Editor: Hàn Tử Quân
Đường Thi ngủ một giấc dậy, trong tai nghe được chính là Tô Tiếu với Trương Thành đang thấp giọng nói chuyện, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Đoạn Thích bên kia, thấy Đoạn Thích vẫn đang nhắm hai mắt, biết Đoạn Thích còn ngủ say, Đường Thi dứt khoát nhớ lại chương trình học cao trung ở trong đầu.
Thời gian từ từ trôi qua, Đường Thi sờ sờ bụng, nên ăn cơm trưa rồi, lại quay đầu, xem Đoạn Thích bên kia, vừa lúc đối mặt với cặp mắt đào hoa của Đoạn Thích, Đường Thi sửng sốt, theo bản năng cười với anh, Đoạn Thích lại lập tức quay đầu ngồi dậy, động tác có chút hoảng loạn.
Đoạn Thích đang nhìn cô à? Chắc là vừa mới có một giấc ngủ ngon.
"Đoạn Thích, chúng ta ăn cơm trưa đi." Đường Thi ít nhiều gì cũng cảm giác được Đoạn Thích không được tự nhiên, nhưng không suy nghĩ sâu hơn.
"Ừm." Có lẽ là do vừa mới rời giường nên giọng nói Đoạn Thích có hơi khàn khàn, lỗ tai Đường Thi giật giật, giọng nói Đoạn Thích thật là quá dễ nghe, quá êm tai!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Đường Thi vẫn vô cùng thản nhiên, cô thuộc loại người thanh khống, thích âm thanh dễ nghe, Đoạn Thích như thế này lại vừa hợp khẩu vị của cô.
Vừa lúc có tiếp viên hàng không đẩy cơm trưa lại đây bán, Đường Thi hỏi ý kiến Đoạn Thích, chọn đồ ăn, thịt phối với rau xanh, Đoạn Thích nhìn đến rau xanh mượt kia, lại liếc mắt nhìn Đường Thi, vẻ mặt có chút ấm ức.
Đường Thi "Phụt" cười: "Đoạn Thích, anh không thể kén ăn, nếu anh lớn lên không cao thì làm sao bây giờ?"
Đoạn Thích nhìn tay dài chân dài của chính mình, sau đó thờ ơ nhìn tay chân của Đường Thi, lại đối diện với đôi mắt Đường Thi nói: "Em biết phối đồ ăn cân bằng như vậy, sao vẫn không cao hơn tiểu gia thế?"
Đường Thi: "..."
Khinh bỉ rõ ràng như vậy thật sự được chứ?
"Kén ăn thì không cao, loại lời nói này em nên lấy mà lừa gạt những đứa con nít ấy." Đoạn Thích nói thì nói như vậy, nhưng đũa vẫn kẹp rau xanh lên.
Đường Thi hung hăng ăn một mồm rau xanh to, cô không muốn nói chuyện!
Đoạn Thích thực vừa lòng, cảm thấy rau xanh cũng ngon hơn vài phần.
"Ồ? Hai người ăn cơm trưa rồi à? Tiếp viên hàng không tới rồi sao?" Tô Tiếu với Trương Thành nói chuyện quên cả thời gian, lúc ngửi được mùi thơm của đồ ăn mới phát hiện đã đói đến mức ngực dán vào lưng.
Chiếc đũa trong tay Đường Thi ngừng lại, nhìn về phía Đoạn Thích, vẻ mặt Đoạn Thích vẫn bình thường giống như không nghe được Tô Tiếu nói.
"Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi với một nữ sinh nói chuyện lâu như vậy, thật là quá vui vẻ, quên mất cả thời gian." Trương Thành vỗ vỗ đầu: "Bây giờ quả thật nên ăn cơm trưa, chờ cơm nước xong, chúng ta có thể tiếp tục."
Đoạn Thích, Đường Thi, hai người mua cơm ở đâu đấy? Tôi cũng muốn đi mua một phần.
"Trương Thành hỏi.
Đường Thi giơ tay chỉ chỉ thùng xe phía trước:" Nhân viên bán hàng đẩy thùng xe phía trước kia kìa, anh đi lên trước một chút.
"
" Cảm ơn, Tô Tiếu, có muốn tôi giúp cô lấy một phần không? "Trương Thành nhiệt tình hỏi.
