Thái Văn Kỳ khoanh tay trên bàn, nằm gối đầu lên tay, mặt quay về hướng cửa sổ.
Anh quả thật hơi mệt nhưng không mệt đến nỗi phải nghỉ ngơi. Vừa nãy chạy đến chỗ thầy chủ nhiệm chỉ là vì ở đó có Tô Mộ Nghiên, nói mình bị ốm rồi xin thầy nghỉ ngơi cũng chỉ vì muốn nhận được sự quan tâm của Tô Mộ Nghiên mà thôi.
Chỉ tiếc rằng cô vẫn luôn né tránh anh, nghe thấy anh bị ốm cũng không lên tiếng hỏi han anh dù chỉ một câu.
Thái Văn Kỳ thật sự rất buồn, trái tim cũng cảm thấy rất đau.
Anh nằm trên bàn, mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, trong lòng thầm ước một điều ước mà anh cho là viển vông: Ước gì ngay bây giờ Mộ Nghiên sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Không ngờ rằng vừa ước xong, Thái Văn Kỳ đã phát hiện tiếng bước chân đang di chuyển tới gần.
Tiếng bước chân rất quen thuộc, thật sự là Tô Mộ Nghiên sao?
Trong lòng Thái Văn Kỳ kích động, anh nhắm mắt giả vờ ngủ thì lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Tô Mộ Nghiên: “Thái Văn Kỳ, cậu ngủ rồi sao?”
Thái Văn Kỳ nghe thấy giọng nói này thì vô cùng mừng rỡ, đúng là Tô Mộ Nghiên rồi!
Anh khẽ mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ vì Tô Mộ Nghiên quan tâm đến mình.
Mà Tô Mộ Nghiên lúc này đang cầm một hộp thuốc. Vừa rồi cô xin bác bảo cho mình ra ngoài cổng trường để mua thuốc hạ sốt cho Thái Văn Kỳ.
Mặc dù ở phòng y tế trong trường cũng có thuốc, nhưng hiệu thuốc lớn ở trước cổng trường có nhiều loại thuốc tốt hơn nên cô mới ra ngoài để chọn.
Chọn xong thì liền chạy một mạch quay về trường, đến lúc chạy lên tầng ba thì mệt quá nên không chạy nổi nữa.
Tuy nhiên, dù đã ngừng chạy được một lúc thì tim cô vẫn đập vô cùng nhanh. Nhất là khi bước tới gần Thái Văn Kỳ, trái tim cô lại đập càng nhanh, càng mạnh.
Cô vừa gọi anh, anh không trả lời nên cô nghĩ rằng anh đang ngủ, vì thế cô lại có dũng khí đến gần anh hơn.
Đặt hộp thuốc lên bàn, Tô Mộ Nghiên sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh Thái Văn Kỳ.
Nhìn vào khuôn mặt giống như say giấc của anh, lòng Tô Mộ Nghiên chợt thấy yên bình đến lạ.
Thật tốt vì bây giờ anh đang ngủ, bởi vì như vậy cô có thể không kiêng dè gì mà ngắm nhìn anh.
Ngắm nhìn đôi lông mày, ngắm nhìn hàng mi dày, ngắm nhìn từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của người mà cô thích.
Ngắm nhìn như vậy khiến tâm tình cô trở nên tốt hơn.
Chỉ là ngắm nhìn một lúc, cô lại cảm thấy chưa đủ. Cô cảm thấy mình thật tham lam, chỉ ngắm nhìn thôi vẫn không thể khiến bản thân thỏa mãn.
Rõ ràng ban đầu chỉ định mua thuốc rồi lên hỏi han anh vài câu, sau đó kiếm cớ gì đó để ở lại cùng anh nói chuyện. Vậy mà sau khi phát hiện ra anh đang ngủ, cô lại âm thầm đến bên anh, ngắm nhìn anh, sau đó lại không cầm lòng được mà còn muốn nhiều hơn nữa.
Cô muốn chạm vào anh, thật sự rất muốn chạm vào anh.
Tô Mộ Nghiên vì mong muốn này mà do dự rất lâu. Cuối cùng, phải lấy hết dũng khí cô mới dám từ từ vươn tay đến, chạm nhẹ một cái vào bên má anh.
Má anh thật nóng, còn bàn tay cô lúc này thì như bị thiêu đốt, thậm chí hai tai cô tự nhiên cũng cảm thấy nóng lên.
Thế rồi bàn tay đang chạm lên má anh từ từ di chuyển. Tô Mộ Nghiên lại chạm vào vầng trán của anh, sau đó là đến sống mũi cao cao của anh, tiếp theo đó là đến đôi môi của anh.
Đôi môi này đã từng hôn cô. Vào buổi chiều hôm ấy ở cô nằm trên cỏ, anh đã lén hôn cô.
Cô không tức giận, mà cô cảm thấy tội lỗi và áy náy.
Thế nhưng tận sâu trong lòng, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì người hôn cô là anh - người mà cô thích.
Mỗi lần nhớ lại nụ hôn hôm đó trái tim Tô Mộ Nghiên lại rạo rực. Lúc này cũng vậy, trái tim cô lại điên cuồng loạn nhịp. Ngón tay cô vẫn đặt trên đôi môi anh, lưu luyến không muốn rời đi.
Thế rồi một suy nghĩ bỗng hiện lên: Có thể ích kỷ thêm một lần nữa, được không?
Cô có thể hôn anh thêm một lần nữa, được không?
