*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tân Hưu thấy có người vào liền nheo mắt nhìn về phía này.
Tân Hưu chính là nhà tài trợ của bộ phim mới này, phim hôm nay chính là cảnh quay đầu tiên, Tân Hưu về nước thuận tiện ghé ngang xem xét một chút mà thôi.
Thấy hai người vừa tới đạo diễn liền treo nụ cười lên khoé môi, dẫn Tân Hưu đến chỗ của Tư Đồ Thuần.
Cô vừa nhìn người tới gần liền muốn tức tốc chạy ra bên ngoài cướp đại một chiếc xe, chạy thẳng về nhà.
Muốn phạt?
Đợi Tư Đồ Thuần bảo toàn mạng sống cái đã.
Là ai nói vừa lập gia đình vận may liền kéo tới?
Đúng vậy.
Là cô nói chứ ai.
May mắn chưa tới không bao lâu, vậy mà xui xẻo gấp đôi liền ập tới.
Đạo diễn họ Tấn gọi là Tấn Lỗi, bộ phim này là bộ phim thứ ba của ông, hai bộ phim trước đều dành được giải tác phẩm xuất sắc, lúc ông vừa gia nhập vào ngành giải trí, Tấn Lỗi còn phân vân không ít, bộ phim đầu tiên chính là ông đánh liều một phen, tiền mời diễn viên, thuê hậu kì, máy quay…đều do ông xuất tiền túi ra, làm được phân nửa phim xảy ra trục trặc, tiền ông làm vốn cũng đã dùng gần hết.
Tấn Lỗi nghĩ cũng không nghĩ liền đem bốn mẫu ruộng ở quê bán đi, hai căn nhà của tổ tiên cũng đem đi cầm cố, như vậy mới trang trải được kinh phí.
Nhưng chỉ đủ chứ không dư, hậu kì cũng không có tiền thuê những người chuyên nghiệp, chỉ có thể thuê dân nghiệp dư, hình ảnh tuy không quá nét nhưng chất lượng của phim lại hấp dẫn người khác, tình tiết rất mới lạ, nên thu về không ít người xem.
Bộ phim đầu tay của Tấn Lỗi còn làm mưa làm gió suốt mấy năm, Tấn Lỗi thu về tay không ít tiền, đem ruộng đã bán mua lại, nhà của tổ tiên cũng lấy lại được.
Còn dư không ít, Tấn Lỗi đem mấy ngàn tệ vào trong chùa xem như cúng công quả, trả công cho thần linh đã phù hộ ông.
Tấn Lỗi dẫn Tân Hưu đến trước mặt bọn họ còn vui vẻ mà giới thiệu.
- Vị này là Tân Hưu là nhà tài trợ của đoàn phim chúng ta.
Hoa Thần xã giao rất giỏi, đưa tay lên muốn bắt tay với Tân Hưu.
- Tôi là Hoa Thần là trợ lý của Tư Đồ Thuần.
Tân Hưu hơi cong khoé miệng mà gật đầu, đưa tay ra nắm lấy tay Hoa Thần mà bắt tay.
Tư Đồ Thuần cũng nói vài câu qua loa liền kiếm cớ muốn làm quen với môi trường xung quanh mà chuồn đi mất.
Cô vừa đi Tân Hưu chân sau cũng nói có việc nên đi tìm thư ký.
Ở đây có bốn tầng, sảnh cũng rất rộng, từng gian phòng liền kề nhau, cửa là cửa kéo, còn được làm bằng giấy chỉ có cửa sổ được làm bằng gỗ hoàn toàn.
Tư Đồ Thuần cầm trong tay tờ kịch bản, nhìn thấy chỗ đông người nhất, xác định là chỗ quay phim mới đi tới, tìm một cái ghế đặt vào một góc mà ngồi xuống.
Cô chính là tránh một lúc bọn họ muốn tìm mà không tìm thấy Tư Đồ Thuần, bộ phim đầu tiên không thể để phí mất thời gian.
Cô đọc kịch bàn hăng say đến mức có người ngồi bên cạnh vẫn không hay biết gì.
Tân Hưu:" Cá nhỏ? Là cậu sao?"
Tư Đồ Thuần nghe biệt danh quen thuộc này kịch bản trong tay hơi run lên mà ngẩn đầu, thấy là Tân Hưu liền lui về sau một cái, nhưng ghế ở đây chính là ghế đẩu* cô lúc nãy đã ngồi ở một góc tường rồi, có lui nữa cũng không còn chỗ lui, cả người như bị dồn vào bước đường cùng.
