Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ



Đột nhiên, Cố Khinh Hàn hỏi một câu: "Khối ngọc bội lưu ly kia rất quan trọng đối với ngươi phải không?"
"Ừm, rất quan trọng!"
Cố Khinh Hàn còn muốn hỏi, khối ngọc bội kia là ai cho hắn, Vệ Thanh Dương đã nhẹ nhàng tự nói lên quá khứ của hắn.
Lửa trại chiếu vào trên mặt hắn, làm mặt hắn có một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, thoạt nhìn, thần thánh mà mê người.
"Khối ngọc bội kia là phụ hậu của ta để lại cho ta trước lúc lâm chung."
"Tổ phụ ta, là Bình Nam đại tướng quân Vệ quốc, tay cầm quyền cao, dưới một người, trên vạn người, phụ hậu, là nhi tử tổ phụ thương yêu nhất."
"Mẫu hoàng của ta sau khi lên ngôi, vì củng cố quyền lợi, chỉ tốn một chút thủ đoạn ở trên người phụ hậu của ta, đã đoạt được của tâm phụ hậu, dùng phi vị phượng hậu, sính lễ trên trời, thập lí hồng trang, nghênh thú phụ hậu ta.

Lúc ấy, mẫu hoàng đối với phụ hậu ta rất tốt, rất tốt..

Tốt đến mức khiến chúng phi hầu hậu cung đều ghen ghét."
"Sau đó, lại có ta, lúc còn rất nhỏ, mọi người đều nói, ta là hoàng tử được sủng ái nhất Vệ quốc, phụ hậu, xác thật sủng ta, sủng đến từ trong xương cốt, nhưng mà mẫu hoàng, tuy rằng sủng ta, nhưng ta trước nay đều không có cảm nhận được một chút tình thương chân chính của mẹ, mẫu hoàng sủng ái, chỉ là diễn trò ở trước mặt mọi người, xoay người đi, bất luận ta gọi nàng như thế nào, nàng đều sẽ không để ý đến ta!"
"Lại sau đó, thân mình phụ hậu càng ngày càng suy yếu, tổ phụ cũng không hiểu ra sao mất đi binh quyền, gần như đều vào trong tay mẫu hoàng."
"Có một ngày, ta đang đá cầu, quả cầu không thấy, ta tìm khắp nơi, ở một nơi ẩn nấp, nhìn thấy mẫu hoàng cùng Thần phi đang ân ái."
"Lúc ấy, ta muốn chạy qua hỏi mẫu hoàng có nhìn thấy quả cầu của ta hay không? Thời điểm còn chưa có chạy tới, dẫ nghe được Thần phi nói với mẫu hoàng, khi nào phong hắn làm phượng hậu.


Mẫu hoàng ôm Thần phi, đùa giỡn nửa ngày mới trả lời, thuốc đã thâm nhập cốt tủy của tiện nhân kia, thời gian sống không được bao lâu, hiện tại binh quyền đã thu hồi một nửa, nhưng mà còn có một nửa, bị bà già đáng chết kia âm thầm chuyển đi rồi, nhất thiết phải lấy được một nửa binh quyền kia, mới có thể động thủ."
Vệ Thanh Dương chua xót cười: "Lúc ấy ta còn nhỏ, căn bản không hiểu tiện nhân, bà già trong miệng mẫu hoàng chỉ là ai.

Tận đến khi, có một ngày.."
Thanh âm Vệ Thanh Dương có chút nghẹn ngào, hai tròng mắt nhìn xuyên qua lửa trại, dường như về tới trước kia.
"Một ngày kia, bệnh của phụ hậu thật sự nặng, ta biết phụ hậu thích ăn bánh hoa quế, ta bèn đến phòng bếp, học làm một chút bánh hoa quế, vui vẻ phấn chấn mà chạy đến tẩm cung của phụ hậu, từ xa, ta đã nghe được thanh âm cãi nhau của phụ hậu và mẫu hoàng."
"Lúc ấy, phụ hậu cười đến thật bi ai, cười đến thật điên cuồng, cho tới nay, phụ hậu đều là một người ôn nhu thiện lương, từ trước đến nay đều không tức giận, lúc ấy, ta nhìn đến nỗi sợ hãi, không biết tại sao phụ hậu đã cười lại khóc, cũng không biết tại sao sắc mặt mẫu hoàng sẽ dữ tợn, vặn vẹo như vậy."
"Từng ngày trôi qua, mẫu hoàng lại không có tới tẩm cung của phụ hậu, một lòng độc sủng Thần phi, phụ hậu bệnh không dậy nổi, tận đến khi bệnh càng kém, mẫu hoàng mới mang tính tượng trưng tới nhìn nhìn phụ hậu."
"Khi phụ hậu lâm chung, cho ta một khối ngọc bội lưu ly, nói là bảo vật gia truyền của gia tộc, còn bảo ta, đừng oán hận mẫu hoàng, ở vị trí này phải mưu lược tính toán, đừng hận nàng.

