Editor: Hàn Tử Quân
Cầm bức thư lên, Đường Thi khó có khi hoạt bát trả lời: "Đúng vậy, em đang gửi thư tình đấy.
"
"Ôi Đường Đường, em còn nhỏ như vậy mà đã có người thích, anh ta có đẹp trai như anh Đoạn không?" Trần Nghĩa sợ ngây người, lại bát quái xích lại gần hỏi.
Đoạn Thích chạy tới bên cạnh ba người, không nói hai lời, trực tiếp nhấc chân đạp người.
Trịnh Tiểu Hi "Phốc phốc" cười một tiếng: "Trần Nghĩa ơi là Trần Nghĩa, chừng nào thì đầu óc của anh có thể linh hoạt thông minh lên một chút vậy?"
Đoạn Thích với Trần Nghĩa đều nhìn về phía Trịnh Tiểu Hi, lại đồng loạt quay đầu nhìn Đường Thi, Đường Thi dán tem xong rồi giao cho ông chủ, cười giải thích: "Trong thư biểu lộ tình cảm của em, chẳng qua là tình cảm với bà hàng xóm cách vách, chẳng lẽ không thể gọi là thư tình sao?"
Trần Nghĩa: "Cái này làm anh có cảm giác bị lừa, không được, Đường Đường, em đến đây nhận lỗi đi.
"
"Vậy được rồi, em mời anh ăn kem, vừa lúc cùng nhau đi luôn.
" Đường Thi chỉ chỉ vị trí quán kem nhỏ.
"Được đủ trượng nghĩa, anh đi trước chọn kem, Đường Đường đợi lát nữa em tới trả tiền là được rồi.
" Trần Nghĩa đang cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi, đến cửa hàng kem thì không còn gì tốt hơn nữa.
"Trần Nghĩa, anh đừng cướp mất kem vị bò sữa của em.
" Trịnh Tiểu Hi đuổi theo.
"Anh mới không thích vị sữa.
"
Giọng nói ồn ào của hai người dần dần đi xa, trên mặt Đường Thi chậm rãi nở một nụ cười, cảm giác thanh xuân thật là tốt đẹp.
Bên người quá yên tĩnh, Đường Thi ngẩng đầu nhìn thì thấy Đoạn Thích đang lấy một ánh mắt kỳ quái quan sát cô, rất lạ lẫm, nói không rõ là cảm giác gì, Đường Thi cảm giác có chút không biết làm thế nào, ngược lại nhìn thẳng vào quai hàm của Đoạn Thích.
"Em mời anh luôn anh không muốn sao, coi như là đáp lễ chuyện ngày hôm qua.
"
Đoạn Thích thu tầm mắt lại: "Hừ, đồ nịnh hót" quay đầu bước đi, chẳng qua đôi chân dài kia lại đi về phía quán kem nhỏ.
Đường Thi cười khẽ một tiếng, nhận lấy cái trừng của Đoạn Thích, thiếu niên xinh đẹp khẩu thị tâm phi, ân, đây cũng là chính thanh xuân đi.
Trả tiền cho ba người xong, nhưng Đường Thi không mua, Trịnh Tiểu Hi thỏa mãn ăn kem vị bò sữa của mình, thấy Đường Thi không mua cho bản thân thì hỏi: "Đường Đường, cậu không ăn sao?"
Đường Thi lắc đầu, khoát khoát tay cầm chai nước trái cây nói: "Tớ uống nước trái cây là được rồi, ăn quá nhiều kem không tốt cho thân thể, nhất là con gái, thi thoảng ăn một chút là được.
"
Đường Thi luôn cảm thấy cho dù hiện tại thân thể của cô là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng cô cũng thể tùy tiện với thanh xuân này được, sinh hoạt dưỡng sinh đã khắc sâu vào trong xương tủy của cô.
Trịnh Tiểu Hi cười gật đầu, giọng điệu có chút phiền não: "Cảm giác Đường Đường giống mẹ tớ vậy, mỗi lần mẹ tớ thấy tớ ăn kem đều nói như vậy, nhưng mà tớ không tin, vẫn thường xuyên vụng trộm ăn kem.
"
Đường Thi cười một tiếng, không nói chuyện.
Đoạn Thích ngậm kem trong miệng, đột nhiên cảm thấy mất khẩu vị.
Trần Nghĩa cười ha ha một tiếng: "Mẹ tôi cũng hay nói như vậy, nhưng mà con trai sức chịu đựng tốt, ăn chút kem cũng không tính là gì.
"
Ráng chiều kéo cái bóng của bốn người ra rất dài, đầu tiên là Trịnh Tiểu Hi về nhà, tiếp theo là Trần Nghĩa, cuối cùng chỉ còn lại Đường Thi với Đoạn Thích, hai người yên lặng đi, ai cũng không mở miệng.
Đường Thi không biết nói cái gì, nhìn Đoạn Thích đi ở phía trước, ánh mắt rơi vào lưng Đoạn Thích, Đường Thi mới phát hiện, mặc dù Đoạn Thích vẫn luôn cho cô một cảm giác mười phần biếng nhác lại phách lối, nhưng lưng của thiếu niên cho tới bây giờ vẫn luôn thẳng tắp.
Chỉ cần qua một chỗ rẽ nữa thì hai người đã về đến Đoạn gia, Đường Thi dừng bước, nhẹ giọng gọi người phía trước lại: "Đoạn Thích.
