Hoa Thần cười khẩy:" Em còn có thể ăn? Muốn ăn trước tiên rời khỏi khách sạn trước, em muốn vừa ăn vừa có hàng trăm phóng viên vây quanh, vừa quay vừa phỏng vấn em sao?"
Tư Đồ Thuần vừa nghĩ tới liền thở dài một hơi.
Như vậy không được sao?
Nếu không phải diễn viên cần chú ý hình tượng, chỉ sợ hiện tại Tư Đồ Thuần thật sự đã làm như vậy.
Cô có thể vừa ăn vừa miêu tả món ăn cho bọn họ luôn đó.
Hoa Thần giúp cô đem quần áo bỏ vào vali, Tư Đồ Thuần hiện tại chỉ mặc áo thun trắng phối dưới quần đen dài, nhìn qua rất giống người bình thường, nếu nói là nhân viên khách sạn tất nhiên sẽ có người tin là thật, nhưng chẳng qua nhan sắc có chút bắt mắt, nhìn qua liền khiến người khác chú ý đến.
Tư Đồ Thuần ngay từ đầu vốn dĩ muốn bứt mình ra, không dính dáng tới nhân vật chính trong cốt truyện, giờ thì hay rồi.
Không chỉ dính mà còn đứng đầu ngọn gió luôn.
Đúng là xui xẻo.
Cô chỉ muốn đưa tuýp thuốc dị ứng cho Đàm Lôi thôi mà? Đây là lòng tốt đó.
Lòng tốt của cô vậy mà bị chụp được, còn viết là cử chỉ ái muội.
Sống hai kiếp cũng vẫn xui xẻo.
Đợi vài hôm nữa Tư Đồ Thuần nhất định đi cúng giải hạn, cô không cần may mắn chỉ mong xui xẻo đừng đeo bám mình nữa mà thôi.
Khách sạn này có hai cửa, cửa sau thông ra một cái hẻm nhỏ, chạy gần năm phút mới ra tới đường lớn, Hoa Thần lái xe đổ ở cửa sau, cửa chính có không ít phóng viên, từ trong sảnh đến ngoài cửa khách sạn
Tư Đồ Thuần đi theo phía sau Hoa Thần, vali lạch cạch kéo theo phía sau.
Cửa chính với cửa sau không dính dáng gì tới nhau, nên lúc hai người ra được bên ngoài vẫn chưa có phóng viên nào phát hiện ra.
Lúc vừa lên xe, Tư Đồ Thuần liền lấy điện thoại ra lên weibo.
Bên dưới đúng thật toàn lời ác ý, còn nhắm ngay Tư Đồ Thuần mà công kích.
Tư Đồ Thuần chụp màn hình lại, mới thoát ra bên ngoài.
Hai người chỉ xử lí buổi sáng qua loa, liền gấp rút trở về.
Chuyện này nói lớn cũng rất lớn, chỉ sợ phải mở một cuộc họp báo để nói, nhưng hiện tại trên mạng đã loạn đến gà bay chó sủa, fan girl của Đàm Lôi vào công kích Tư Đồ Thuần, fan của Tân Hưu cũng không ngoại lệ.
Tư Đồ Thuần kêu Hoa Thần ghé vào chợ trời.
Nếu là bình thường Hoa Thần tất nhiên không đi theo, nhưng hiện tại tình thế đang loạn, nếu không đi theo nếu xảy ra chuyện gì, Hoa Thần căn bản không xử lí nổi đâu.
Chưa kể Tư Đồ Thuần so với lúc trước như hai người hoàn toàn khác nhau, lúc trước chính là cam chịu, nhẫn nhịn, hiện tại người khác ăn một miếng của mình liền ăn lại mười miếng của người khác.
Lúc đầu Hoa Thần còn nghĩ bản thân thật sự nghĩ nhiều, nhưng càng quan sát càng thấy Tư Đồ Thuần thật sự thay đổi rồi.
Y thở dài một hơi.
Sao có thể không thay đổi?
Một người bị ép đến đường cùng, phải thay đổi để tự bảo vệ bản thân.
Con người ai cũng sẽ thay đổi mà thôi, chẳng qua chưa bị đẩy tới bước đường cùng.
Cũng có thể thay đổi quá nhỏ nên người xung quanh nhất thời không nhận ra, lúc nhận ra thì người kia đã khác xa lúc trước rồi.
Tư Đồ Thuần mua không ít đồ, đều là thịt, nếu không phải thịt thì chính là chân gà, căn bản không có màu xanh của rau.
Hoa Thần trước khi thả cô xuống còn lên tiếng nhắc nhở:" Tháng sau chúng ta phải quay phim, em đừng lên cân, đạo diễn hiện tại rất hài lòng với em hiện tại rồi."
Tư Đồ Thuần trước khi xuống xe còn đảm bảo bản thân sẽ không ăn quá nhiều thịt, những thứ này mua về tẩm bổ cho vị trong nhà mà thôi.
Lớn tuổi rồi ấy mà, cần ăn thịt nhiều một chút.
Chân gà cũng cần phải ăn nhiều, ăn chân thì sẽ không bị đau khớp.
