CHƯƠNG 594: MÀY QUỲ XUỐNG CẦU XIN TAO ĐÀNG HOÀNG ĐI
“Từ nhỏ đến lớn, ba lúc nào cũng thiên vị mày, cái gì tốt cũng đều cho mày còn tao thì sao, mỗi khi tao nói với ông ấy là cần thứ này thứ kia ông ta đều nói tao rất ưu tú nên hãy tự nghĩ cách đi!”
“Mẹ của tao chẳng phải do ông ta cưới hỏi đàng hoàng sao? Tao không phải là con của ông ta sao?” Chỉ cần nhớ lại sự thiên vị của ba mình là giọng điệu của Kỷ Gia Trí lại càng lạnh lẽo: “Nhưng ông ta không hề yêu mẹ tao chút nào hết, và cũng không yêu thương gì tao!”
Khi còn bé, chuyện gì Kỷ Gia Trí cũng đều không hiểu, anh ta thấy ba mình đưa một người phụ nữ khác về trang viên và dành toàn bộ tình yêu cho bà ta liền hỏi mẹ mình người đó là ai nhưng mẹ anh ta chỉ rơi lệ.
Kỷ Gia Trí thấy mặc kệ người phụ nữ ấy gây chuyện như thế nào đi nữa, muốn ra khỏi trang viên, hay lấy đồ ném vào ba đi nữa thì ba anh vẫn cưng chìu bà ta rồi dần dần không còn quan tâm đến anh ta và mẹ nữa.
Về sau, người phụ nữ đó có thai, anh ta nhìn thấy biểu cảm vui mừng chưa từng có xuất hiện trên mặt ba mình, ba nói anh ta sắp có một đứa em trai, sau này phải chăm sóc thật tốt cho em trai, anh ta ngây thơ không biết gì nên đã đồng ý.
Mãi đến sau này khi mẹ anh ta tự sát.
Chính vào đêm hôm đó, Kỷ Gia Trí đã tỉnh ngộ, anh ta biết được, thì ra trên đời này có một thứ gọi là thiên vị, ba anh thiên vị Thu Hiểu Diệc và Hứa Cung Diễn, còn anh ta và mẹ anh chẳng là gì cả.
Kỷ Gia Trí hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Cung Diễn: “Hai mươi mấy năm qua, không lúc nào là tao không muốn giết mày, thế nhưng sau tao lại nghĩ, giết chết mày tao chỉ vui được nhất thời vì vậy tao phải dằn vặt mày ngày này qua ngày khác, kê đơn cho mày, nhìn mày bị hành hạ đến khi không còn ra hình người nữa và chết một cách thê thảm!”
Lần đó, Bác nội nhĩ đi Nam Thành và gặp Miya Diệc, anh ta đã nghĩ đến chuyện để Triệu Dịch Hân sai người giết chết Miya Diệc luôn nhưng vì kiêng kỵ lực lượng của Phương Tinh Nghị ở Nam Thành nên không dám tùy tiện hành động.
Huống hồ Miya Diệc và Miya Khanh Bình vẫn chưa ly hôn, nếu Miya Diệc chết, thì Miya Khanh Bình nhất định sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản chuyện làm ăn của anh ta tại nước R nên anh ta đành phải hậm hực từ bỏ ý định.
Đối với sự phẫn nộ và bất mãn của Kỷ Gia Trí, Hứa Cung Diễn hầu như không nhận ra mà chỉ lặp lại những lời vừa nói: “Tôi có thể buông bỏ tất cả, anh hãy giao đứa bé lại cho tôi… Khục khục!”
Anh bỗng nhiên khom người che tay lại, ho sặc sụa, sắc mặt vô cùng đau đớn.
Khi anh giơ lòng bàn tay ra, Kỷ Gia Trí đã thấy tay anh toàn là máu bên cất tiếng cười lạnh lùng: “Tao nghe nói thuốc mà Yến Cảnh Niên nghiên cứu đã thành công, đưa cho mày rồi nhưng mày lại vì một con đàn bà mà đem thuốc cứu mạng ấy tặng cho người khác!”
“Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết, xem ra những kẻ nằm vùng của anh ở Nam Thành rất lợi hại.” Lục phủ ngũ tạng của Hứa Cung Diễn đều đang rất đau, biết mình gắng gượng không được bao lâu nữa nên anh cố gắng chịu đựng, tỏ thản nhiên.
Hứa Cung Diễn lau vết máu trong lòng bàn tay: “Hợp đồng chuẩn bị xong chưa, nếu chưa chuẩn bị thì đưa giấy bút đây, tôi tự viết.”
Kỷ Gia Trí nhìn anh bằng ánh mắt u ám rồi nghiêng đầu nói vài câu với quản gia đứng bên cạnh.
Quản gia gật đầu, xoay người rời đi.
Kỷ Gia Trí không nói nữa, chỉ ngồi vào bàn ăn, ăn tiếp bữa sáng đang ăn dở, khoảng năm phút sau, anh ta vừa đặt dao nĩa xuống, lấy khăn lau miệng thì quản gia cầm một bộ hợp đồng quay lại.
Kỷ Gia Trí nhìn lướt qua hợp đồng rồi đưa cho Hứa Cung Diễn, còn không quên nói móc một câu: “Hứa Cung Diễn, đứa con mà cô ta mang chưa chắc là con của mày, ba phí hết tâm tư dọn sẵn đường cho mày, lại còn để lại gia sản nữa, mày nỡ bỏ hết sao?”
“Cho dù tôi có giữ lại thì với an oán giữa chúng ta, liệu anh có buông tha cho tôi không?” Hứa Cung Diễn thản nhiên nói, rồi không thèm đọc hợp đồng mà trực tiếp lật tới trang cuối cùng, kí tên, ấn vân tay, hành động lưu loát.
Sau khi ký hợp đồng xong, Hứa Cung Diễn không trả lại cho Kỷ Gia Trí liền mà nói: “Tôi muốn gặp đứa bé.”
Anh biết trước khi đạt được mục đích, Kỷ Gia Trí sẽ không làm đứa trẻ bị thương, nhưng đứa bé vừa mới được sinh ra đã bị cướp đi nên Hứa Cung Diễn sợ rằng đứa bé sẽ gặp chuyện.
Nếu đứa trẻ thật sự có chuyện gì xảy ra thì anh nhất định sẽ chết chung với Kỷ Gia Trí!
Kỷ Gia Trí thấy Hứa Cung Diễn như vậy liền cười khẩy một cái rồi quay lên lầu, Hứa Cung Diễn đi theo.
Sau khi lên lầu, Hứa Cung Diễn phát hiện trước phòng ngủ có hai gã đàn ông cao 1m9 đang canh cửa, liền âm thầm kết luận Kỷ Gia Trí sẽ không dễ dàng gì giao đứa bé ra, với tình trạng của anh hiện giờ muốn đối phó với Kỷ Gia Trí còn không được chớ nói chi là đối phó với hai gã cao to này nên anh chỉ có thể nghĩ biện pháp chu toàn, chờ Phương Tinh Nghị đến.
Hứa Cung Diễn đi theo Kỷ Gia Trí vào phòng ngủ thì một trong hai gã cao to cũng vào theo.
Bên cạnh khung cửa sổ có một chiếc nôi trẻ con, Kỷ Gia Trí đi tới và bế đứa trẻ bên trong ra, anh ta chọt chọt hai cái liền có tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên.
Thấy đứa bé bình yên vô sự, Hứa Cung Diễn mới buông gánh nặng trong lòng xuống và nắm chặt hợp đồng trong tay: “Giao đứa bé cho tôi.”
“Đứa trẻ đáng yêu như vậy, tao không muốn trả lại chút nào.” Kỷ Gia Trí cúi xuống chơi đùa với bé, không thèm để ý nói: “Mày nói xem, nếu tao nuôi đứa trẻ này lớn khôn rồi để nó thay tao đi giải quyết Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị thì thế nào?”
Cơ mặt của Hứa Cung Diễn rúm ró nhưng anh ra sức kềm chế: “Kỷ Gia Trí, nó là con của Phương Tinh Nghị, nếu anh thật sự mang đứa trẻ này đi thì cho dù có đi tới cùng Trời cuối Đất, anh ta cũng sẽ đuổi theo anh.”