"
Đoạn Thích đứng lại, xoay người, từ trên cao nhìn xuống Đường Thi, cặp mắt đào hoa vẫn mang theo sự tùy ý phách lối.
"Em còn chưa nói, sau này sẽ còn làm phiền anh nhiều, nhưng mà em sẽ cố gắng không làm phiền anh ít nhất có thể, em nhớ đường đến trường với đường về nhà rồi, sau này anh cũng không cần đưa em đi học nữa đâu, hôm nay cám ơn anh.
" Đường Thi chân thành nói cảm ơn, khóe miệng mang theo ý cười.
Nếu để cho Đoạn Thích đưa cô về, về sau Tô Tiếu lại ghi hận chuyện này, mà Tu La tràng bên người Tô Tiếu cũng dần dần hình thành, hôm nay một màn ở cổng trường làm cho Đường Thi tỉnh táo lại.
Chuyện của ba người này, cô vẫn nên yên lặng xách ghế ngồi xem kịch là được rồi, tránh rước họa vào thân, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
"Nói xong rồi.
" Đoạn Thích hơi đóng bên trên tầm mắt, Đường Thi thấy không rõ thần sắc trong mắt của anh.
"Nói xong rồi.
"
Cuối cùng Đoạn Thích nhìn Đường Thi, giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì, ngay cả ba chữ hắn thường nói gần đây cũng không nói, Đường Thi cảm giác có chút là lạ, nhưng không nghĩ ra cái gì, cùng theo sau Đoạn Thích vào nhà.
Đường Thi được bà Đoạn với ông Đoạn quan tâm, Đoạn Thích đeo cặp sách lên lầu, bà Đoàn thấy kỳ quái: "Thích Thích sao thế? Chẳng lẽ lại thua Tiểu Lệ rồi, mỗi lần thua Tiểu Lệ là tâm trạng Thích Thích lại không tốt một thời gian.
"
Đường Thi không có cách nào trả lời, vì cô không xem kịch đến cùng, làm sao biết Đoạn Thích thắng hay là Cố Lệ thắng.
Ông Đoạn vẫn bình chân như vại nói: "Bà lão, tiểu tử này làm bằng sắt, một lúc lại sinh long hoạt hổ ấy mà.
" Cháu của mình tự mình biết, ông Đoạn không thèm để ý chút nào: "Huống chi, hắn cũng không phải cô bé, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bởi vì thua một chút mà khiến tinh thần sa sút chứ.
"
Đường Thi cảm thấy may mắn vì mình là cô bé.
"Bà Đoạn ông Đoạn, cháu đi lên trước làm bài tập một lát, đợi lát nữa đến giờ cơm thì sẽ xuống.
" Đường Thi ghi nhớ trong cặp sách còn bài tập chưa làm xong, cô vốn định làm xong ở phòng học, nhưng bởi vì tiết Anh ngữ cuối cùng nên cô chỉ có thể mang bài tập Anh ngữ về nhà làm.
Bà Đoạn nghe xong, cười ha hả nói: "Được được, nhanh đi làm bài tập đi.
"
Ông Đoạn gật đầu theo, người già hay thích những đứa trẻ chăm chỉ hiếu học, trên mặt đều là nụ cười vui vẻ hài lòng.
Đường Thi cầm túi sách lên, bà Đoạn còn dặn dò: "Đường Đường đi xem anh Thích của cháu có bài tập phải làm hay không, các cháu cùng nhau làm bài tập đi, như vậy cũng giúp làm bài tập nhanh hơn.
"
Đường Thi đang bước lên cầu thang thiếu chút nữa lảo đảo, may mắn thân thể phản ứng nhanh, đứng vững, gật đầu: "Vâng, bà Đoạn.
"
Giám sát Đoạn Thích hoàn thành bài tập, sao cô cảm thấy việc này như mơ tưởng hão huyền thế.
Đứng ở trước cửa phòng mình nhìn cửa phòng đối diện, Đường Thi nghĩ nghĩ rồi giơ tay lên, gõ ba cái có tiết tấu: "Đoạn Thích, Đoạn Thích.
"
Không ai trả lời, Đường Thi áp tai lên cửa nghe, chỉ nghe được tiếng nước "Ào ào", trong lòng dừng lại, nhớ tới trước đó Đoạn Thích cũng đánh bóng xong liền trở về tắm rửa, đúng, trong truyện cũng cố ý đề cập tới, Đoạn Thích là có chút thích sạch sẽ.
Đường Thi không gõ cửa nữa, đang muốn quay người thì đột nhiên cái cửa trước mặt được mở ra từ bên trong, Đường Thi đối mặt với Đoạn Thích, hai người đều sững sờ.
Rất rõ ràng Đoạn Thích vừa tắm xong, toàn thân còn mang theo hơi lạnh, đã đổi một bộ quần áo thể thao tươi mát sạch sẽ, tóc ẩm ướt không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, có lẽ là bởi vì vừa tắm rửa xong nên cặp cặp mắt đào hoa kia mang theo chút ôn nhu mà ngày thường không nhìn thấy, đây chính là nguyên nhân khiến Đường Thi ngây người.
Rõ ràng Đoạn Thích cũng nhìn thấu kinh diễm trong mắt Đường Thi, lười nhác tựa ở cạnh cửa, liếc nhìn Đường Thi: "Sao thế đồ nịnh hót, tôi đẹp mắt không?"
Đường Thi: "! ".