Một cậu nhóc 20 tuổi, mái tóc ngắn gọn sạch sẽ. Đôi mắt to tròn, con ngươi trong mắt đen tuyền. Mặc một chiếc quần yếm sọc vuông, ngồi xổm ngẩng đầu nhìn cô, Tô Yên không nhịn được vươn tay xoa mái tóc tóc xù xù của cậu.
Thực sự là vừa non nớt vừa ngoan ngoãn ——
"Đoạn nào? Đưa chị xem xem?"
Hà Nguyên Tịch lộ ra nụ cười tươi rói, tủm tỉm dựa sát vào chỉ cho Tô Yên xem.
"Dạ, chính là đoạn..."
"Để tôi dạy cậu."
Hà Nguyên Tịch còn chưa dứt câu thì bỗng bị một bàn tay to túm phía sau cổ, trực tiếp nhấc cậu lên.
"Ơ ——"
Hà Nguyên Tịch cũng không cần chỉ dạy, đoạn thoại này cậu đã hiểu hết, chỉ là cậu cố ý tìm cơ hội tiếp cận Tô Yên mà thôi.
Kết quả giờ lại bị người khác mạnh mẽ xen vào.
Cậu tức đến mức trợn trắng mắt, đá đá chân.
"Anh buông tôi ra! Tôi không cần anh dạy, tôi muốn chị Tô Yên dạy cho tôi!"
Tô Yên chống cằm ở bên cạnh, xem náo nhiệt hết sức vui vẻ.
Cánh môi đỏ thắm, hàm răng trắng tinh.
Đôi mắt khi cười rộ lên nhẹ nhàng như nước hồ mùa thu, dịu dàng động lòng người.
Mặt Hà Nguyên Tịch đỏ hồng, trong mắt ánh lên sự ngượng ngùng.
Tạ Phỉ nhíu mày, mặt không đổi sắc buông Hà Nguyên Tịch ra.
"Ồ? Cô ấy có thể dạy cậu cái gì? Chẳng lẽ biến hóa tâm lý của hai người đều như nhau?"
Hà Nguyên Tịch đỏ mặt lên, "Hừ!"
Nhưng cậu lại nghĩ giống nhau thật mà!
Vương Sùng thấy thế, trắng trợn liếc mắt nhìn cháu trai của mình, gân cổ lên rống: "Tiểu tử thúi! Bao nhiêu người mơ ước được ảnh đế Tạ chỉ dạy, còn không có cơ hội! Tên tiểu tử này đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng! Nhanh chạy lại đây!"
Hà Nguyên Tịch không khỏi co đầu rụt cổ lại, oan ức bĩu môi, "Chị Tô..."
Tô Yên nhìn đến mềm lòng, lại xoa đầu Hà Nguyên Tịch, "Được rồi, buổi tối mời cậu đi ăn nướng BBQ được không?"
Hai mắt Hà Nguyên Tịch lập tức sáng lấp lánh, lúc này mới vui vẻ rời đi.
...
Tạ Phỉ đi vào phòng nghỉ, ngồi xuống ghế chậm rãi uống một ngụm nước.
Anh đang mặc trên người một bộ tây trang tối màu, được thiết kế riêng tôn ra đường cong của cơ thể, thật đúng là gãi trúng chỗ ngứa, phắc họa ra vòng eo của Tạ Phỉ.
Vai rộng, mông hẹp, thân hình cao dài.
Hà Nguyên Tịch vừa đi vào liền nhìn thấy Tạ Phỉ đang bình tĩnh dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài rõ ràng đặt trên tay vịn của ghế, toàn thân từ sợi tóc cho đến bàn chân đều tỏa ra khí chất cấm dục cực kỳ.
Cậu bĩu môi, không thể không thừa nhận, Tạ Phỉ không hổ là người đàn ông xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng tất cả phụ nữ Châu Á muốn ngủ cùng.
Dù cho là ở phương Tây đi nữa thì Tạ Phỉ cũng có không ít fans.
Về điểm này cho dù Hà Nguyên Tịch cậu có phấn đấu cả đời cũng không đạt được đỉnh cao như Tạ Phỉ, nghĩ lại liền thấy nhụt chí ghê nơi.
Cậu cúi đầu tìm một cái sofa ngồi xuống, Tạ Phỉ lật một quyển sách, suy nghĩ của anh không đặt lên người Hà Nguyên Tịch.
Anh nhịn không được oán giận: "Anh Tạ, không phải anh muốn dạy tôi sao?"
Nghe vậy, Tạ Phỉ lạnh nhạt nghiêng mắt, giọng nói càng lạnh, "Cậu thật sự không biết?"
Một câu nói toạc ra chân tướng.
Hà Nguyên Tịch: "..."
Này, thật tức giận!!
Ngồi trong phòng nghỉ Tạ Phỉ nửa tiếng, cậu cũng ôm kịch bản đi ra ngoài.
Lại bị Vương Sùng trùng hợp bắt lại, ông vỗ vai Hà Nguyên Tịch, hỏi, "Thế nào? Có phải được lợi không ít rồi không?"
Hà Nguyên Tịch: "Haha, đúng vậy..."
Cậu không thừa nhận rằng Tạ Phỉ chưa từng chỉ dạy cậu điều gì, còn không cho cậu đi ra ngoài tìm chị Yên!
Haiz, đàn ông!
Đừng cho là cậu không biết trong lòng anh đang nghĩ gì!
Ngay lúc này, Tạ Phỉ không biết rằng anh đã bị Hà Nguyên Tịch kéo tên vào danh sách tình địch.
...
Buổi tối sau khi diễn xong, Hà Nguyên Tịch hưng phấn chuẩn bị đi tìm Tô Yên ra ngoài ăn cơm.