Tô Yên xoa lỗ tai, không nói một lời quay họng súng lại, bắn về phía số 2.
Đến cả thời gian cho cô ta xin tha cũng không có, chết thẳng cẳng.
Tô Yên loot đồ, mở bình năng lượng uống một hơi cạn sạch: “Tới đây, bây giờ nói cho tôi nghe, anh là túi rác nhãn hiệu nào, có thể mặt dày như vậy?”
Số 3 rúc trong góc, giống như bị dọa đến choáng váng.
Số 2 sửng sốt một chút, chửi ầm lên: “Chị có bệnh à? Tôi chọc chị gì! Bệnh tâm thần!”
“Loại con gái này sợ là muốn đàn ông đến điên rồi, mất cân bằng nội tiết.
” Số 4 cười lạnh một tiếng, hận đến ngứa răng.
Vòng bo thu lại, cũng chỉ còn lại hơn hai mươi người.
Lại tiếp tục đi về phía trước, vốn dĩ anh ta còn nghĩ đi theo Tô Yên có thể ăn gà.
Kết quả trong nháy mắt, cái đứa con gái thối tha này lại gϊếŧ chết anh ta!
【Hai người kia miệng thật thối!】
【Yên Yên làm thật đẹp! Thật sự hả hê lòng người!】
【Tuyệt!】
【Ha ha chớ chọc streamer, cô ấy điên lên thì người một nhà cũng gϊếŧ.
】
…
Bọn họ mắng, đối với Tô Yên thì không đáng nhắc tới.
Cô chỉ rột rột, uống hết trà sữa.
Sau đó mới cười như không cười trả lời: “Tôi thực sự có bệnh, nhìn tra nam tiện nữ, nhịn không được muốn gϊếŧ người.
”
“Thế nào, hai người các người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hợp lại với nhau là xong việc, còn gây họa với cô gái tốt làm gì vậy?”
Số 2 tức muốn hộc máu: “Chị có ý gì? Tôi với số 4 là trong sạch đó?”
“Ồ.
”
Tô Yên lạnh nhạt nói một chữ.
Thẳng thừng hất cằm với số 3: “Lại đây, lấy mũ cấp ba của em về, đi loot vật tư của bọn họ.
Hôm nay chị đây nói cho em, loại phế vật chơi game cũng không thể bảo vệ người yêu của mình, chẳng là cái thá gì!”
“Chết tiệt!”
Số 4 hít sâu một hơi: “Em còn nghe cô ta à? Chạy nhanh đến gϊếŧ cô ta cho anh!”
Số 3 chậm rì rì đi về phía trước.
Tô Yên không nhúc nhích, số 2 và số 4 không ngừng thúc giục cô gái nhanh chóng giải quyết Tô Yên.
【Tiểu tỷ tỷ số 3 sẽ không thật sự muốn gϊếŧ chết Yên Yên ư?】
【Tiểu tỷ tỷ tỉnh táo tỉnh táo!! Loại phế vật này căn bản không thật lòng thích chị đâu!】
【Đừng mà, ông trời ơi…】
Sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, số 3 yên lặng đi tới cái hộp số 2 và số 4, nhanh chóng lấy mũ và áo giáp vào ba lô, tất cả đổi sang người mình.
Khẩu súng nhỏ bị hỏng trong tay, cũng đổi thành M416 của số 4.
“Đm? Cô mẹ nó là chó à? Người khác kêu cô làm gì cô liền làm!”
“Tôi bảo cô gϊếŧ chết cô ta, lỗ tai cô điếc à?”
Số 3 trầm mặc không nói lời nào.
Tô Yên cười lạnh một tiếng: “Chỉ biết làm phế vật, nhìn xem chị đây chơi như thế nào, ok? Muốn mở ao cá, đầu tiên mày phải có tư cách trở thành chủ ao cá đã?”
Cô ngồi trên chiếc motor đâm chết số 4 kia, thấp giọng nói với số 3: “Lên xe, chị đây mang cưng đi hóng gió!”
Cũng không biết có phải do Tô Yên miệng quá độc hay không, lúc sau số 2 không mở miệng nói chuyện.
Nhưng cô ta cũng không out ra, mà cùng số 4 quan sát trận chiến.
Kế tiếp, Tô Yên mang theo một tay mơ không biết gì, trực tiếp tiến vào trận chung kết.
Vòng bo ở nhà thờ gần Pochinki, các cô vừa qua liền gặp một team bao vây từ hai phía.
Số 4 bắt đầu không ngừng chỉ huy: “Nhìn thấy người bên tay trái cô không? Số 3 cô bị mù à? Không thấy nổi một người!”
Trong vòng bo đội hình bắt đầu tấn công, số 3 bị đánh bại.
Giọng điệu Tô Yên bình tĩnh, cũng không quay đầu, hạ gục người đánh lén số 3: “Bò ra sau cây kia đi! Trốn cho kỹ!”
Tuy rằng số 3 chỉ mới chơi, nhưng còn biết nghe lời.
.