CHƯƠNG 596: CHÚNG TA CHÔN NÓ RỒI, TRONG VƯỜN HOA TRỒNG NHỮNG LOẠI HOA MÀ EM THÍCH NHẤT
“Anh Yến cũng là người bình thường, đừng làm khó anh ta.” Hứa Cung Diễn khẽ cười, ánh sáng trong mắt tối đi phần nào, giọng nói nhỏ dần: “Cho dù không có hai phát súng này anh cũng sống không được bao lâu nữa.”
“Xin anh …” Nước mắt nóng hổi của Dương Yên rơi lộp bộp trên bàn tay anh: “Đừng tàn nhẫn như vậy…”
“Ngoan, đừng khóc.” Hứa Cung Diễn khó nhọc lau nước mắt cho cô: “Anh sẽ không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh em.”
“…”
Hứa Cung Diễn cảm thấy cả người không còn sức lực, rất muốn ngủ, anh ý thức được thời gian đã đến.
Anh liều mạng ngẩng đầu lên nhìn đứa bé nằm trong lồng ngực Yến Cảnh Niên đang đứng sau lưng Dương Yến, khóe miệng mỉm cười.
“Hứa Niệm…” Hứa Cung Diễn nhẹ giọng nói: “Con bé theo họ anh, gọi là Tiểu Niệm được không?”
Dương Yến gật đầu: “Được, vậy gọi con bé là Hứa Niệm.”
“Cảm ơn…” Dù luyến tiếc đến đâu anh cũng phải đi rồi, anh nhìn Dương Yến lần cuối rồi từ từ nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc khi anh nhắm mắt lại, anh nhìn thấy trong bóng tối có một người đàn ông cứ chạy theo chùm ánh sáng, người đàn ông giơ tay ra, lúc sắp chụp được chùm sáng kia thì nó đột nhiên vụt tắt.
Anh không bắt được ánh sáng, cuối cùng thế giới chỉ còn lại một mảnh tối tăm.
Dương Yến trơ mắt nhìn cánh tay của anh buông thõng trong tuyết, môi cô run rẩy: “Cung Diễn? Hứa Cung Diễn?”
Mặc kệ cô gọi bao nhiêu lần người đàn ông ấy vẫn không đáp lại, cứ nằm ngủ say trong lòng cô như thế.
Dương Yến chậm rãi cúi xuống, vùi đầu vào vai anh, ôm anh thật chặt sau đó khóc rống lên.
Phương Tinh Nghị chậm rãi đi tới nhìn thấy Dương Yến đau khổ quỳ trong tuyết, trong long đang ôm chặt Hứa Cung Diễn, môi anh giật giật trong lòng dâng tràn nỗi áy náy.
Anh cho rằng bản thân đã đến rất nhanh nhưng không ngờ vẫn là tới chậm…
Người bạn nhìn thấy vết máu trên vai phải của Phương Tinh Nghị muốn giúp anh băng bó nhưng Phương Tinh Nghị lắc đầu ngăn cản. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Yến đỡ lấy bờ vai của cô, lặng yên không quấy rầy cô.
Dương Yến khóc hồi lâu thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập đau thương nhìn Phương Tinh Nghị nói: “Anh ấy chết rồi. Anh ấy muốn em chôn tro cốt của anh ấy trong vườn hoa, trồng lên đó loại hoa mà em thích nhất.”
“Được.” Phương Tinh Nghị lấy áo khoác của anh khoác lên người cô, phủi bông tuyết trên tóc cô: “Chúng ta về thôi.”
Dương Yến mới vừa sinh con xong đã vận động dữ dội cộng thêm tâm trạng đau thương quá độ dẫn đến vết thương toác ra, tạm thời cô ở bệnh viện Paris để điều trị, có Yến Cảnh Niên và bạn anh ta chăm sóc cho cô.
Đứa bé bị Kỷ Gia Trí cướp đi sau khi kiểm tra thì trừ trên cổ có vết bầm ra sức khỏe không có vấn đề gì. Yến Cảnh Niên đặc biệt quan sát một tuần, sau đó mới đưa cho vú nuôi chăm sóc.
