh quan triều đình bị thương, bản quan làm Kinh Triệu Phủ Doãn, chưởng quản trị an kinh thành, đương nhiên phải vì dân làm việc, bắt ngươi quy án, lấy bảo an xã tắc làm trọng, mới có thể không làm thất vọng sự tín nhiệm của nữ hoàng bệ hạ đối với bản quan, mới.."
"Bộp" mông lại là bị chân đạp mạnh một cái, một chân này đá thật sự mạnh, đá đến thân mình y lao thẳng một đoạn thật xa về phía trước, cuối cùng trọng tâm không vững ngã chổng vó.
Máu mũi phun trào mà ra.
"Người đều đi vào, ngươi còn ở nơi này dông dông dài dài làm cái gì, còn không nhanh lên cho lão tử, có phải muốn lão tử tháo mũ cánh chuồn này của ngươi xuống hay không?"
Hà đại nhân lau máu mũi, run rẩy bò lên, kẹp chặt cái đuôi liên thanh đồng ý.
Đi về phía cửa thiên lao.
Vừa vào thiên lao, một mùi ăn mòn gay mũi bèn trực tiếp xộc đến, Đoạn Hồng Vũ nhíu nhíu mày, mắt đào hoa rực rỡ lung linh lóe lóe, gắt gao kéo cánh tay Cố Khinh Hàn.
"Làm sao vậy? Có phải là không quen ngửi loại mùi này hay không?" Cúi đầu nhìn thoáng qua Đoạn Hồng Vũ bên cạnh, toàn thân căng chặt.
"Không có, chỉ là đau lòng bệ, đau lòng Khinh Hàn, ngài làm sao có thể vào loại nơi như này đâu?"
Cười cười, vỗ vỗ người phía sau lưng, ý bảo cô không sao.
Đoạn Hồng Vũ có chút bừng tỉnh, bệ hạ gần đây làm sao vậy? Tính tình trở nên tốt như vậy? Nếu là trước kia, những người này dám can đảm đối với nàng như vậy, đã sớm bị tru di cửu tộc, lăng trì mà chết, đâu còn sẽ làm ra vẻ mặt ôn hòa, nói chuyện như thế với các nàng? Còn tự nguyện hạ thấp thân phận, ủy khuất mình, chạy vào trong đại lao.
Còn, còn đối xử ôn nhu với y như thế, sẽ cười với y, sẽ trấn an y.
Bệ hạ đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ nàng lại muốn chơi đồ chơi gì mới mẻ?
Nhăn nhăn mày, chắc là vậy đi, bệ hạ chỉ có lúc muốn chơi đồ chơi mới mẻ mới có thể lộ ra loại biểu tình hòa nhã này với y.
Cõi lòng đầy tâm sự, cứ như vậy hoảng hoảng hốt hốt bị Cố Khinh Hàn kéo về phía trước.
Tận đến khi bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc kia, mới đưa y từ suy nghĩ trở về.
"Được rồi, bèn gian này, Hà đại nhân, ngươi lệnh cho người của ngươi quét tước nơi này sạch sẽ, cũng chuẩn bị tốt đệm chăn thượng đẳng, nước trà, điểm tâm, thư tịch."
Hà đại nhân nghe mà hoảng, không để ý cái mũi không ngừng phun trào mà ra kia, rống cô một cái: "Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi nghĩ nơi này là nơi nào? Ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó?"
Đoạn Ảnh tuy rằng không nói chuyện, nhưng thân thể thịt mỡ kia run lên, không cần nhìn cũng biết chắc chắn chính là bị tức giận đến nói không nên lời.
"Được thôi, ngươi nếu mà không muốn chuẩn bị, vậy ta hiện tại bèn đi!" Buông tay, Cố Khinh Hàn không sao cả nói.
"Ngươi, ngươi điêu dân này quả thực.."
"Hà đại nhân, chuẩn bị cho lão tử, nàng ta nghĩ muốn cái gì, bèn chuẩn bị cho lão tử cái đó, có nghe hay không?" Chỉ cần nàng ta đi vào, y có rất nhiều biện pháp đối phó với cái đồ quê mùa này.
Lời còn chưa nói xong, thanh âm bạo hỏa kia của Đoạn Ảnh rống to một tiến ở bên tai y.
Hà đại nhân sợ tới mức nhảy dựng, bên tai ong ong.
Đoạn tiểu thư sao lại thế này, muốn cầm chân long chắc?
Tuy rằng oán giận, lại không dám chậm trễ thêm, lập tức phân phó hạ nha theo nàng phân phó đi làm.
Trong lúc này, Đoạn Hồng Vũ một câu cũng không có nói, chỉ là kéo cánh tay Cố Khinh Hàn, như một con cừu con ngoan ngoãn dựa thân thể vào trên người cô.
Cặp mắt kia của Đoạn Ảnh híp đến chỉ còn lại một cái khe, đều hung tợn nhìn chằm chằm hai người.
Đặc biệt là Cố Khinh Hàn để Đoạn Hồng Vũ dựa vào nửa người, ánh mắt hung tợn nóng rát kia, đều có thể nhìn chằm chằm ra một cái lỗ thủng trên người cô.
Hà đại nhân che lại cái mũi, mắt tặc nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, nhìn nhìn lại nam tử tuấn mỹ một thân hồng y quyến rũ.
Nam tử này chính là phu lang của nàng ta sao? Nếu đúng là như vậy, vậy nàng ta rốt cuộc có thân phận gì? Một cái đồ quê mùa từ nông thôn đến, thật sự có đại bản lĩnh như vậy, cưới mỹ nhân khuynh thành, quyến rũ vũ mị bậc này sao? Một nữ nhân, đế sư đại nhân đều không làm gì được, y giam nàng ta vào đại lao thật sự sẽ không có việc gì sao?
Trong lòng Hà đại nhân hoảng loạn một trận, nếu có thể, y thật sự không muốn tiếp tay làm việc xấu a!
Không bao lâu, một gian nhà tù thanh nhã sạch sẽ bèn được sửa sang lại.
Tuy rằng không hoa lệ nhưng mà sạch sẽ, một cái giường nhỏ, mấy cái ghế, một ít thư tịch, một bộ văn phòng tứ bảo (giấy, mực, bút và nghiên), cùng một bàn món ngon mỹ vị.
Cố Khinh Hàn vừa lòng gật gật đầu, chỉ một chén trà nhỏ bèn bố trí thanh nhã mộc mạc như vậy, hiệu suất làm việc không tệ!.