"Ngọc bội?" Hơi suy tư một chút, mới nhớ tới, xuyên không ngày đó, Vệ quý quân cùng Đoạn quý quân vì một chậu mỹ nhân anh, vung tay đánh nhau, sau đó Vệ quý quân nói, Đoạn quý quân ném ngọc bội lưu ly của hắn.
Lúc ấy cô nói Cổ công công đi sửa ngọc bội lưu ly.
Chỉ một khối ngọc bội, với năng lực của Cổ công công chẳng lẽ còn không sửa được?
Nghĩ, bèn hỏi ra tới: "Như thế nào? Ngọc bội chẳng lẽ còn không sửa được?"
Thân mình cung kính, lấy lòng nhìn Cố Khinh Hàn: "Bệ hạ, ngài không biết, ngọc bội lưu ly kia của Vệ quý quân là huyền ngọc thượng cổ, lưu truyền không biết bao nhiêu năm, nước lửa không sợ, muốn sửa nó, sẽ tương đối tốn công chút."
"Nước lửa không sợ? Nếu nước lửa không sợ, vì sao ném một cái bèn vỡ?"
"Đây..
Bệ hạ khả năng có điều không biết, ngọc bội lưu ly này cái gì cũng tốt, nhưng mà dễ vỡ, một khi vỡ nát, muốn phục hồi như cũ, có thể không dễ dàng như vậy!"
"Vậy khối ngọc bội lưu ly còn ở trên tay ngươi sao?"
"Ở, ở, ở nơi này của lão nô!" Vội vàng từ trong ngực lấy ngọc bội đưa cho Cố Khinh Hàn.
Chỉ vừa chạm vào khối ngọc bội lưu ly này, Cố Khinh Hàn bèn cảm giác có một cỗ xúc cảm ôn nhuận, còn có một dòng nước ấm, lan tràn từ lòng bàn tay hướng vào trong người.
Dòng nước ấm này, ôn ôn hòa hòa, không có một chút lực sát thương, thời điểm chui vào thân thể, thậm chí có thể cảm giác được nó đang nghịch ngợm chơi đùa.
Trên người một trận thần thanh khí sảng, tinh lực tăng gấp bội, những trọc khí đó đều bị ăn mòn đi.
Lại nhìn về phía khối ngọc bội này, trong suốt như pha lê, không có tỳ vết, nhìn kỹ, bên trong ngọc bội, thậm chí còn có một con phượng hoàng sinh động như thật, chỉ là phượng hoàng này, bất đồng với phượng hoàng kim hoặc phượng hoàng lửa, phượng hoàng này là màu xanh lá chưa bao giờ thấy qua, đáng tiếc vỡ thành hai nửa.
Màu xanh lá..
Trong đầu nhớ tới Vệ Thanh Dương một bộ áo xanh kia, dáng người như trúc xanh.
Ngọc bội lưu ly phượng hoàng này thật ra rất tương xứng với hắn.
Cổ công công nhìn biểu tình yêu thích không buông tay của Cố Khinh Hàn, vội vàng lấy lòng giải thích:
"Bệ hạ, ngọc bội lưu ly này, truyền thuyết chính là vật đính ước của hoàng đế khai triều đại lục Nam Lăng của triều ta."
Trộm nâng một con mắt lên, thấy Cố Khinh Hàn không có không kiên nhẫn, mới nói tiếp:
"Rất lâu trước đây, phiến đại lục này chia làm vô số quốc gia, người của những quốc gia đó từng tự mình dụng binh muốn xưng vương, cực kì hiếu chiến, mấy năm liên tục chiến hỏa, bá tánh sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.
Vì vậy, trong lúc loạn thế, xuất hiện một vị truyền kỳ nữ tử, vị nữ tử này, ai cũng không có biện pháp tra được thân phận của nàng, dường như sinh ra từ hư không, nhưng nàng cứ như một thần thoại, dựa vào mưu trí của mình, thời gian mười năm ngắn ngủn, bình định vô số nước chư hầu, thống nhất toàn bộ thiên hạ, cũng mệnh danh phiến đại lục này là đại lục Nam Lăng."
"Khối ngọc bội lưu ly này, chính là vị nữ đế kia lưu lại, nghe nói, vẫn là vật đính ước của vị truyền kỳ nữ đế kia."
"Khối ngọc bội này, nó có thể hấp thu linh khí thiên địa, nạp vào cơ thể, nếu là người tập võ đeo, có thể trong thời gian ngắn nhất tăng nội lực lên, mà nếu là người bình thường mang, có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ."