Lại bảo ta, nhẫn nhục chịu đựng, lấy bá tánh Vệ quốc làm trọng, bản thân phải vứt lại sau đầu, phụ hậu nói xong câu này, thì buông tay ly thế."
"Lại sau đó, mẫu hoàng chỉ hạ táng phụ hậu không đến bảy ngày, đã phong Thần phi làm hậu.

Cũng nghe theo lời nói của Thần phi, gả ta ra Lưu quốc xa xôi."
Trong mắt Vệ Thanh Dương, hai giọt nhiệt lệ trượt xuống, đem đầu vùi vào trong đầu gối, không tiếng động nức nở, đôi tay gắt gao ôm đầu gối.
Cố Khinh Hàn đau lòng, có trong nháy mắt muốn đem hắn ôm vào trong ngực, an ủi hắn.

Thanh âm rầu rĩ tiếp tục truyền đến: "Sau đó, sau khi tới được Lưu quốc, ta sống thật sự thống khổ, thời điểm mỗi khi ta sắp không chịu nổi, ta đều sẽ nghĩ đến phụ hậu, nghĩ, trong lòng sẽ không khó chịu, những điểm đó dần dần tích tụ, đã được ta sâu chuỗi lại với nhau, sau đó ta mới phát hiện, hóa ra, mẫu hoàng căn bản không phải thiệt tình muốn cưới phụ hậu, nàng chỉ là nhìn trúng binh quyền tổ phụ của ta.

Tổ phụ không hiểu ra sao ly kỳ chết đi, chỉ sợ cũng không thoát được can hệ với mẫu hoàng."
"Còn có phụ hậu, hắn kỳ thật cũng biết mẫu hoàng hạ độc dược cho hắn, biết rõ có độc, phụ hậu vẫn là uống vào, không nói gì, ở bên cạnh mẫu hoàng, chỉ là kính trọng, thúc giục ta học tập, dạy ta một ít kỹ xảo bảo mệnh."
"Có phải ta rất ngốc hay không? Sự việc trôi qua lâu như vậy, ta mới hậu tri hậu giác nhớ tới."
"Không, ngươi không ngốc, một chút cũng không ngốc! Nếu là ta, thời điểm ta bốn năm tuổi, ngay cả những ký ức đó cũng không có."
Gian nan xê dịch thân thể, tới gần bên người Vệ Thanh Dương.
Bàn tay ôm eo hắn, đem đầu của hắn ấn vào bả vai của mình, truyền động lực.
"Đừng sợ, về sau sẽ càng ngày càng tốt, những quá khứ đó, hãy quên tất cả đi, tin tưởng ta!"
Thân thể Vệ Thanh Dương chợt cứng đờ.
Theo tay nàng, dựa vào bả vai nàng, vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng thình thịch, trái tim dường như muốn nhảy ra.
Đỉnh đầu, thanh âm băng giá, từ tính của Cố Khinh Hàn chậm rãi truyền đến, mang theo một mạt yên ổn lòng người, đặc biệt là câu "tin tưởng ta" kia.
Đột nhiên, Vệ Thanh Dương rất muốn tin tưởng nàng một lần, cô đơn nhiều năm như vậy, thống khổ nhiều năm như vậy, y cũng muốn tìm một người để dựa vào, muốn đem chuyện quá khứ, tất cả quên đi, một lần nữa bắt đầu lại.