Tô Mộ Nghiên cảm thấy cái ý nghĩ ích kỷ này của bản thân thật đáng khinh. Thế nhưng… Tô Mộ Nghiên trước kia sắp trở về rồi. Còn cô, có lẽ cô sẽ biến mất, có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp lại Thái Văn Kỳ được nữa.
Vì vậy, làm ơn, hãy cho cô ích kỷ thêm một lần, chỉ một lần nữa thôi.
Tô Mộ Nghiên nhìn khuôn mặt của Thái Văn Kỳ rồi nhắm mắt, sau đó từ từ tiến lại gần anh.
Thái Văn Kỳ lúc này vẫn đang nhắm mắt nhưng lại cảm nhận được điều gì đó. Anh vô cùng hồi hộp, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Thế rồi bỗng nhiên, anh cảm nhận được sự mềm mại quen thuộc.
Là đôi môi của Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên đang hôn anh.
Thái Văn Kỳ vô cùng hạnh phúc, còn Tô Mộ Nghiên thì vừa thấy mãn nguyện lại vừa thấy đau buồn.
Cô hé miệng, khẽ ngậm lấy môi của Thái Văn Kỳ giống như anh đã làm với cô lần trước.
Thế nhưng không ngờ ngay sau đó, Thái Văn Kỳ lại đảo khách thành chủ, đôi môi anh bao trùm lấy đôi môi của Tô Mộ Nghiên, vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng mà hôn lấy cô.
Tô Mộ Nghiên ngây ngốc, còn chưa biết lên làm thế nào thì Thái Văn Kỳ đã ôm cô. Đôi môi của anh khóa chặt đôi môi cô. Hơi thở nóng bỏng của anh đan xen với hơi thở cô, lại giống như đang thiêu đốt cả cơ thể cô.
Tô Mộ Nghiên choáng váng, đầu óc quay cuồng, thế nhưng sau đó lại nhanh chóng tỉnh táo. Cô yếu ớt mà đẩy Thái Văn Kỳ ra, cô không muốn tiếp tục nữa.
Tuy nhiên Thái Văn Kỳ đang đắm chìm trong nụ hôn, mãi mãi không muốn dừng lại. Anh ôm chặt lấy cô, môi quấn lấy môi cô không rời.
Cô vừa thấy khó thở lại vừa thấy hoang mang. Đến lúc gần như không thể hô hấp nữa, đôi môi của Thái Văn Kỳ mới từ từ rời đi, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Tô Mộ Nghiên vì xấu hổ và tội lỗi mà đầu óc nóng bừng, giống như người bị sốt không phải Thái Văn Kỳ mà chính là cô.
Cô vội vàng đứng dậy, vô thức lẩm bẩm: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì liền nhận ra có điều gì đó không đúng. Anh vội vàng nắm lấy tay Tô Mộ Nghiên, lo lắng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Nhưng Tô Mộ Nghiên lại hất tay anh ra rồi chạy một mạch ra khỏi lớp. Thái Văn Kỳ liền nhanh chóng chạy theo, vừa chạy vừa gọi: “Mộ Nghiên, cậu sao thế?”
Trong lúc đó, Hứa Tông Dương đang đi trên hành lang tầng ba thì chợt thấy Tô Mộ Nghiên đang chạy về hướng mình, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì anh ta lại thấy Thái Văn Kỳ đang đuổi theo ngay phía sau cô.
Anh ta nhíu mày, đợi đến khi Tô Mộ Nghiên chạy qua chỗ của mình thì liền tiến đến cản đường Thái Văn Kỳ, không cho Thái Văn Kỳ đuổi theo Tô Mộ Nghiên nữa.
Thái Văn Kỳ đột nhiên bị chặn đường thì nổi nóng, quát: “Tránh ra!”
Tô Mộ Nghiên chạy ở phía trước có thể nghe ra sự tức giận của Thái Văn Kỳ nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ một mạch chạy đi.
Hứa Tông Dương lúc này liền lớn tiếng nói: “Tôi không tránh, cậu không được làm phiền Mộ Nghiên nữa!”
“Mày câm miệng!” Thái Văn Kỳ siết chặt bàn tay, vung nắm đấm thẳng vào mặt Hứa Tông Dương.
Hứa Tông Dương bị đánh lăn ra đất, Thái Văn Kỳ liền vội vàng đuổi theo Tô Mộ Nghiên thì Hứa Tông Dương lại vùng dậy, giữ chặt lấy chân Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ lúc này đã tức điên lên, quát: “Cút ra!”
Không ngờ rằng lúc này một thầy giáo lại đi lên tầng ba, thấy Thái Văn Kỳ và Hứa Tông Dương đang gây gổ thì liền lớn tiếng: “Hai em đang làm gì vậy?”
Thái Văn Kỳ quay lại nhìn thầy giáo, Hứa Tông Dương lúc này lại lên tiếng: “Thưa thầy, bạn học này vừa đuổi theo một bạn nữ, em muốn ngăn cản lại thì bị cậu ta…”
Hứa Tông Dương chưa nói hết câu thì Thái Văn Kỳ đã tức giận mà đạp mạnh một cái vào người anh ta khiến cho anh ta lại ngã vật ra đất.
Thầy giáo nhìn thấy cảnh này thì tức xanh mặt, liền gọi Thái Văn Kỳ và Hứa Tông Dương lên phòng giáo viên.
Thái Văn Kỳ không nghe theo, đang định đuổi theo Tô Mộ Nghiên thì Hứa Tông Dương lại nhếch mép, nói: “Mày không đuổi kịp cậu ấy đâu.”