Cố Khinh Hàn tặc lưỡi, không thể tưởng được ngọc bội này, còn có công dụng này, không khỏi lại cẩn thận nhìn xem, vừa nhìn, không khỏi cả kinh trong lòng, đây, đây, con thanh phượng hoàng này, giống như đang động, động đậy không theo quy tắc..
Lại nhìn kỹ, thanh phượng hoàng lại yên lặng nằm ở đó, giương cánh muốn bay.
Cùng ban đầu không có gì đặc biệt cái khác.
Chẳng lẽ, cô tự mình hoa mắt, chắc là không thể nào a?
Lật qua lật lại, vẫn như cũ không có phát hiện bất luận cái gì không ổn, không khỏi nhíu mày.
"Bệ hạ, nếu ngài thích khối ngọc bội lưu ly này, trực tiếp lấy cũng không sao, Vệ quý quân đều là người của ngài, khối ngọc bội này đương nhiên cũng là của ngài!"
Ngẩng đầu nhìn Cổ công công cười đến vẻ mặt vô sỉ, không khỏi bĩu môi, cô không có cái đam mê đoạt vật yêu thích của người khác.
"Có điều, bệ hạ, ngọc bội này có một chút không tốt!" Cổ công công nhíu mày, có chút ngập ngừng, khó xử mở miệng.
"Ồ, nơi nào không tốt?"
"Khối ngọc bội này, nghe nói là vật không may mắn."
Ngước mắt nhìn Cổ công công, lại nhìn nhìn ngọc bội vỡ thành hai mảnh trên tay, trầm giọng: "Nói!"
"Truyền thuyết, khối ngọc bội này bị hạ nguyền rủa, phàm là người nắm giữ khối ngọc bội này, vĩnh thế đều không có được chân ái, cả đời thê lương bất lực.
Mà người nguyền rủa, lại là nam nhân nữ đế yêu sâu đậm nhất."
"Nam nhân này cùng nữ đế xuất hiện kỳ quặc giống nhau, dường như từ trên trời giáng xuống, không có dấu vết để tra, hai người ban đầu hoạn nạn có nhau, như hình với bóng, vô cùng ân ái.
Về sau không biết xảy ra chuyện gì, hai người thế như nước với lửa, ước định quyết chiến ở Vân Thiên nhai."
"Trận chiến ấy, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tràng đại chiến kia giằng co bảy ngày bảy đêm.
Chờ đến thời điểm mọi người nhìn thấy nữ đế, nữ đế lảo đảo đi ra, sắc mặt tái nhợt, trên người toàn máu, không chỉ như vậy, ngay cả tóc nàng cũng bạc trắng như tuyết sau cuộc quyết chiến kia, đầu bạc sau một trận chiến.
Mà nam tử nữ đế yêu sâu đậm kia, rốt cuộc không thấy tung tích."
"Nữ đế được đến thiên hạ, ổn định thiên hạ xong, bèn thoái vị làm dân thường, mang theo ngọc bội lưu ly, cô đơn lang bạt, từ đó rốt cuộc không ai gặp qua nàng."
Thế mà còn có việc này, vậy vị nữ đế khai quốc này, cũng là nhân vật bi ai, được đến thiên hạ, lại không chiếm được nam nhân mình yêu tha thiết.
Cuối cùng, chỉ có thể một mình lưu lạc thiên nhai, cô tịch sống quãng đời còn lại.
Thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội trên tay.
"Ngươi nói, tìm được người khôi phục khối ngọc bội này, vậy sao còn không nhanh đưa ngọc bội cho hắn sửa?"
Cổ công công xấu hổ khó xử: "Bệ hạ, nếu hắn chịu hỗ trợ sửa ngọc bội, lão nô bất luận như thế nào, cũng sẽ cầu hắn sửa tốt ngọc bội lưu ly, nhưng người này là quái nhân, hắn được xưng thiên hạ đệ nhất thánh thủ, cái gì cũng đều có thể sửa lại như lúc ban đầu, lại muốn chủ nhân của đồ vật tự mình đi, hơn nữa, thỏa mãn yêu cầu của hắn, mới bằng lòng hỗ trợ.
Bằng không, cho dù là muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ không giúp ngươi."
Phàm là người có tài năng, đều có một thân cổ quái, đây ngược lại có thể lý giải, chỉ là, muốn Vệ Thanh Dương tự mình đi, đây chẳng phải là lại phải xuất cung một lần?
