Tuy Tân Tử với Tân Hưu không mấy hoà thuận, nhưng với tính cách của Tân Hưu, hắn biết rõ y sẽ không làm như vậy.
Những thứ của Tân Tử, Tân Hưu trước giờ chưa từng để ý tới ngoại trừ chiếc ghế chủ tịch kia.
Buổi tối hôm nay Tân Tử phá lệ gần mười hai giờ mới ngủ, Tư Đồ Thuần cũng lần đầu tiên ở lại phòng hắn đến mười hai giờ mới trở về phòng.
Buổi sáng Tư Đồ Thuần dậy tương đối sớm, còn nấu một nồi cháo hoa để ăn sáng, cô nấu xong liền lạch bạch chạy trở lại vào phòng nằm nghịch điện thoại thêm một lúc, thấy đồng hồ trên điện thoại đúng bảy giờ mười lăm mới lên gọi Tân Tử dậy.
Tân Tử tuy hôm qua ngủ muộn nhưng buổi sáng dậy tương đối sớm, trời tờ mờ sáng đã dậy, bởi vì quen giấc, lúc hắn chưa dùng xe lăn, mỗi sáng Tân Tử đã dậy lúc bốn giờ rưỡi để xử lí công việc, duyệt hồ sơ, cũng có lúc một tuần liền không ngủ.
Lúc ngủ cũng chỉ ngủ được ba tiếng, nhưng lúc hắn bị tai nạn đến nay, cơ thể mới có thể nghỉ ngơi lâu như vậy, tâm trí cũng không suy nghĩ đến chuyện công việc, thời gian đầu có chút không quen nhưng dần dần hắn liền quăng chuyện này ra sau đầu, chuyện cần xử lí sẽ kêu A Trụ thay bản thân ra mặt.
Tư Đồ Thuần gõ của nhẹ mấy cái, hô nhẹ một câu như không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tân Tử, nhưng lại không biết hắn đã dậy lúc năm giờ rưỡi, lúc trời bên ngoài chưa tỏ.
Tư Đồ Thuần mở hé cửa liền chen người vào.
Vừa quay lại liền nhìn thấy Tân Tử ngồi trên xe lăn nhìn về phía này, cô bị doạ cho nhảy dựng.
Tân Tử nhướng mày.
Tư Đồ Thuần đặt tay lên ngực vuốt vuốt vài cái mới thở phào một hơi, nói:" Tôi nấu đồ ăn sáng xong rồi, muốn lên gọi chú dậy để ăn sáng, hôm qua chúng ta có hẹn với bác sĩ hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra."
Tân Tử trầm ngâm vài giây mới gật đầu, Tư Đồ Thuần chỉ thấy hắn ghi ghi chép chép một lúc mới khép sổ trên bàn lại.
Cô như hiểu ý nhẻo miệng cười chạy tới đẩy hắn ra khỏi phòng.
Hai người xử lí xong bữa sáng đã gần chín giờ, lần này vẫn là Tư Đồ Thuần xuất trận.
Cô đẩy Tân Tử xuống gara xe, nhìn những chiếc xe đủ màu sắc, chiếc có mui, chiếc không có hay những chiếc xe đen hầm hố liền cảm thấy bản thân thở không thông.
Cái này mà là xe sao? Tư Đồ Thuần cảm thấy bản thân chính là đang đứng trong một gara vàng, những chiếc này quy đổi ra thành tiền chắc chắn để một người bình thường sống hưởng thụ năm sáu đời không hết.
Tư Đồ Thuần nhìn một lúc liền thấy hoa mắt, trong đây tổng cộng lại có bao nhiêu số không, Tư Đồ Thuần cũng không đếm nổi.
Tân Tử chỉ thấy ánh mắt cô bắn tới phía này, lại nhìn đăm đăm vào mình liền có chút không được tự nhiên mà lên tiếng.
- Cô lái chiếc xe màu đen đó đi.
Tư Đồ Thuần nhìn theo hướng tay của hắn chỉ, chỉ thấy một chiếc xe màu đen có mui, bên trên là hình con ngựa, tuy gầm thấp chỉ chở được hai người nhưng đối với loại xe này Tư Đồ Thuần muốn không biết cũng không thể.
Là Lamborghini, bên trên xe còn có biểu tượng hình con ngựa đứng hai chân, giá xe hãng này không rẻ, chi phí sữa cũng rất đắt.
Tư Đồ Thuần đè nén kích động, đáp:" Xe này đắt như vậy, hay chúng ta lái chiếc màu đỏ đó đi? Hiện tại tôi không thể để người khác nhận ra nếu đi chiếc đó, chẳng phải vạch mặt cho dư luận xem sao? Bọn họ nhất định nói tôi moi tiền người bao nuôi để mua xe."
Tân Tử nhìn chiếc xe cô chỉ liền có chút khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu:" Nghe theo ý cô."
Tư Đồ Thuần không quá hiểu biết về xe, ngoại trừ xe logo hình con ngựa cô cho là đắt nhất, còn những loại khác cô đều liệt kê vào danh sách, đẹp hoặc không đẹp.
