Bàn về nhan sắc, bất cứ thiếu nữ nào đang ngồi ở đây đều không bằng nàng. Bàn về khí khái, nàng mặc bộ y phục màu đỏ, cả người không có chút trang sức nào. Vừa xinh đẹp vừa trương dương, xâm lược mười phần!
Cho dù trên mặt có một vết sẹo hẹp dài, cũng không cách nào giấu được nửa phần phong lưu của nàng!
Đây là bộ dáng mà ngay cả trong mộng, các nàng đều hy vọng biến thành ——
Không cần tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Các nàng là con người, không phải vật phẩm! Có thể giống như Tô Yên, lớn mật nói suy nghĩ ước muốn của mình, chỉ cần ngẫm lại liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
"Rất chắc chắn."
Tô Yên cười nhẹ, ngoái đầu liếc nhìn Yến Phong Miên một cái: "Nếu thần cùng Nhị điện hạ ở bên nhau, đời này tuyệt đối sẽ không để hắn chau mày một lần nào, mọi việc đều 'tự tay làm lấy ', nhất định sẽ chăm sóc Nhị điện hạ thật tốt ——"
Bốn chữ tự tay làm lấy kia, bị nàng cố ý nhấn mạnh.
Phối hợp với ý cười ngả ngớn, Yến Phong Miên chỉ cảm thấy nóng sắp thở không nổi.
Thật đúng là cái gì nàng cũng dám nói!
"Không được!"
Trong đầu Yến Nam Triều trống rỗng, đến khi hắn ta phản ứng lại, lời nói đã buột miệng thốt ra.
"Ồ? Lão Thất con có ý gì?"
Khi vua Nhân Cảnh nhìn về phía Yến Nam Triều, ý cười trong mắt cũng phai nhạt rất nhiều. Mấy năm nay ông cũng không hề nhàn rỗi, biết được rất nhiều việc mà Yến Nam Triều đã thầm làm.
Đặc biệt là việc của Lương An Chí, càng khiến cho vua Nhân Cảnh hoàn toàn thất vọng về hắn ta.
Liễu Như Yên mơ màng hồ đồ, còn không kịp hoàn hồn từ sự kinh hách vừa rồi, liền nhìn thấy biểu ca người nàng ta ái mộ, không màng hành vi của bản thân có bao nhiêu dị thường, thẳng thắn đứng lên ngăn cản Tô Yên.
Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm đi.
Vì gả cho Yến Nam Triều, nàng đã sớm qua tuổi kết hôn, chỉ vì chờ hắn ta.
Yến Nam Triều lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng! Nhị hoàng huynh không phải vật phẩm, sao có thể trở thành ban thưởng? Nhi thần cho rằng, Tô tướng quân đang miệt thị hoàng quyền!"
Một câu xu nịnh đưa qua, ngay cả Tô Yên cũng bị hắn ta chọc cười.
"Thất điện hạ, lỗ tai nào của ngài nghe được ta coi Nhị điện hạ là vật phẩm? Ta thích Nhị điện hạ, thà rằng không cần muôn vàn ban thưởng, cũng muốn cầu Hoàng Thượng xem trọng một chút!"
"Còn có, hắn không phải vật phẩm, hắn là mạng sống của ta ——"
Môi đỏ của Tô Yên khẽ mở, giọng điệu mang theo sự châm chọc, sau khi nói xong câu cuối cùng, bỗng nhiên tất cả sắc bén đều biến thành ôn nhu.
Không phải là mạng sống của nàng?
Hắn chết rồi sao nàng sống được.
Đôi môi nhạt màu của Yến Phong Miên hơi cong lên, hắn nắm tay che miệng cười khẽ vài tiếng.
Âm thanh trầm thấp lại kiên định: "Phụ hoàng, nhi tử nguyện ý."
"Cho nên, xin người ban nhi thần cho Tô tướng quân đi ——"
Rầm!
Trong nháy mắt, trái tim của các thiếu nữ đang ngồi ở đây đều bị khuôn mặt mang ý cười dịu dàng như gió nhẹ trăng sáng này của hắn đánh trúng vào tim.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt chứa hơi nước sáng lấp lánh.
Ước gì người hắn coi trọng là mình!
Thân thể tàn tật thì sao? Không được ngôi vị Hoàng đế thì thế nào?
Có thể có được một nam tử như trích tiên làm bạn, cuộc đời này còn cầu mong gì nữa?
"Ha..."
Tô Yên cứng họng, trong lòng tê dại
Nàng tuyệt đối không thừa nhận, thế nhưng bản thân bị nam nhân như Yến Phong Miên này trêu chọc rồi. Lồng ngực giống như có một con nai đang chạy loạn, vừa tươi sống lại hữu lực.
Vua Nhân Cảnh đỡ trán: "......"
Muốn mắng nhi tử nhà mình một câu không tiền đồ, cái gì mà xin ông ban hắn cho Tô Yên đi?
Nhưng ông cũng biết, chỉ sợ hai người này đã sớm tư định chung thân rồi.
Người khác không biết, ông còn không biết việc lúc trước Yến Phong Miên gạt mọi người rời khỏi đô thành, tự mình chạy tới biên quan để gặp Tô Yên sao?
"Trẫm thật không có biện pháp với các ngươi!" Vua Nhân Cảnh tặng cho mỗi người một cái xem thường: "Đợi đến khi hiếu kỳ nhà ngươi vừa qua, trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi, chỉ là nha đầu ngươi có biết đạo lý đánh cờ rồi thì không thể hối hận hay không?"