"Nhưng con cũng không thể làm như vậy, con đây là đang bất hiếu!!"
Từ thị tức giận đi đến, hung hăng tát Tô Yên một bạt tai.
Tô Yên liếm môi, nhận lấy.
"Không biết cha nương còn nhớ rõ những gì gia gia từng nói không? Nếu có một ngày gia gia đi, ông không cần làm lễ tang long trọng, người lười nhìn những lão già thường ngày đối đầu với mình, chạy đến linh đường của người làm bộ làm tịch, quấy nhiễu sự thanh tịnh của người!"
"Gia gia còn nói, tôn nhi không được giữ đạo hiếu, sau khi gia gia chết, lúc trước như thế nào, thì bây giờ cứ như vậy! Mỗi ngày đều không được nhìn thấy tiểu hài tử mặc quần áo hoa, người ở trên trời, nhìn cũng cảm thấy trong lòng phiền muộn, không có vui vẻ."
"Con biết con bất hiếu, bởi vì con, khiến Tô gia phải hứng chịu hết những ánh mắt lạnh lẽo của người khác. Nếu cha đã tỉnh lại, muốn đánh muốn phạt, đây đều là con nên gánh chịu!"
Nói một hơi dài.
Sắc mặt mọi người đều dịu đi rất nhiều, cũng nhớ tới những lời giao phó lúc trước của lão tướng quân khi gọi cả gia đình vào họp mặt.
Nhưng cũng kể từ hôm đó, tất cả mọi người đều không đeo trâm cài phối sức, ăn mặc giản dị giống nhau.
Trên mặt không khỏi cảm thấy hơi hổ thẹn.
"Con con con —— con còn dám cưỡng từ đoạt lí?!"
Tô Triệt biết chuyện này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tô Yên, vẫn rất tức giận sôi máu.
"Được! Từ nhỏ đến lớn, ta đều không nỡ động vào một đầu ngón tay của con, lại dưỡng con hành tính nết không biết trời cao đất dày này! Người đâu, lấy gia pháp! Hôm nay ta phải hảo hảo dạy dỗ nó một bài học!"
"Lão gia ——"
"Đừng mà cha!"
"Đại bá, xin ngài bớt giận, thân thể quan trọng."
Tô Yên quỳ trên mặt đất, không nói một lời.
Nàng chiếm lấy thân thể của nguyên thân, những chuyện nàng ấy làm sai, đương nhiên muốn gánh chịu thay nàng ấy.
"Còn không mau đi!!"
Tô Triệt hét lớn một tiếng, gã sai vặt sợ tới mức run lên, vội vàng đi vào thư phòng lấy roi ra.
Từ thị vừa nhìn thấy chiếc roi ở trên tay gã sai vặt, trước mắt liền tối sầm.
Nếu bị cây roi này quất lên người, không phải là muốn lấy nửa cái mạng của nàng sao?
Bà sốt ruột, "Yên Nhi con mau cầu xin cha con, sau đó đi đổi bộ quần áo mới! Hứa từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa!"
Các thẩm thẩm khác ở kế bên cũng khuyên nhủ.
Chỉ có Tô Yên, mím chặt môi đỏ đỏ mọng, không nói lời nào.
Nhanh chóng lấy được cây roi, Tô Triệt để hộ vệ đỡ ông, giơ tay đánh một roi xuống.
"Một roi này, là đánh ngươi bất hiếu!"
"Phịch ——"
Lại thêm một roi khác, chất liệu mỏng manh bật ra, máu tươi chảy xuống.
Sắc mặt Tô Yên lạnh lùng, đôi mắt không chớp lấy một cái.
"Một roi này, là đánh ngươi chấp mê bất ngộ, làm trưởng bối đau lòng vì ngươi!"
"Phịch ——"
Từ thị khóc lóc ngã vào lòng Tô Gia Hòa, những giọt nước mắt đau lòng không thể ngừng lại.
"Yên Nhi, con mau cầu xin cha tha thứ!"
Tô Yên im lặng.
Hai tay Tô Triệt run run, ông nhìn xuống tiểu nhân nhi đang quỳ gối trước mặt mình, vẫn còn nhớ rõ lúc còn nhỏ nàng thường ngồi trên đầu gối của ông, được ông dạy cho binh pháp từng chút một.
Nàng được chiều đến nũng nịu, ngày thường đau một chút cũng chịu không nổi, lại cố tình muốn tập võ, ngay cả khi cổ tay sưng lên như cái bánh bao, cũng không than lấy một lời.
Trong xương cốt, nàng là người giống người của Tô gia nhất.
Đáng tiếc, lại bị chiều sinh hư!
Hai mắt của Tô Triệt đỏ bừng, "Trách ta! Trách ta không làm tròn bổn phận người làm cha, không dạy dỗ ngươi thật tốt!"
Ông đột nhiên ném roi đi, trở tay tát mình một bạt tai.
"Lão gia!"
Từ thị trừng lớn hai mắt.
Tâm trạng Tô Yên chấn động, nàng bỗng ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy, trong mắt Tô Triệt hiện lên vẻ cực kỳ đau khổ cùng tự trách.
Lồng ngực chua xót, nàng thở ra một hơi.
"Cha, Yên Nhi biết sai rồi."
Nàng bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tô Triệt, kiên định nói: "Từ đây về sau, con sẽ không bao giờ vì Yến Nam Triều mà rơi một giọt nước mắt, hay có một chút động lòng nào! Con xin thề, tất cả mặt mũi cùng vinh quang mà Tô gia đã mất đi, một ngày nào đó, con sẽ lấy lại tất cả, đưa đến trước linh đường của gia gia!"