Phương Tinh Nghị cho người hỏa táng di thể của Hứa Cung Diễn sau đó ở lại Paris chăm sóc Dương Yến.
Mấy ngày đầu Dương Yến còn rất tốt không nhìn ra có gì khác lạ, nhưng sau khi ngủ đêm, nằm mơ thấy ác mộng, tỉnh lại cô không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn giống như đang nhốt mình vào thế giới riêng của mình.
Yến Cảnh Niên lo lắng Dương Yến bị chứng trầm cảm sau khi sinh nên bảo Phương Tinh Nghị phải chăm cô thật kỹ, lúc nào cũng ở bên cạnh cô xem tình trạng thế nào rồi mới dùng thuốc được.
Phương Tinh Nghị nhìn thấy dáng vẻ của Dương Yến như vậy thì lo lắng hơn bất cứ ai. Anh bảo vú em bế đứa bé lại cho cô nhìn. Rất nhiều lúc anh và đứa bé ở bên cạnh Dương Yến, sau đó sẽ dẫn cô ra ngoài mua quần áo cho trẻ con.
Chờ sau khi tình trạng của Dương Yến tốt hơn một chút Phương Tinh Nghị bèn dẫn cô về Nam Thành.
Quách Thường Phúc và Tưởng Song Kỳ luôn ở bên cạnh Dương Yến, thậm chí ngay cả Quách Nhược Linh ở tận nước ngoài xa xôi cũng quay về. Mẹ Dương càng thương cô hơn, mỗi ngày đều đích thân làm cơm cho cô.
Mẹ Dương đút canh cho Dương Yến, dịu dàng nói: “An An, con phải ăn nhiều thêm một chút, con gầy làm mẹ đau long quá.”
Dương Yến lắc đầu đưa tay ôm lấy mẹ Dương.
“Mẹ, anh ấy chết rồi.” Dương Yến nức nở nói: “Con nợ anh ấy rất nhiều, con còn chưa trả hết…”
Mẹ Dương vuốt tóc cô: “Con à, nếu trả hết thì đã không gọi là tình yêu, mẹ biết con đau khổ nhưng con cần phải sống thật tốt, không thể để cho cậu ấy đi rồi mà vẫn phải lo lắng cho con.”
“Con người sống trên đời sẽ có nhiều chuyện bản thân không làm chủ được.” Mẹ Dương dịu dàng nói: “Con lo cho cậu ấy nhưng con càng phải biết bản thân con còn có chồng, có con. Bọn họ đều vẫn đang đợi con.”
“Dì Miya Diệc và ông Phương cũng rất lo lắng cho con. Nhưng dì Miya Diệc lại không dám tới, còn ông Phương thì con cũng biết rồi đấy, sức khỏe của ông ấy vẫn không luôn không tốt. Con mới hai mươi mấy tuổi thôi, chẳng lẽ con cũng muốn sức khỏe của bản thân suy sụp hơn cả ông Phương sao?”
“Tinh Nghị rất lo lắng cho con, luôn ở bên cạnh con. Đã mấy ngày rồi cậu ấy đâu có giấc ngủ ngon.” Mẹ Dương vỗ lưng cô: “Cậu ấy cũng đã trả giá vì con rất nhiều con đừng phụ lòng cậu ấy.”
Dương Yến ôm mẹ khóc không thành tiếng.
Có lẽ những lời nói của mẹ Dương đã khiến Dương Yến suy nghĩ thông suốt, lúc cô đối mặt với mọi người trên mặt dần dần lộ ra nụ cười, cô bước lên ôm Phương Tinh Nghị, hôn anh: “Xin lỗi, em đã khiến anh lo lắng rồi.”
Phương Tinh Nghị vuốt ve khuôn mặt cô, rốt cuộc trong lòng cũng yên tâm: “Em không sao là tốt rồi.”
Hai tuần sau Phương Tinh Nghị dẫn Dương Yến đi tới biệt thự Nam Sơn.
Anh dẫn cô đi vào một biệt thự lớn, nói với cô về sau nơi này chính là nhà của bọn họ, sau đó sẽ đón con, đón bà nội và người làm về đây.
