CHƯƠNG 612: CÓ PHẢI…DO LỚN TUỔI RỒI KHÔNG?
Sau khi bọn họ ra khỏi khách sạn Phương Tinh Nghị liền đặt Dương Yến ở chỗ ngồi phía sau. Dương Yến thấy anh xụ mặt thì biết anh đang tức giận nên cô ôm chặt cổ anh, sống chết cũng không tuột xuống người anh.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái cuối cùng chỉ đành ôm cô đi vào ngồi ở ghế sau, sau đó bảo tài xế lái xe trở về nhà họ Phương.
“Một tháng không gặp, ông xã à anh càng ngày càng đẹp trai!” Dương Yến nâng mặt người đàn ông lên, sau đó hôn thật sâu xuống đã vậy còn làm nũng với anh: “Ông xã à, anh có nhớ em không?”
Phương Tinh Nghị hoàn toàn không bị lay động, chỉ cười hờ hững lấy điện thoại ra gọi đi.
“Đừng đừng!” Dương Yến biết anh muốn làm gì, cô hoảng qua ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, ngăn anh gọi điện thoại: “Hướng Thần bây giờ là con gà đẻ trứng vàng của công ty giải trí Hoan Hỉ, nếu anh đóng băng cậu ta thì chẳng phải công ty em xong đời rồi sao?”
“Em có tư cách cò kẻ mặc cả với anh sao?” Người đàn ông híp mắt lại, ánh mắt lộ ra tia sáng dọa người.
“Tuyệt đối không có, em chỉ là muốn thương lượng với ông xã một chút mà thôi!” Dương Yến mềm giọng nói: “Lúc đó cậu ta chỉ là tỏ tình với em thôi, cũng đâu có làm gì…”
“Được rồi, cậu ta đã ôm em, sau đó bị em tát một cái.” Dương Yến thấy sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng đen, cô chỉ có thể nói ra sự thật lại dỗ anh nói: “Chờ cậu ta diễn xong mấy tác phẩm của công ty kiếm đủ tiền rồi anh muốn làm gì thì làm, ít nhất bây giờ anh đừng đụng tới cậu ta, để công ty em kiếm được chút tiền trước đã.”
“Được không ông xã?” Dương Yến lại hôn anh một cái, oan ức nói: “Anh cũng biết rồi đấy, tiền vốn lưu động của Hòa Tụng không nhiều, em muốn đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật Cẩm Thụy nhưng cần phải có tiền. Mà tiền này chắc chắn phải có người mới kiếm được, anh nói có phải không?”
Phương Tinh Nghị không để ý đến cô.
“Ông xã…” Dương Yến đưa tay ôm lấy eo của người đàn ông, ngửa đầu nhìn anh: “Em sẽ xin nghỉ phép nửa tháng, trong thời gian nửa tháng này em chỉ ở nhà với anh và con không đi đâu hết, nấu cơm một ngày ba bữa cho anh ăn, anh thấy thế nào?”
“Một tháng.” Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng: “Không cho phép vừa nhận điện thoại đã bỏ chạy.”
Dương Yến gật đầu: “Ông xã nói một tháng thì một tháng!”
“Công khai quan hệ.”
“…”
Phương Tinh Nghị nhéo da mặt mỏng của Dương Yến, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Làm sao, không muốn anh gặp người khác vậy sao?”
“Làm sao có thể chứ!” Dương Yến nghĩ bọn họ đã kết hôn bí mật lâu như vậy rồi, hơn nữa lúc nãy ở trong phòng bao những người kia đều đã nhìn thấy hết rồi, giờ có muốn giấu cũng không giấu được: “Được, vậy thì công khai thôi!”
Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm Dương Yến, anh không tin lắm cô lại đồng ý một cách thoải mái như vậy: “Em muốn giở trò gì à?”
“Không có, ông xã à, anh muốn công khai thì công khai đi.” Dương Yến hôn lên cằm anh, cười híp mắt nói: “Vừa vặn để cho mọi người nhìn thấy em có một người chồng đẹp trai đến cỡ nào, để cho bọn họ ghen tỵ chết luôn!”
Phương Tinh Nghị hừ một tiếng.
Chờ khi Phương Tinh Nghị và Dương Yến trở lại nhà họ Phương thì đã hơn chín giờ tối.
Các cục cưng đã được vú nuôi dỗ ngủ hơn một tiếng trước rồi.
Miya Diệc thấy hai người trở về bèn hỏi bọn họ đã ăn gì chưa, nếu chưa thì bàn sẽ xuống bếp làm bữa khuya.
Đây chính là cơ hội tốt để dỗ người đàn ông kia cho nên Dương Yến bảo bà lên lầu ngủ trước, đích thân cô sẽ xuống bếp nấu mì cho Phương Tinh Nghị ăn.