Tô Tiếu vốn đang suy nghĩ nên ăn cơm trưa ở đâu, hiện tại có người nguyện ý giúp, đương nhiên là cô ta đồng ý rồi, nhưng mà cô ta với Trương Thành còn chưa thân quen lắm, không thể quá tùy tiện, hơn nữa Trương Thành còn chưa phải người đại diện của cô ta.
" Trương đại ca, chuyện này có quá phiền toái hay không? Nếu không để tôi xuống cùng đi với anh? "Tô Tiếu làm bộ xốc chăn lên.
Trương Thành vội xua tay:" Không cần không cần, tôi hay làm chân chạy vặt, dù sao tôi còn phải đi mua cơm cho mình, thuận đường mua giúp cô cũng được, miễn cho cô còn phải xuống dưới một chuyến.
"
Tô Tiếu cười cảm kích, buông chăn trong tay ra:" Vậy cảm ơn Trương đại ca, lấy đồ chay cho em là được rồi, Trương đại ca cứ tùy tiện chọn.
"
" Không cần thịt sao? "Trương Thành ngơ ngác hỏi.
" Không cần, đóng phim phải giữ dáng, em sợ ăn thịt thì béo lên.
"Tô Tiếu giải thích.
Trương Thành không nói gì, lấy tiền Tô Tiếu rồi đuổi theo nhân viên hàng phía trước.
" Đường Đường, Đoạn Thích, hai người ăn gì vậy? "Tô Tiếu thăm dò phía dưới, vừa như giận vừa như cười nói:" Sao vừa rồi khi tiếp viên hàng không tới, hai người không nhắc nhở tôi với Trương đại ca? Nếu không Trương đại ca cũng không cần phải chạy như vậy.
"
Đường Thi kẹp một miếng thịt lên, cười tủm tỉm nói:" Thịt heo với rau xanh.
"Còn câu nói sau, Đường Thi coi như Tô Tiếu đánh rắm, nhân viên bán hàng nói lớn như vậy, bọn họ thật sự không nghe được á? Trương Thành quá nhập tâm, Đường Thi sẽ không hoài nghi, nhưng Tô Tiếu này thì phải suy nghĩ lại một chút.
Hơn nữa, tiếp viên hàng không còn dừng lại ở chỗ này của bọn họ rất lâu, Đường Thi còn nhớ rõ, dì bán hàng còn cố ý nhìn chỗ Tô Tiếu với Trương Thành vài lần, cũng mấy lần nói bán cơm với hai người, kết quả người ta chỉ xoay người, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Tô Tiếu nhìn thấy thịt, liền lập tức dời mắt qua một bên, cô ta cảm thấy Đường Thi chính là cố ý, cố ý đối nghịch với cô ta!
Trương Thành rất nhanh đã mua cơm trở về, lực chú ý của Tô Tiếu lại quay lại trên người Trương Thành.
Đường Thi nhìn nhìn hộp cơm Đoạn Thích, thấy phần lớn thịt đều bị Đoạn Thích ăn, rau xanh còn rất nhiều, nhắc nhở nói:" Đoạn Thích, rau xanh.
"
Lúc ăn cơm ở Đoạn gia, rau xanh hơn phân nửa cơ bản là vào bụng Đường Thi, một nửa kia là hai ông bà ăn, Đoạn Thích chỉ ngẫu nhiên gắp được ba miếng đưa vào trong miệng.
Tiền sử trước đó quá nhiều, Đường Thi cho rằng cô cần phải để ý đến Đoạn Thích.
Đoạn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi:" Bà quản gia! "
Đường Thi lời lẽ chính đáng nói:" Lãng phí là đáng xấu hổ! Hơn nữa, em còn là một thiếu nữ xinh đẹp mới trải qua mười lăm năm thanh xuân! "Ở chung với Đoạn Thích lâu, da mặt Đường Thi cũng dày lên rất nhiều, hiện tại cô quả thật thiếu nữ xinh đẹp mềm mại duyên dáng!
Cặp mắt đào hoa của Đoạn Thích chợt lóe qua tia kinh ngạc, nhìn Đường Thi, trên mặt có chút một lời khó nói hết, cuối cùng nói:" Đường Thi, sao trước kia tiểu gia lại không phát hiện em tự luyến như vậy nhỉ? "
Tuy rằng gia hỏa này lớn lên khá xinh đẹp, nhưng độ dày da mặt cũng hơi nhiều rồi đấy.