Hoa hồng, hoa tu lip có sẵn trong vườn đều đã được thợ làm vườn nhổ bỏ, cuốc xới bằng phẳng.
Phương Tinh Nghị lấy một hủ tro cốt nhỏ đưa cho Dương Yến: “Cậu ta là cậu hai nhà họ Kexil, có một nửa hài cốt đã được giao cho bên đó, đây là một nửa còn lại.”
Dương Yến nâng hũ tro cốt, rõ ràng rất nhẹ nhưng cô lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Cô mím môi lặng lẽ khóc, nước mắt giàn dụa.
Phương Tinh Nghị lau nước mắt cho cô: “Chúng ta chôn nó ở nơi này, sau đó sẽ trồng lên loài hoa mà em thích nhất.”
Dương Yến gật đầu.
Cô và Phương Tinh Nghị tự tay chon hũ tro sâu xuống vườn, sau đó rắc đầy hạt giống hoa sơn trà trắng và hoa hồng xanh lên.
Mấy tháng sau trong vườn hoa sẽ nở đầy hoa sơn trà và hoa hồng xanh.
Lâm Thanh Dung vẫn không có tin tức, Tống Tịnh Hòa vẫn chưa tỉnh, Dương Yến cũng không muốn kết hôn trong bầu không khí thế này cho nên không cho Phương Tinh Nghị tuyên bố tin tức của hai người với bên ngoài. Tiệc đầy tháng cũng làm rất khiêm tốn.
Tiệc đầy tháng của ba đứa trẻ được tổ chức ở nhà họ Phương. Cả hai chỉ mời những người bạn có quan hệ thân thiết với nhà họ Phương cùng với người thân, bạn bè thân thiết Phương Tinh Nghị và Dương Yến.
Ba đứa con của Phương Tinh Nghị và Dương Yến đứa lớn nhất tên là Phương Viên Vinh, con gái thứ hai tên là Phương Vân Chi, hai đứa mang họ Phương, nhưng đứa con gái út thì lại tên là Hứa Niệm. Chuyện này khiến mọi người rất tò mò nhưng không ai dám hỏi.
Dương Yến đang tiếp đãi khách mời nhưng khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô liền nói vài câu với khách rồi vội vàng qua đó.
“Chiến Thương.” Dương Yến đứng im trước mặt Chiến Thương.
Chiến Thương liếc nhìn Dương Yến, khi thấy tình trạng của cô rất tốt trên gương mặt lạnh lùng trước sau như một lộ ra nụ cười: “Nghe nói lúc trước sức khỏe Dương không được tốt tôi cứ lo lắng mãi, bây giờ thấy cô Dương như thế này tôi cũng không còn gì lo lắng nữa rồi.”
Dương Yến cũng mỉm cười nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên cảm giác đau lòng: “Tôi rất xin lỗi…”
“Cô Dương, hôm nay tôi là đến thăm đứa bé đấy.” Chiến Thương cắt ngang lời cô: “Tôi có thể thăm đứa bé kia không?”
Dương Yến thu lại tâm trạng, gật đầu: “Được.”
Cô đích thân bế con đi tới, đứa bé bên trong tắm chăn mỏng đang mở to đôi mắt đen tròn, hai má mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
Chiến Thương nhìn đứa bé thêm một lát rồi hỏi: “Tên lót của đứa bé này cũng là chữ Vân sao?”
Dương Yến lắc đầu: “Đứa bé này tên là Hứa Niệm.”
“Hứa Niệm…” Trong nháy mắt Chiến Thương đã rõ hàm nghĩa của cái tên này, anh ta lại nhìn thật sâu vào đứa bé mà cậu chủ đã dùng tính mạng để bảo vệ, nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu chủ nhà anh ta yêu một người là không có lỗi, lỗi là ở chỗ quá nặng tình.
Chiến Thương đặt một miếng ngọc bội vào lòng đứa bé: “Cậu chủ đã chuẩn bị quà cho ba đứa bé, nhưng tôi muốn đích thân đưa cho đứa bé này, chúc cô bé sau này sẽ luôn vui vẻ.”