Đôi mắt nhắm lại, lẳng lặng cảm thụ hơi thở ấm áp trên người Cố Khinh Hàn.
Thân thể này, đã từng vô số lần cho y thống khổ, nhưng hiện tại, y lại đột nhiên không hề bài xích thân thể này.
Chỉ là, sự việc đã từng xảy ra rồi, thật sự có biện pháp đền bù trở lại sao?
Hồn nhiên của y, thơ ấu của y, sung sướng của y, trong sạch của y, tất cả của y, thật sự có thể trở lại được sao?
Cười chua xót.
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, nghĩ, lần này, sau khi trở về, hậu cung, nhất định phải chỉnh đốn một lần nữa, lần trước, là thả tất cả thân thể trong sạch, lần này, không phải thân thể trong sạch, mà muốn rời đi, cô cũng sẽ thả, tốt nhất đều an bài toàn bộ ra ngoài.
Đột nhiên, trên mặt đất đong đưa một trận.
Kéo nỗi lòng của hai người lại, nhìn khó hiểu trong mắt đối phương.
Con ngươi đen nhánh tỏa sáng, ngoại trừ ảnh ngược khó hiểu của chính mình ra, còn có ảnh ngược của ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Ánh sáng màu xanh? Như thế nào sẽ có ánh sáng màu xanh đây?
Từng người nghi hoặc quay đầu lại, một cái quay đầu này, khiến bọn họ sợ tới mức thân thể co rụt lại thật mạnh.
Chỉ thấy, ở nơi xa đen như mực kia, một vệt lại một vệt ánh sáng màu xanh nhàn nhạt lóe lên.
"Ngao ô!" "Ngao ô!" "Ngao ô!"
Từng tiếng sói tru, hết đợt này đến đợt khác đáp lại.
Con ngươi màu xanh nhàn nhạt, từ xa tới gần, lấy tốc độ không thể tưởng tượng, bốn phương tám hướng tấn công đến.
Sắc mặt Vệ Thanh Dương đại biến, một khuôn mặt trắng bệch, nháy mắt đứng lên.
Mắt Cố Khinh Hàn cũng là co rụt lại, bầy sói nhiều như vậy, ít cũng phải mấy trăm, hơn một ngàn con, thương thế của cô nghiêm trọng, căn bản vô pháp động thủ.
Chống thân mình, đứng dậy, đem Vệ Thanh Dương, hướng về phía sau của mình kéo một cái, che ở phía sau người mình.


Hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm đàn sói dữ từ xa tới gần kia, làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào đều có thể chiến đấu.
Đừng nói hiện tại người cô bị trọng thương, ngay cả đứng dậy đều khó khăn, cho dù là ở thời điểm đỉnh cao, cũng vô pháp chiến thắng nhiều sói đói như vậy a!
Cũng may, gần ngàn con sói này, cách Cố Khinh Hàn cùng Vệ Thanh Dương hai mét thì dừng lại, mỗi con mắt màu xanh nhàn nhạt nhìn chằm hai người bọn họ.
Những con sói đó trong khóe miệng mọc bốn cái răng nanh, con ngươi màu xanh nhàn nhạt lấp lánh hung quang, chân không ngừng cào cào mặt đất, mang theo từng trận bụi, giữ sức chờ phát động.
Vệ Thanh Dương nhìn bầy sói dày đặc này, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã trên mặt đất, còn tốt, Cố Khinh Hàn nhanh tay nhanh mắt, đỡ hắn lên.
Chẳng lẽ, các cô rơi xuống vực sâu vạn trượng kia không chết được, lần này lại muốn táng thân trong bụng sói sao?
Có thể lại thêm lịch tính chút nữa hay không? Có thể lại xui xẻo chút nữa hay không? Như thế nào những việc không hay gì đều để cô đụng phải?
Đệch!
"Ngao.."
Nơi xa, truyền đến thanh âm sói lớn hơn nữa, bầy sói nghe thanh âm sói tru như thế, từng con, toàn bộ đều "Ngao.." "Ngao.." tru theo đáp lại.
Cố Khinh Hàn rùng mình, hóa ra trong bầy sói này còn có Vua sói a.
Hiện giờ phải làm sao?
Tuy là cô thông minh nhạy bén, lúc này cũng không làm nên chuyện gì!
Bầy sói đi từng bước một về phía trước áp sát, Cố Khinh Hàn cả kinh, vội vàng cầm lấy cây đuốc trong lửa trại, làm bộ ném hướng bầy sói, bầy sói chỉ là hơi hơi lùi về phía sau một bước, rồi lại tập trung tiến về phía trước.
"Ngao.."
Vua sói lại tru lên một tiếng.
Theo một tiếng tru lên của Vua sói này, bầy sói dày đặc, tấn công che trời, lấp đất..


Nhấn Mở Bình Luận