Sau khi tắm xong cả người Dương Yến thơm ngào ngạt, cô buộc dây áo ngủ.
Sau khi ra khỏi phòng tắm nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, cô cởi dép ra, dè dặt bò lên giường, cọ cọ người anh.
Dương Yến ôm lấy eo anh: “Ông xã, đi ngủ thôi…”
Cô kéo cánh tay của người đàn ông lên chỗ dây áo, chỉ cần một động tác nhỏ thôi thì có thể mở được dây áo rồi nhưng người đàn ông đột nhiên thu tay lại, kéo chăn đắp lên người cô.
“Anh còn hồ sơ phải xử lý, em ngủ trước đi.”
“…”
Chờ Dương Yến lấy lại tinh thần thì người đàn ông kia đã bước ra khỏi phòng, vẻ mặt cô sững sờ.
Dương Yến kéo cổ áo cúi đầu nhìn bản thân một lượt, suy nghĩ nói: “Mình đi công tác nhưng cũng có đi spa mà, ít nhất cũng là hai tuần một lần. Vóc người mình cũng rất tốt, tại sao lại không hấp dẫn được anh ấy chứ?”
Lẽ nào công việc của anh quá bận.
Dương Yến cũng không nghĩ nhiều, ngày hôm sau bắt đầu nghỉ phép một tháng.
Có chuyện gì thì giải quyết qua facebook, nếu facebook không giải quyết được thì chờ sau khi cô nghỉ phép xong sẽ giải quyết.
Ba đứa bé đã biết bò, tốc độ bò cũng rất nhanh.
Con trai cả và đứa con gái thứ hai rất ngoan, chỉ có con gái út là rất thích khóc nhè, tỉnh dậy là khóc, lúc ngủ cũng khóc.
Trong thời gian nghỉ, Dương Yến liền bắt đầu cuồng con, liên tục đăng ảnh lên facebook, lúc Phương Tinh Nghị đi làm thì cô đã làm xong bữa cơm trưa tình yêu, đích thân mang đến Phương Thị.
Phương Tinh Nghị căn bản cũng không công khai gì mối quan hệ của bọn họ, chỉ là lúc tham gia phỏng vấn anh nói một câu đã có vợ. Sau đó chuyện Dương Yến đi vào Phương Thị đem cơm trưa đã bị phóng viên chộp được, trên mạng bắt đầu ngập tràn chuyện của bọn họ.
Dương Yến rất khiêm tốn, danh sách bạn bè facebook trừ người quen ra thì không có ai biết cô, cũng không có vấn đề gì.
Tin tức về cuộc hôn nhân của Phương Tinh Nghị và Dương Yến khiến cổ phiếu của Hòa Tụng tăng vùn vụt, cũng khiến cho các cổ đông cười không khép miệng được.
Cách hai ngày sau khi đợi được áo ngủ mới giao đến, Dương Yến lập tức mặc vào, buổi tối lặng lẽ bò lên giường biểu diễn cho người đàn ông của mình xem: “Ông xã, anh xem em mặc áo ngủ mới có đẹp không?”
Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn cô vẻ mặt hờ hững: “Chật thế, em mặc như vậy đi ngủ không khó chịu sao?”
“…”
Tiếp theo anh nói còn có việc phải đi làm sau đó phủi mông đi tới phòng sách.
Dương Yến bị từ chối hai lần, cô cảm thấy rất thất bại. Thế là cô chọn một buổi chiều đẹp trời hẹn Lâm Thanh Dung và Tống Tịnh Hòa đi uống trà chiều, thuận tiện nói chuyện đó cho hai người bọn họ nghe.
Dương Yến nhấp một ngụm hồng trà cau mày nói: “Các cậu nói xem là tớ không đủ sức quyến rũ hay là chồng tớ có vấn đề?”
Lâm Thanh Dung hỏi ngược lại cô: “Bản thân cậu thấy thế nào?”
“Tớ cảm thấy vóc người của tớ rất tốt.” Dương Yến nhìn bản thân cô, sau đó chống cằm thở dài: “Nhưng mà từ khi có cục cưng rồi anh ấy cũng chẳng đụng vào tớ gì mấy.”
“Không phải là…” Lâm Thanh Dung hơi dừng lại: “Hay là vì lớn tuổi rồi?”
Sau khi Dương Yến nghĩ đến có khả năng này thì vẻ mặt đen thui, lập tức nhìn Tống Tịnh Hòa nói: “Anh cả cũng vậy sao?”