Kỷ Gia Trí bỗng nhiên bóp chặt cổ đứa trẻ, sắc mặt hung ác nham hiểm: “Sao mày lại giống mẹ mày đến vậy, cứ thích phá hỏng tình cảm của người ta?”
Đứa bé nằm trong chăn vùng vẫy tay chân vì bị bóp cổ, khóc không thành tiếng nên vô cùng khó chịu.
Hứa Cung Diễn thấy vậy cũng sốt ruột, anh chỉ mong giết Kỷ Gia Trí ngay lập tức.
“Nó chỉ là trẻ con, anh đừng động đến nó.” Hứa Cung Diễn ném hợp đồng xuống dưới chân Kỷ Gia Trí rồi giơ tay lên, chậm rãi đi về phía anh ta: “Tôi giao hợp đồng cho anh, anh hãy giao đứa bé cho tôi.”
Kỷ Gia Trí vẫn chưa buông tay, anh ta thấy vẻ mặt của Hứa Cung Diễn thì nhẫn nại nhưng ánh mắt lại ngập tràn sự u ám: “Sao thế, tức giận à? Một đứa trẻ mới được sinh ra hóa ra cũng có thể uy hiếp được mày!”
“Muốn tao tha cho nó, được.” Cánh tay to khỏe của Kỷ Gia Trí vừa dùng sức vừa nhìn chằm chằm Hứa Cung Diễn, lạnh lùng nói: “Mày quỳ xuống cầu xin tao cho đàng hoàng, chỉ cần tao vui vẻ thì sẽ thả cho mày và nó đi.”
Thấy đứa trẻ càng lúc càng giãy giụa dữ hơn, Hứa Cung Diễn không dám làm trái ý, anh khẽ cắn môi, rồi chậm rãi quỳ xuống.
Anh quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin Kỷ Gia Trí như yêu cầu.
Kỷ Gia Trí vui sướng cười to, rồi lại hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Cung Diễn: “Chỉ cần thấy mặt mày là tao lại nhớ đến người đàn bà đã ép chết mẹ tao, tao chỉ hận là không thể giết hết chúng mày!”
Hứa Cung Diễn lại dập đầu thêm cái nữa, và ho kịch liệt, khóe miệng rỉ máu nhưng anh không kịp lau.
“Xin anh hãy trả đứa bé lại cho tôi.”
“Được, tao trả cho mày.” Kỷ Gia Trí mỉm cười rồi bỗng nhiên vung tay ném đứa bé ra ngoài cửa sổ: “Nhưng tao không hề nói là sẽ tự tay giao nó cho mày.”
Vừa nhìn thấy Kỷ Gia Trí quăng đứa bé đi, Hứa Cung Diễn không kịp nghĩ ngợi nhiều, anh dồn hết sức vào đôi chân rồi bật dậy nhảy về phía cửa sổ, cơ thể nhanh chóng rơi xuống và hai tay anh cuối cùng cũng đỡ được đứa bé.
Anh thở phào nhẹ nhõm, ôm đứa trẻ vào lòng.
Lầu hai của biệt thự khá cao so với mặt đất, cho dù mặt đất đã được phủ một tầng tuyết rất dầy nhưng khi thân thể rơi xuống tuyết, Hứa Cung Diễn đã bị té gãy một chân vì bảo vệ đứa bé.
Tuyết áp vào mặt khiến Hứa Cung Diễn lạnh run lập cập.
Anh giật áo khoác ra, cẩn thận bọc đứa bé lại rồi cắn răng cố sức đứng dậy từ trong tuyết.
Nhưng vì chân đã bị gãy nên mấy lần đứng dậy đều không được, lại bị ngã vùi xuống lớp tuyết.
“Khục khục!” Anh kịch liệt ho khan.
Máu mũi máu miệng anh lan vào trong tuyết, khiến cho tuyết trắng cũng bị nhuộm thành một mảng đỏ tươi.
Kỷ Gia Trí đi ra khỏi nhà, ngạo nghễ cúi đầu nhìn Hứa Cung Diễn vùi mình trong tuyết.
Bọn họ đấu lâu như vậy, rốt cục anh ta cũng thắng được một lần rồi.