Diệp Tiểu An vội vàng cúi đầu, sợ bạn tốt nhận ra tâm tư của mình.
Tạ Nhiễm Nhiễm rốt cuộc vẫn còn nhỏ, suy nghĩ cũng đơn giản.
Cô cười chọc chọc cánh tay Diệp Tiểu An, chống cằm khát khao nói: "An An, cậu nói Tô Yên và Kỷ Vô Trần thật sự là quan hệ anh em sao? Nhưng mà hai người lớn lên không giống nhau chút nào, họ cũng không giống nhau. Tại sao tớ lại cảm thấy bọn họ xứng đôi nhỉ! Giống như nam nữ chính phim truyền hình ấy!"
"Tớ thấy chẳng xứng đôi chút nào!" Diệp Tiểu An nhéo tay, như là thú nhỏ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ: "Bọn họ là anh em, nếu ở bên nhau chính là lσạи ɭυâи! Nhỡ đâu cậu ta theo họ mẹ thì sao? Dù sao cậu đừng suy đoán lung tung!"
Giọng điệu Diệp Tiểu An không tốt lắm, nhưng Tạ Nhiễm Nhiễm lại không nhận thấy được.
Cô gật gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Nói cũng phải, về sau tớ không nói nữa."
Tạ Nhiễm Nhiễm thè lưỡi.
Lúc này Diệp Tiểu An mới tha cho cô.
...
Thời gian một ngày qua rất nhanh.
Đã đến lúc tan học.
Lúc Tô Yên đi toilet, luôn cảm giác sau lưng có người theo dõi cô.
Cô bỗng dưng quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy một mảnh góc áo, hoảng loạn biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang.
"Ha..."
Tô Yên cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi vào toilet.
"Nhanh lên! Mau cùng lên! Hôm nay tao phải giáo huấn cô ta một chút!"
Tô Yên đi rồi, Bùi Như Nguyệt mang theo bốn năm nữ sinh, nghiến răng nghiến lợi đi đến toilet.
"Chỉ là Nguyệt Nguyệt, chúng ta làm như vậy hình như không tốt lắm đâu? Nếu bị trường học phát hiện... Hơn nữa nhà Tô Yên điều kiện, bộ dạng cũng khá tốt..."
Có người bắt đầu khiếp đảm.
Nghe vậy, Bùi Như Nguyệt liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái, hung tợn nói: "Mày sợ cái gì? Nó căn bản không phải em gái ruột của Kỷ Vô Trần. Mẹ nó cũng chỉ là tình nhân của ba Kỷ Vô Trần thôi, một tiểu tiện nhân ăn nhờ ở đậu, mày chờ coi, cho dù nó bị ăn đánh, cũng không dám nói cho người trong nhà biết đâu!"
Gia đình Bùi Như Nguyệt ở thành phố A chỉ có thể tính là khá giả, từ lúc bắt đầu cô ta đã rõ ràng mục tiêu của mình là gì.
Chẳng qua lúc ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa mới vào trường học, tính cách Kỷ Vô Trần quái gở, diện mạo lại anh tuấn xuất chúng. Khi đó Bùi Như Nguyệt không chịu nổi dụ hoặc, cố ý tiếp cận Kỷ Vô Trần, trở thành bạn của anh.
Các bạn học trong lớp lén lút đồn đại quan hệ bạn bè của bọn họ, Bùi Như Nguyệt lòng ham hư vinh, vẫn luôn không ra mặt làm sáng tỏ. Chuyện này cứ thế phát triển, mãi đến khi cô ta gặp một nam sinh gia đình điều kiện các phương diện khác đều tốt, rất nhanh đã qua lại với đối phương.
Bùi Như Nguyệt chỉ cần ngẫm lại, lời nói của cô ta lúc trước với Kỷ Vô Trần, bây giờ biết vậy chẳng làm.
Trong một góc cầu thang, cô ta dồn Kỷ Vô Trần vào trong góc, kiêu căng nâng cằm lên ra lệnh: "Kỷ Vô Trần, cậu đừng quấn lấy tôi! Tôi đã có bạn trai!"
Khi đó thái độ của Kỷ Vô Trần rất lãnh đạm, anh rũ mí mắt hơi mỏng, chậm rãi gật đầu.
Bùi Như Nguyệt ghét nhất chính là thái độ này của Kỷ Vô Trần, luôn là cái gì cũng không để trong lòng, bộ dạng lãnh đạm. Mọi người hâm mộ cô ta thân thiết với Kỷ Vô Trần, nhưng không ai nghĩ tới, mọi việc đều là cô ta chủ động.
Kỷ Vô Trần trước nay không tỏ vẻ gì với cô ta, lúc đó thấy thái độ của Kỷ Vô Trần, cảm giác chán ghét trong lòng Bùi Như Nguyệt càng sâu.
Vì thế dùng lời nói cực ác độc đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ Kỷ Vô Trần: "Người như cậu tính cách quái gở, vừa nghèo còn có bệnh kỳ quái, vẫn là cút về nhà đần độn đi! Cậu giống như quỷ hút máu trong phim điện ảnh, vĩnh viễn không thể ra ngoài ánh sáng!"