* ghế đẩu
Tư Đồ Thuần trấn an bản thân phải bình tĩnh, nhưng lúc lên tiếng giọng vẫn còn run run:" Cá, cá nhỏ? Biệt danh như vậy anh đừng tuỳ tiện đặt lung tung."
Tân Hưu không biết nghĩ gì liền rơi vào trầm mặc, nhưng lại muốn xác nhận thêm một lần nữa mà lên tiếng:" Cá nhỏ, không phải cậu sao? Tớ là Thuỷ Trụ, cậu thật sự không phải Cá nhỏ?"
Tư Đồ Thuần nghe hai từ Thuỷ Trụ khoé mắt hơi đỏ, kịch bản trong tay bị xiết đến nhăn một góc:" Thuỷ Trụ thật sự là cậu sao? Sao cậu cũng xuyên không giống tôi vậy? Cậu cũng bị té giếng?"
Tân Hưu nghe lời này khoé môi liền nhếch lên cao, kéo lấy Tư Đồ Thuần vui mừng mà ôm chặt:" Sao cậu lại chết như vậy chứ? Tôi biết cậu xui xẻo nhưng sao lại xui xẻo đến té giếng mà chết? Không có chỗ đi không thể sang nhà tôi ở nhờ sao?"
Động tĩnh phía bên này quá lớn, đám người ở gần thấy hình ảnh hai người ôm nhau thân thiết như vậy, liền không nhịn lại mà đưa điện thoại chụp lại, cũng có người hít một ngụm khí.
Bọn họ lúc trước còn thắc mắc tại sao đạo diễn lại muốn mời một người không có kinh nghiệm đóng vai phụ này, hiện tại đã hiểu.
Tư Đồ Thuần chính là đi cửa sau.
Còn không biết xấu hổ mà che giấu?
Bọn họ vừa nghĩ tới đây liền khịt mũi coi thường.
Tư Đồ Thuần đưa tay ôm lại Tân Hưu mà quên mất thân phận hiện tại của hai người không giống lúc trước.
Xúc cảm qua đi, Tân Hưu mới ngượng ngùng buông cô ra.
Hai người cúi đầu vào nhau mà thì thầm to nhỏ.
Tân Hưu:" Tôi không biết tại sao lại xuyên vào trong đây, tôi không chết, tôi chỉ là ngủ quên mà thôi, lúc nãy tôi chỉ đánh liều lên hỏi một chút, trách cũng trách khuôn mặt này quá giống cậu đi."
Thuỷ Trụ chính là tác giả của bộ truyện tranh này, cũng là bạn thân duy nhất của Tư Đồ Thuần, một người vì bị té giếng chết mà xuyên vào đây, còn một người chính là ngủ quên mà xuyên vào thân thể của một nam nhân, còn là nam chính.
Tư Đồ Thuần đưa tay sờ tới lui trên mặt mình, đáp:" Rõ ràng cái này là mặt tôi mà, là cậu lấy ý tưởng vẽ từ mặt tôi."
Tân Hưu vò vò mái tóc được vuốt gọn ra phía sau:" Cậu thì xuyên vào đúng vị trí, vậy còn tôi? Tại sao lại xuyên vào một người con trai như vậy chứ, ông trời cũng thật bất công với người vô tội."
Tư Đồ Thuần nghe không nổi nữa liền cắt ngang:" Cậu vô tội? Cậu là người có tội, bởi vì cậu mà hiện tại tôi đã là phụ nữ có gia đình, còn lo sống lo chết phải gặp nam chính."
Tân Hưu:" Hiện tại thì tốt rồi, tôi Thuỷ Trụ bạn cậu, hiện tại đã xuyên vào thân thể nam chính, nhất định sẽ bảo vệ cậu cùng chồng yêu của cậu, coi như bù đắp có được không?"
Tư Đồ Thuần nghe lời này liền liếc y một cái:" Nếu như vậy có xem là tôi quyến rũ cậu không? Sau đó giống như cốt truyện, tôi bị nam phụ giết chết."
Tân Hưu nuốt một ngụm nước bọt, nghe lời này của cô cũng thấy có phần hợp lý:" Vậy chuyện này đừng để người khác biết, đừng để bọn họ biết chúng ta quen biết nhau, trao đổi wechat đi, có gì tôi sẽ liên lạc với cậu."