"Bệ hạ, vậy ngài xem.." Nhìn vẻ mặt suy tư của Cố Khinh Hàn, Cổ công công có chút không nắm bắt được ý của nàng, không khỏi cẩn thận hỏi.
"Đưa trẫm đi tẩm cung của Vệ quý quân, trẫm phải nhanh đến gặp hắn!" Đây là thời điểm cô nên cẩn thận hiểu biết ba vị quý quân của cô một chút, chung quy không thể tái diễn sự việc của Thượng Quan Hạo.
"Vâng.." Muốn gặp Vệ quý quân chỉ cần nói một tiếng là được không phải sao? Vì sao còn phải đại giá quang lâm, tự mình đến Trúc Nhã Hiên?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám chậm trễ thêm, vội vàng ở phía trước dẫn đường.
Từ đường lớn hoàng cung kim bích huy hoàng, người đi đi lại lại, mãi cho đến con đường sâu ngoằn ngoèo không ai ở, Cố Khinh Hàn không khỏi nhíu mày.
Càng đi càng an tĩnh, Vệ Thanh Dương này cũng sẽ không bị biếm lãnh cung giống như Thượng Quan Hạo đi?
Còn không đợi cô nghĩ xong, phía trước ẩn ẩn truyền đến từng đợt, từng đợt tiếng đàn, tiếng đàn kia khi thì êm dịu như tiếng suối, khi thì dồn dập như thác nước, khi thì thanh thúy như hạt châu trên mâm ngọc, khi thì lưỡng lự như lời nói nỉ non nhỏ nhẹ, mang người nghe cùng hòa vào trong tiếng nhạc.
Cố Khinh Hàn không khỏi bị tiếng đàn bay bổng này hấp dẫn, theo tiếng đàn mà đi.
Không biết đi được bao lâu, tiếng đàn dần dần rõ ràng, lọt vào trong tầm mắt, trong rừng trúc, nam tử một bộ áo xanh, xếp bằng ngồi xuống đất, một tiếng đàn cổ ngăn lại bước chân, đầu ngón tay thong thả kia, một ngón một ngón ưu nhã gảy.
Từ góc độ này của Cố Khinh Hàn, nhìn không tới chính diện nam tử, chỉ có thể nhìn đến dáng người thẳng tắp của hắn.
Tiếng đàn du dương, từ đầu ngón tay hắn chậm rãi chảy xuôi, một đàn một dây, nắm giữ trái tim người nghe.
Tiếng đàn như kêu như khóc, thì thầm nỉ non, phảng phất ở kể ra quá khứ của hắn.
Tiếng đàn, còn có..
còn mang theo một chút bất lực..
Tiếng đàn này, cô dường như ở nơi nào nghe qua, hình như là tiếng đàn buổi tối hồi cung ngày đó, làm cô thất thần rơi lệ ở Ngự Hoa viên.
Tuy rằng không phải cùng một khúc, nhưng người đánh đàn này, tất nhiên là cùng người.
Thấy nam tử áo xanh gảy đàn, cảm giác hắn chính là đàn, bởi vì hắn hiện giờ chính là cùng đàn hợp thành một, đem tình cảm của mình dung nhập vào trong tiếng đàn, chảy xuôi mà ra.
Đột nhiên, nam tử lơ đãng nghiêng mặt sang một bên.
Một bên này, vừa vặn để Cố Khinh Hàn nhìn đến sườn mặt hắn.
Tuy rằng chỉ là sườn mặt, vẫn làm cho tim cô đập mạnh một cái, một đạo kinh diễm hiện lên.
Lại thấy, người nọ rũ mắt, khóe môi hơi câu, ôn nhuận như nước, giống như tiếng đàn.
Gió nhẹ phất quá rừng trúc, phất qua tóc mái trên thái dương hắn, nhè nhẹ bay lên.
Hình ảnh duy mĩ kia, lại làm tim cô một lần nữa đập mạnh.
Mà khuôn mặt nhìn không ra một tia tỳ vết kia của hắn, thậm chí làm Cố Khinh Hàn tìm không ra từ ngữ biểu đạt.
Chỉ cảm thấy người này đẹp đến không giống người phàm tục.
Không đành lòng đến gần quấy rầy, bèn yên lặng như vậy nhìn nam tử áo xanh này ngồi dưới đất đánh đàn..