Hoa Thần vẫn là lần đầu tiên nghe có người nói, ăn chân gà sẽ không bị đau khớp.
Nhưng dù sao đi nữa chỉ cần Tư Đồ Thuần không lên cân, Hoa Thần cũng sẽ không quản mấy lời vô lý của cô.
Lời của Tư Đồ Thuần tám câu thì hết sáu câu đều không nghiêm túc.
Tư Đồ Thuần đem đồ xuống còn vẩy tay tạm biệt Hoa Thần mới vào nhà.
Hai tay cô xách không ít thịt, xách không hết Tư Đồ Thuần liền treo lên cánh tay mà chạy đi vào.
Thím Trần vừa thấy cô thì có chút bất ngờ nhưng vẫn tiến lên giúp đỡ:" Cậu chủ nói phu nhân buổi chiều mới trở về nên tôi vẫn chưa chuẩn bị kịp buổi trưa."
Tư Đồ Thuần:" Con ăn bên ngoài rồi mới trở về."
Hiện tại chỉ mới mười một giờ, Tân Tử cũng vừa ăn cháo xong, bà chỉ nấu cháo đủ mình hắn ăn, căn bản không nấu dư.
Chưa nói đến dạo phu nhân chân trước chân sau vừa đặt ra bên ngoài, Tân Tử như muốn tự bế trong phòng, thức ăn cũng không ăn được mấy miếng.
Thím Trần muốn gọi cho Tư Đồ Thuần nhưng ngẫm đi ngẫm lại liền không gọi, dù sao cô ra bên ngoài chính là xử lí công việc, phỏng chừng rất bận rộn.
Chuyện không quá lớn, bà sao có thể làm phiền?
Tư Đồ Thuần đưa đồ cho thím Trần đem vào, bản thân kéo vali mang vào phòng đặt vào một góc mới chạy ra bên ngoài.
Thím Trần đem thức ăn bỏ vào tủ lạnh, lúc trở ra bà nhìn Tư Đồ Thuần ngồi trên sô pha cắn táo, có chút khó xử muốn nói lại không lên tiếng.
Cô ngửa đầu ra phía sau mà nhìn thím Trần, nói:" Lúc con về tới bây giờ con thấy thím có gì muốn nói đúng không? Thím có việc gì cứ nói đi, chú không ăn? Hay chú tâm trạng không tốt?"
Thím Trần suy nghĩ một lúc liền lắc đầu, đi tới bên cạnh Tư Đồ Thuần mà ngồi xuống.
- Cậu chủ không bỏ bữa, tâm trạng cũng không phải không tốt, tôi biết tôi chỉ là người làm công ở đây nhưng nhìn cậu chủ từ nhỏ tới lớn, từ nhà chính sang đây ở cùng cậu chủ, từ bé tính cách cậu chủ có chút không tốt, miệng thì nói như vậy nhưng lòng thì suy nghĩ ngược lại.
Tư Đồ Thuần mờ mịt mà nhìn thím Trần.
Bà đặt nắm lấy tay Tư Đồ Thuần, nói tiếp:" Tôi chỉ là người làm nên biết bản thân không có tư cách cầu xin chủ của mình thứ gì, nhưng lần này tôi xin phu nhân, đừng bỏ rơi cậu chủ, lúc phu nhân về đây tâm trạng của cậu chủ tốt lên không ít, thức ăn cũng ăn nhiều hơn lúc trước, sắc mặt hồng nhuận, tuy cậu chủ không thể đi, nhưng tính cách của cậu chủ chính là ngươi cho ta một, ta cho ngươi một ngàn."
Thím Trần biết, người trong gia tộc không yêu thích gì Tân Tử, luôn muốn hại hắn.
Lúc trước bà ra sức bảo vệ Tân Tử, đến thức ăn cũng không dám lơ là, nhưng chỉ có thể bảo vệ được trong khả năng, nếu người bên kia ra mặt, bà có muốn bảo vệ cũng không thể.
Nhưng hiện tại chỉ có Tư Đồ Thuần thể bảo vệ được Tân Tử.
Tư Đồ Thuần:" Con không hiểu ý của thím, tại sao con lại bỏ chú ở lại chứ? Cuộc sống hiện tại con thấy rất hài lòng, không có gì bất mãn hết."
Thím Trần hai mắt đỏ hoe mà nhìn Tư Đồ Thuần:" Trên mạng nói phu nhân đang qua lại với cậu chủ nhỏ, cậu chủ không xem tv buổi sáng nên vẫn chưa biết, chỉ cần phu nhân không bỏ rơi cậu chủ, chuyện này tôi nhất định giúp phu nhân giữ kín."
Thím Trần chỉ giúp được trong khả năng của bản thân mà thôi, bà là một người làm công, khả năng có hạn.
Nói chi người kia lại là cậu chủ nhỏ, cho dù ly hôn với Tân Tử, Tư Đồ Thuần vẫn có cuộc sống rất hạnh phúc, chỉ là Tân Tử khi không có Tư Đồ Thuần, chắc chắn sẽ khổ sở.
Quay lại tháng ngày nhốt bản thân trong phòng, một ngày ăn chưa được một bát cơm nhỏ.