“Anh cả cũng hơn nửa đời người rồi.” Tống Tịnh Hòa ăn bánh ngọt trả lời: “Có điều chắc chắn cũng tùy người chứ? Giống như mấy ngự y già, tố chất thân thể cường tráng, Phương Tinh Nghị…”
Lâm Thanh Dung gật đầu đồng ý, sau đó còn vỗ vai Dương Yến: “Ny Ny, đàn ông rất khó mở lời những chuyện như thế này, cậu trở về cố gắng nói chuyện với anh ba…”
Hai người cô một câu tôi một câu khiến Dương Yến sợ đến hỏng người.
Dương Yến thấy Tống Tịnh Hòa cũng đã ăn hết ba cái bánh ngọt, cô nói: “Gần đây cậu rất thích ăn đồ ngọt nhỉ?”
“Ngọt dễ khiến người vui vẻ mà!” Tống Tịnh Hòa sờ bụng, nhíu mày với các cô: “Ai bảo tớ mang thai làm gì?”
“Thật sao?” Lâm Thanh Dung vội vàng sáp lại, giơ tay vuốt bụng cô: “Chị dâu à, mau truyền vận may của chị cho em đi, gần đây em cũng đang chuẩn bị mang thai, muốn có một bé gái!”
Tống Tịnh Hòa bị cô ấy chọc cười: “Muốn sinh thì đi tìm Văn Thù đi, em sờ bụng chị cũng vô dụng.”
“Mê tín chút mà! Chỉ cần thành tâm thành ý chắc chắc sẽ linh nghiệm!”
“…”
Hai người phụ nữ bởi vì chuyện con cái nên bắt đầu liến thoắng với nhau, Dương Yến ở bên cạnh chống cằm rầu rĩ, lo lắng, trong đầu cô toàn là lời nói lúc nãy của bọn họ, cô nghĩ chẳng lẽ Phương Tinh Nghị đúng là “không được” rồi sao?
Sau bữa tối Phương Tinh Nghị đi phòng sách làm việc, không đến một lúc Dương Yến cũng tiến vào.
“Ông xã, em gọt hoa quả cho anh này.” Dương Yến đặt hoa quả lên bàn, sau đó đi vòng ra sau bóp vai cho anh, nhiệt tình đến độ khiến Phương Tinh Nghị cả người sợ hãi.
Phương Tinh Nghị xoay ghế qua, kéo cô ngồi trên đùi: “Lúc này mới một tuần lễ thôi mà em đã muốn trở về công ty rồi sao?”
“Không phải đâu, chỉ là em thấy anh bận nên đau lòng.” Dương Yến hôn anh một cái cuối cũng cũng can đảm nói: “Ông xã à, chúng ta là vợ chồng, anh có chuyện gì cũng đừng giấu em, chúng ta cùng chia sẻ với nhau được không?”
“Anh giấu em chuyện gì?”
Dương Yến liếc mắt nhìn anh, ấp a ấp úng nói: “Ông xã à, anh đừng suy nghĩ sẽ không thỏa mãn được em. Thật ra chuyện đó à, cũng không nhất định phải dùng thể lực, trên mạng cũng có bán một số đồ chơi rất mới mẻ.”
“…”
Con ngươi của Phương Tinh Nghị dần dần tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm :”Em muốn mua đồ chơi chơi?”
“Em sao cũng được, chỉ xem anh thích loại nào thôi?” Dương Yến suy nghĩ một hồi rồi bổ sung nói: “Nếu cơ thể anh vẫn ‘còn được’ thì hai năm sau chúng ta lại có con nữa, không được thì cũng không sao, dù sao có ba đứa cũng đủ rồi.
Phương Tinh Nghị im lặng một hồi, bỗng nhiên bế bổng cô lên đi thẳng đến phòng ngủ.
Anh quăng người phụ nữ lên giường, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa cười lạnh lùng nói: “Anh thấy em chưa khỏe, công việc lại bận rộn nên cố gắng kìm nén bản thân, kết quả em lại còn nghĩ linh tinh cho rằng chồng em không được!”
Dương Yến giờ mới hiểu ra, cô trừng mắt với anh: “Vậy sao anh không nói chứ lại còn nhiều lần từ chối em, ai cũng cho rằng anh không được là đúng thôi!”
Phương Tinh Nghị cúi người chộp cô lại: “Bây giờ anh sẽ cho em xem thử chồng của em có được không?”
“…”
“Ông xã, em yêu anh.” Dương Yến ôm người đàn ông của cô, hôn anh: “Em yêu anh và các cục cưng nhất.”
“Tuy anh thích nghe những lời này chỉ có điều anh cũng sẽ không tha cho em đâu.” Phương Tinh Nghị cười nhẹ: “Nói nhầm phải trả giá thật lớn đấy.”
Dương Yến cũng không nhịn được cười, ngửa đầu hôn anh.
Quên đi, dù sao cô cũng còn nhiều ngày nghỉ, hơn nữa cô cũng đâu có làm gì lần này cứ chiều theo ông xã nhà cô thôi.