"Chồng à, lời này không thể nói như vậy ——"
Hùng Bội Lan vừa nghe liền nóng nảy, không nhìn ánh mắt trực tiếp xen mồm vào nói.
"Bà câm miệng!"
Sắc mặt Kỷ Thành cực kỳ khó coi, "Đừng cho là tôi không biết trong lòng bà đang nghĩ cái gì, nếu như bị tôi biết, nơi này có bút tích của bà. Bà tới từ đâu, cút về đấy cho tôi!"
Cả người Hùng Bội Lan lập tức cứng đờ.
Bà ta không dám tin nhìn Kỷ Thành, sắc mặt xanh mét, Kỷ Thành luôn chiều chuộng bà ta, lời khó nghe cũng chưa nói vài lần. Mọi người chỉ biết bên ngoài bà ta là Kỷ phu nhân, không ngờ tới, ở Kỷ gia, bên cạnh Kỷ Thành, bà ta như đi trên băng mỏng.
"Xì..."
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười nhạo đánh vỡ một mảnh yên tĩnh.
Tô Yên chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, sạch sẽ trong trẻo đến đáng sợ.
"Sao chú lại kết luận là con câu dẫn anh trai? Sao không hỏi xem, có phải anh ấy chủ động trước hay không?"
"Con ——" Kỷ Thành đập bàn, "Buồn cười!"
Ông ta không dám tưởng tượng, Tô Yên cư nhiên còn dám tranh luận.
Kỷ Vô Trần không có biểu tình gì, anh nhàn nhạt mở miệng, thần sắc uể oải.
"Chuyện của con không cần ba quản, ở chỗ này gây phiền phức cho con, không bằng đi quan tâm những tình nhân không an phận ở bên ngoài của ba một chút thì hơn."
Hùng Bội Lan mím môi, không ra tiếng.
Đương nhiên bà ta biết, Kỷ Thành có phụ nữ không ngừng bên ngoài.
Kỷ Thành cũng sửng sốt một chút, ông ta khó thở, tay chỉ vào Kỷ Vô Trần đều run rẩy.
"Con được lắm! Bây giờ con còn quản trên đầu ba rồi?!"
Nhưng, Tô Yên cũng không kiên nhẫn nhìn Kỷ Thành ở chỗ này ra vẻ ta đây.
Cho dù ông ta là nhà giàu số một thì sao? Cô lại không phải Tô Yên chân chính, vừa rồi là có hứng thú chơi đùa ông ta, giờ tính tình đại tiểu thư của Tô Yên nổi lên, trực tiếp nhăn mặt quay đầu.
Ném xuống một câu, "Mọi người chậm rãi nói chuyện, con về phòng trước."
Tô Yên chân trước mới vừa đi, Kỷ Vô Trần cũng rời đi theo sau.
Kỷ Thành giận đến khó thở, ông ta trừng đôi mắt đỏ au, "Chúng mày đứng lại cho ba! Phản rồi! Phản thật rồi!!"
Làm một gia chủ uy nghiêm, chưa bao giờ bị khiêu khích hoàn toàn như thế.
Trước kia chỉ có một Kỷ Vô Trần không để ông ta vào mắt, bây giờ cái đứa ăn nhờ ở đậu kia cũng không cho ông ta sắc mặt tốt!
Kỷ Thành hít sâu một hơi, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Hùng Bội Lan, một ý nghĩ dần dần nổi lên trong lòng.
...
Tô Yên đang ở trong phòng thu dọn hành lý.
Đồ của cô không nhiều lắm, Tô Yên chỉ chọn mấy bộ quần áo mới, đồ trước khi Tô Yên xuyên qua, cô cũng không động đến.
Kỷ Vô Trần không biểu cảm dựa vào cửa, nhìn Tô Yên đi đi lại lại trước mặt anh.
Mày giật giật, đáy mắt dần dần tràn ngập bực bội.
Lúc Tô Yên đi ngang qua anh lần thứ ba, anh nắm lấy tay mảnh khảnh của cô.
Dưới làn da hơi mỏng, ẩn ẩn lộ ra mạch máu màu xanh, mang theo một loại vẻ đẹp yếu ớt.
Làm người ta rất muốn dùng hàm răng bén nhọn cắn vào làn da mỏng của cô, mút mát mạch máu cô.
Kỷ Vô Trần biết anh không bình thường, thế nhưng lại có ý tưởng bệnh hoạn như vậy.
Nhưng chính anh không khống chế được.
"Cô phải đi?"
Âm sắc anh mang theo vài phần lạnh lẽo, hơi u ám.
Tô Yên nhướn mày, cười như không cười, "Bây giờ không phải vấn đề tôi muốn đi hay không, mà là cái nhà này còn để tôi ở lại hay không, không phải sao? Anh trai tốt của tôi?"
Đối mặt với ánh mắt châm chọc của cô, Kỷ Vô Trần lần đầu tiên cảm thấy không thể nhìn thẳng vào.
Yết hầu anh chuyển động, liếm môi, thấp giọng nói: "Xin lỗi."