Tân Tử được Tư Đồ Thuần đỡ lên ghế lái phụ của xe, Tân Tử vừa lên liền làm một loạt động tác liền mạch còn chưa an tâm mà kiểm tra lại một lần.
Tư Đồ Thuần nhìn hành động này khoé mắt liền giật giật.
Tuy tay lái cô không vững, nhưng tính mạng của Tư Đồ Thuần cũng nằm trong tay mình, cô có thể chạy không cần giữ mạng sao?
Tân Tử kiểm tra dây an toàn, còn kiểm tra đệm khí của xe, phòng trường hợp bị va chạm với xe khác đệm khí không hoạt động, Tân Tử kiểm tra xong tay liền nắm tay nắm trên đầu xe.
- Tôi sẵn sàng rồi.
Tư Đồ Thuần cài dây an toàn xong liền lái ra khỏi biệt thự.
Cô vừa lái khỏi nhà bốn phút, liền cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Tư Đồ Thuần đã chọn chiếc xe bình thường nhất trong gara xe của Tân Tử rồi, sao trên đường có không ít xe dùng điện thoại chĩa về xe bọn họ vậy?
Tư Đồ Thuần:" Có phải xe chú bên ngoài bị gì không? Để lâu nên bị bụi hay bị trầy nặng lắm sao?"
Tân Tử:" Mỗi tuần đều có người lau dọn gara, xe này tôi vừa đem vào gara đã bị tai nạn, vẫn chưa có cơ hội chạy."
Nếu không có cơ hội chạy, chắc chắn sẽ không có việc bị va chạm mà trầy đến bong tróc sơn.
Tư Đồ Thuần dừng đèn đỏ, có không ít con mắt nhìn vào xe bọn họ, nhìn qua thế nào cũng giống con vật trong sở thú bị nhìn thấy rồi quay phim chụp hình lại.
Tư Đồ Thuần với ra phía sau lấy một cái mũ đen, khẩu trang cũng đeo vào, mới mở cửa kính xuống.
Hơi ngiêng người qua cửa sổ, bắt đại một người đang chĩa điện thoại về phía này mà hỏi.
- Em gái cho hỏi một chút, các cô làm gì cứ quay phim chụp ảnh xe tôi vậy? Xe tôi bề ngoài khó coi lắm sao, nhưng tôi thấy cũng không tệ mà?
Người được hỏi có chút bối rối, nhưng nghe câu sau của Tư Đồ Thuần liền lắc đầu như trống.
- Không khó coi, siêu xe như vậy ở thành phố mấy lần được thấy chứ? Chúng tôi phải quay phim chụp ảnh thật nhiều để lúc về sẽ mở lên ngắm dần, ai không muốn ngồi trên siêu xe giới hạn, bên cạnh chở một soái ca, vừa nghĩ tới người tôi liền sướng điên rồi.
Tư Đồ Thuần nhìn đèn đỏ vẫn còn mấy giây mới yên tâm tán gẫu tiếp:" Tôi nói này, nếu cô phấn đấu cả đời không mua được siêu xe thì thử lấy chồng giàu đi, ở đây không có thì ở thành phố khác có, nếu đi được đường tắt thì cứ đi đường tắt, nếu cô không thích phú nhị đại vậy thì lấy ba của cậu ta cũng không tồi."
Người phụ nữ nghe vậy liền gật đầu như trống, lại hỏi lại Tư Đồ Thuần:" Vậy cô cho tôi một chút bí quyết được không? Nếu cô không muốn cũng không sao."
Tư Đồ Thuần hào phóng mà khoác tay, dựa vào ghế lái, để cho người phụ nữ nhìn thấy Tân Tử.
- Tôi đi đường tắt.
Cô nghe tiếng còi xe phía sau giục Tư Đồ Thuần, cô liền vẫy tay tạm biệt người kia mà lái đi.
Tư Đồ Thuần lái được một đoạn liền cởi nón với khẩu trang đặt lên đùi Tân Tử.
Tư Đồ Thuần:" Xe này rất đắt? Tôi chọn chiếc bình thường nhất trong gara của chú rồi nhưng vẫn thu hút không ít người, toi rồi, lần này dư luận sẽ nhận ra tôi."
Tân Tử:" Không đắt, chẳng qua ở thành phố không có mấy người lái nên có phần hiếm lạ."
Tư Đồ Thuần nghe hai chữ " không đắt" mới thở nhẹ một hơi.
Không đắt là được rồi, nếu có va chạm thì tiền sửa chữa cũng không vượt quá ba con số.
Nhưng cô tất nhiên không biết, ý của Tân Tử không đắt bằng những chiếc xe khác trong gara, nhưng nếu so với lamborighini lại đắt hơn, tuy xe vẫn chưa sản xuất hết nhưng đều đã có người đặt trước còn là dòng xe đắt nhất của hãng, nổi tiếng nhất nhì ở Pháp, lúc vừa mới tung ra bản mẫu có không ít người tranh đến u đầu mẻ trán mới đặt được.
Tân Tử chỉ nhờ một chút mối quan hệ liền thuận lợi đặt mua, bởi vì đợi sản xuất rồi vận chuyển về bằng đường thuỷ nên gần ba tháng mới tới tay hắn.