Đường Thi không phục, cô chính là rất vừa lòng với gương mặt này, tuy rằng sau này nảy nở hơn thì sẽ quá mức diễm lệ, nhưng ai không hy vọng chính mình càng ngày càng đẹp chứ?
" Đoạn Thích, anh nên đi rửa mắt của mình đi.
"Đường Thi nói.
Đoạn Thích hừ hừ:" Tiểu gia lại không biết, em còn rất yêu cái đẹp sao? Hửm? "
Đường Thi nhéo nhéo vành tai:"..
Âm cuối..
"Quá câu người!
" Cái gì? "Đoạn Thích không nghe rõ Đường Thi nói cái gì, hỏi lại.
Đường Thi lập tức hoàn hồn!
" Ánh mắt của anh tuyệt đối có vấn đề, chẳng lẽ em lớn lên không đẹp sao? "Đường Thi dí sát mặt vào Đoạn Thích.
Đoạn Thích lui lại, cả người dán lên tường:" Em định làm gì! "Nhìn chằm chằm gương mặt đang dựa sát lại đây, mặt Đoạn Thích nóng lên.
Đường Thi cẩn thận nhìn mặt Đoạn Thích, sau đó cười lên:" A, Đoạn Thích, anh mặt đỏ.
"
Đoạn Thích:"...!"
Đường Thi phát hiện mình làm Đoạn Thích đỏ mặt thì vô cùng đắc ý, gia hỏa này quá cá biệt, có thể làm Đoạn Thích đỏ mặt, có phải cô rất mạnh hay không?
" Em đẹp không? "Đường Thi cười tủm tỉm nhìn Đoạn Thích, rất có bộ dáng Đoạn Thích không gật đầu cô sẽ không bỏ qua, đối phó với đứa trẻ to xác cá biệt, dùng biện pháp mạnh mẽ rất có hiệu quả.
Đoạn Thích nhìn đôi mắt cười cong cong kia, cuối cùng mắt đào hoa không còn chứa nổi thứ gì khác, đầu óc cũng đình chỉ vận chuyển, buột miệng thốt ra:" Đẹp..
"
" Ha ha ha.
"Đường Thi cười thoải mái, có ý tốt mà rời xa Đoạn Thích, thấy Đoạn Thích lấy lại tinh thần thành bộ dáng thẹn quá hóa giận, càng cười đến không dừng được, cuối cùng cũng biết, vì sao cổ nhân thích chỉnh người như vậy.
Đường Thi cười nghiêng ngả, thiếu chút nữa cười ra nước mắt.
Đoạn Thích vừa bất đắc dĩ vừa ảo não, nhưng nhìn Đường Thi cười thành như vậy, cảm xúc thẹn trong lòng lại chậm rãi bị cảm giác sung sướng xâm chiếm, chỉ còn lại tràn đầy vui mừng.
" Hai người đang cười cái gì? Có gì hay vậy? "Trương Thành nghe thấy tiếng cười Đường Thi liền hỏi, vừa rồi anh ta với Tô Tiếu nói chuyện, nên không thấy được động tác nhỏ của Đường Thi với Đoạn Thích.
Ý cười trong mắt Tô Tiếu đã bị lạnh băng thay thế, cô ta thấy được toàn bộ hành động của hai người.
Lúc xe lửa đến ga tàu hỏa Bắc Kinh, cuối cùng Đường Thi cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng hầu hết thời gian Tô Tiếu đều rất bình thường, nhưng có đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ âm dương quái khí nói vài câu.
Đoạn gia phái người lái xe tới đón bọn họ, Đường Thi đi theo Đoạn Thích ra ga tàu hỏa liền trực tiếp lên xe về nhà, Trương Thành giúp Tô Tiếu xách hành lý, hành lý Tô Tiếu quá nhiều, một người chắc chắn không mang nổi, cho nên đợi tới lúc hai người ra được cũng chỉ thấy bóng cái xe chạy vút đi.
Trương Thành líu lưỡi nói:" Hai người này thật không đơn giản, có thể có xe con đưa đón.
"
Tô Tiếu giả vờ giải thích nói:" Xe kia là của nhà Đoạn Thích, đương nhiên nhà Đoạn Thích không đơn giản, Đường Đường chỉ là tạm thời sống nhờ ở nhà Đoạn Thích mà thôi.
