Khi nói những lời này, trong đầu Tô Yên hiện lên gương mặt tuấn lãng của Yến Phong Miên trước tiên.
Nhịn không được cong môi, cười dịu dàng.
Nếu hắn được như anh, Tô Yên sẽ nuôi rất vui vẻ.
Nhưng mà Mạnh Tinh Thần còn không bằng một đầu ngón tay của đối phương.
Cũng không biết đời này, anh sẽ thành dáng vẻ gì.
“Cô ——”
Mạnh Tinh Thần kinh ngạc trừng lớn mắt, không ngờ Tô Yên lại thay đổi bất thường vậy.
“Rầm!”
Tô Yên đóng sầm cửa không chút do dự, nhanh chóng khóa lại, xoay người lười nhác ngáp một cái.
Cũng không lo lắng Mạnh Tinh Thần sẽ phá cửa xông vào, nguyên thân là người rất có ý thức an toàn, ngày đầu tiên cô ấy tới đây, liền tiêu nửa tháng tiền lương đổi cửa thành loại cửa chống trộm.
Với năng lực gà yếu của Mạnh Tinh Thần, có thể đá văng cửa mới là lạ!
Nếu bây giờ Mạnh Tinh Thần còn không phát hiện ra mình bị lừa, hắn đúng là thằng ngốc! Hắn hung hăng gãi đầu, khuôn mặt dữ tợn: “Con đàn bà thối tha! Cô vẫn luôn gạt tôi?! Mau trả tiền lại cho tôi! Tôi thấy cô chán sống rồi, có tin tôi…”
“Ha…”
Tô Yên ngoáy lỗ tai, giọng điệu khinh miệt.
“Anh là túi rác loại nào, có thể giả bộ như vậy?”
“Tô Yên…” Mạnh Tinh Thần sắp tức chết rồi.
Quan trọng là số tiền kia hắn mượn của bạn tốt.
“Alo? Xin chào tôi muốn báo cảnh sát, bây giờ bạn trai cũ của tôi đang làm loạn ở ngoài cửa, tôi nghi ngờ anh ta bị bệnh tâm thần.”
“Đ*t mẹ mày Tô Yên! Mày nói ai bị bệnh tâm thần?!” Đôi mắt Mạnh Tinh Thần đỏ bừng, muốn tức điên rồi.
Hắn nắm chặt nắm đấm, rầm rầm rầm phá cửa.
Tô Yên cong môi, lúm đồng tiền như hoa.
Tiếng nói lại nghẹn ngào mang theo hoảng loạn: “Cứu mạng… hình như anh ta muốn xông vào… có phải anh ta muốn gϊếŧ tôi không?”
“À? Chỗ của tôi là…”
“Đúng vậy, chúng tôi đều là sinh viên đại học, tên của anh ta là Mạnh ——”
“Câm miệng!” Trái tim Mạnh Tinh Thần dừng một nhịp, hắn hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét: “Là anh quá xúc động, anh xin lỗi.
Bây giờ anh đi ngay được chưa?”
Hắn không thể để cảnh sát tìm được trường học, nếu không, thanh danh của hắn sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn!
Tô Yên không nói.
Mạnh Tinh Thần cũng không dám ở lại, xoay người rời khỏi tầng hầm.
Tô Yên nhún vai, ném điện thoại di động lên giường.
Màn hình di động đen nhánh, không thực hiện cuộc gọi điện nào.
…
Sau đó Tô Yên lập tức liên hệ với công ty nguyên thân ký hợp đồng, thuận lợi đổi mật khẩu thẻ lương.
Hơn nữa tiến hành công cuộc chuyển nhà quy mô lớn.
Cô thuê phòng mới, là một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Tiền thuê mỗi tháng là ba vạn, một lần nộp luôn ba tháng, lúc nào cũng có thể xách giỏ vào ở.
Không đến ba ngày, mười vạn đã bị Tô Yên tiêu hết chỉ còn mấy ngàn.
Trong lúc này, Mạnh Tinh Thần đợi vài ngày, lăn qua lộn lại càng nghĩ càng thấy nan giải.
Định sau khi Tô Yên bình tĩnh, lại đến phòng thuê của cô lần nữa, kết quả người đã đi nhà trống không.
“Xin chào, xin hỏi bác biết cô gái thuê chỗ này dọn đến đâu không?” Mạnh Tinh Thần thấy chủ nhà đang quét dọn vệ sinh, vội vàng hỏi.
Chủ nhà liếc nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói: “Người ta dọn đến đâu là tự do của người ta, tôi làm sao mà biết? Tránh ra, đừng chặn đường!”
Ở trong trường học Mạnh Tinh Thần cũng được coi là đối tượng chúng tinh phủng nguyệt (*), làm gì có chuyện bị đối xử như vậy.
(*) Được một đám người vây quanh ủng hộ, nịnh nọt, quý mến.
Hắn chịu đựng cơn tức giận, khi xoay người nghe được chủ nhà nói thầm.
“Nhìn nhân mô cẩu dạng (**), không ngờ còn bị bệnh tâm thần, tôi nhổ vào!”
(**) Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tính tình, phẩm chất thấp kém
Mạnh Tinh Thần nghẹn một hơi, hung hăng nắm chặt tay.
Tô Yên, cô mẹ nó tốt nhất đừng để ông đây tìm được cô!.