"
" Là vậy à.
"Trương Thành gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm cái gì, vốn anh ta chỉ định cảm khái, vẫn chưa từng nghĩ tới lấy được tin tức gì từ trên người Tô Tiếu.
Tô Tiếu thấy phản ứng của Trương Thành không như cô mong muốn thì tiếp tục nói:" Thân thế Đường Đường rất đáng thương, người nhà đều không còn nữa.
"
Lần này Trương Thành chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, Tô Tiếu vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ đến tương lai Trương Thành hào quang rực rỡ như thế nào thì cô ta lại vô cùng rộng lượng mà tha thứ cho anh ta, tương lai sau khi ở cùng đường với Trương Thành cô ta nhất định sẽ vươn lên hoàn thủ!
Đường Thi trở lại Đoạn gia, được bà Đoạn nhiệt liệt hoan nghênh còn có ông Đoạn hoan nghênh theo tác phong quân nhân, trong lòng Đường Thi dần dần trở nên ấm áp, ở sâu trong lòng cô đã tiếp nhận Đoạn gia, Đoạn gia làm cho cô cảm thấy ấm áp.
" Gầy rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ của cháu này, cháu trở về đây bà sẽ bồi bổ thật tốt cho cháu.
"Bà Đoạn nhìn mặt Đường Thi một cách tỉ mỉ cuối cùng đưa ra kết luận.
Đường Thi sờ sờ hai bên má phúng phính trẻ con chưa có một chút dấu vết muốn tiêu xuống của mình, có loại ưu thương nhàn nhạt, khi nào mới có thể không còn hai đống thịt này đây?
" Bà Đoạn, cháu không ốm, trong khoảng thời gian này cháu đều ăn ngon ngủ ngon, bà nhìn xem hai bên thịt này, cháu cảm thấy thịt trên người mình còn nhiều hơn một chút ấy chứ.
"Vì chứng minh mình nói đúng, Đường Thi giơ tay véo lên hai má mình, quả nhiên mỗi bên một miếng thịt.
Bà Đoạn nghiêm mặt lại:" Bà thấy gầy, không được, để bà bảo dì Xuân nấu cho cháu thêm một ít canh, Đường Đường nghe lời, ăn nhiều một chút, béo một chút mới có phúc khí.
"
Đoạn Thích nhìn hai bên thịt của Đường Thi, ngón tay giật giật, nhân lúc không ai chú ý sấn người lại, nhanh chóng duỗi tay chọc chọc hai bên má phúng phính trẻ con kia, thật là mềm mại, sau đó thỏa mãn thu tay lại.
Đường Thi trừng mắt nhìn Đoạn Thích:" Sờ chính anh đi! "
Khóe miệng Đoạn Thích cong lên:" Tiểu gia không có hai đống thịt như em nên mới sờ xác nhận một chút, thật là béo.
"
Đường Thi:"! "
Bà Đoạn trách cứ nhìn Đoạn Thích:" Thích Thích, sao lại nói như vậy, Đường Đường không béo, còn phải cố gắng nỗ lực hơn ăn nhiều một chút, Đường Đường, đừng nghe anh Thích của cháu nói bậy, con gái béo mới đẹp, gầy thì đẹp ở chỗ nào, cháu nhìn anh Thích của cháu mà xem, trên người cũng chưa được hai lạng thịt, ăn nhiều thịt như vậy cũng không biết đi nơi nào, thật quá lãng phí.
"
Đoạn Thích:"..
Bà, bà có phải bà ruột của tiểu gia không vậy? "
Rốt cuộc cũng hỏi ra miệng!
Bà Đoạn bĩu môi:" Ta không có đứa cháu nào gọi là tiểu gia, chỉ có một đứa cháu gọi là Thích Thích thôi.
"
Đường Thi che miệng cười trộm, ông Đoạn ngồi ở bên cạnh tay cầm báo run run, vẻ mặt chuyên chú, nhưng ý cười trong mắt lại vô cùng rõ ràng.
" Ông Đoạn bà Đoạn, chuyện anh Đoạn muốn nhảy lớp có phải thật không?"Giọng nói oang oang của Trần Nghĩa truyền từ cửa Đoạn gia vào đến tận phòng khách Đoạn gia.
.