Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Mười hai năm.

Nếu nói tế bào cơ thể người thay mới bảy năm một lần thì giờ đây cũng sắp đến lượt thứ hai rồi, giả dụ con người cũng như thế, đi vòng một vòng lại quay về, thì người đứng tại điểm bắt đầu kết thúc chính là anh. Vu Hảo không nói được đây là cảm giác gì, lúc ấy trong lòng cảm thấy, có lẽ cô có thể thích người đàn ông này cả đời.

“Bao giờ anh về?” Cô thấp giọng hỏi.

“Ngày mai.” Lục Hoài Chinh đáp.

“Vậy em chờ anh.”

“Được.”

Rồi một thoáng không ai nói gì mà cũng chẳng tắt máy, cứ áp điện thoại vào tai im lặng lắng nghe tiếng thở đều đều của đối phương, vừa nhắm mắt, lại cảm thấy người như đang ở trước mặt.

Lục Hoài Chinh cười hỏi: “Không có gì nói với anh hả?”

Vu Hảo đáp: “Anh cũng không có à?”

“Không,” Lục Hoài Chinh dừng lại, khẽ hít một hơi, lại đặt chân lên bậc thềm lần nữa, ngẩng đầu nhìn trời cao, “Trong lòng có một bụng lời, em muốn nghe gì?”

“Nói cái gì?”

Anh thấp giọng cười, “Thì tương tự câu ban nãy.”

Lại trêu cô rồi.

“Anh không nói được câu nào đứng đắn hả?” Vu Hảo vặn xoắn vạt áo trách anh.

“Em chưa yêu bao giờ sao?” Lục Hoài Chinh thôi cười, nghiêm túc nói: “Đang hẹn hò không nói mấy lời này thì nói gì nữa, chẳng lẽ một ngày ba bữa chỉ ăn uống ngủ nghỉ? Vậy đâu có được. Hay em muốn thảo luận lý tưởng khoa học của em với anh?”

“Ai… ai hẹn hò với anh hả.” Vu Hảo đỏ mặt.

Sao chính thức xác lập quan hệ mà không báo một tiếng? Nào có chuyện một phía tuyên bố thế đâu, ai thèm chơi trò ‘lòng tường tỏ nhưng không nói rõ’ với anh chứ.

“Thế à?” Lục Hoài Chinh hờ hững đáp: “Nhưng lão Lý cũng nhìn thấy rồi.”

Mặt Vu Hảo lập tức đỏ như gấc, tim đập thình thịch, cắn răng:

“Anh còn mặt mũi mà nói sao.”

“Làm cũng làm rồi, có gì mà không dám nói.” Anh thẳng thừng đến độ muốn người ta bóp chết, “Lão Lý không phải là người lắm mồm.”

Thật ra hôm đó anh cũng rất thấp thỏm, lúc ngồi trên xe còn nghĩ rất lâu, có phải vừa nãy dùng sức hơi quá không, nếu Vu Hảo bị sưng thì lúc về không cần lão Lý nói, e là mọi người cũng nghĩ xiêu vẹo. Anh vốn không định nhanh như thế, dù sao ở trong quân đội cũng có nhiều cấm kỵ, truyền ra cũng không dễ nghe lắm, anh thì không lo, chỉ sợ làm xấu thanh danh Vu Hảo, khiến giáo sư Hàn khó chịu.

Lúc đi thấy cô như thế, anh sợ khi cô về sẽ nghĩ nhiều không tập trung, đợi anh trở lại e là đã thay đổi. Cho nên khi xe sắp lăn bánh, anh không có nhiều thời gian cân nhắc, đầu óc nóng lên xoay người lại.

Dù sao gì, cô không từ chối, tuy có vẻ không rành lại còn rất luống cuống.

Thậm chí khi Lục Hoài Chinh hôn đến cuối cô còn rùng mình, xem ra cần phải tập thêm.

Cả hai người không ai muốn tắt máy mà cũng chẳng nói gì, cứ thế im lặng cầm điện thoại nghe tiếng gió thổi đến, vù vù sột soạt, như thể bầu không khí này là vòng sáng ấm áp bao phủ quanh cả hai, không ai đành lòng phá vỡ.

Triệu Đại Lâm nói chuyện điện thoại với giáo sư Hàn xong cũng không nỡ làm phiền Vu Hảo.

Từ Từ vâng lệnh Lịch Hồng Văn đến tìm Lục Hoài Chinh cũng chẳng dám quấy rầy anh.

Cho đến khi Lục Hoài Chinh chủ động tắt máy, cất điện thoại vào túi, vừa ngoái đầu thì trông thấy Từ Từ đứng đằng xa nhìn anh.

Từ Từ vội đi đến, nói: “Mau lên, lãnh đạo tìm cậu đấy.”

Lục Hoài Chinh đội mũ vào, nhìn anh ta, “Trưởng tham mưu Lịch?”

Từ Từ gật đầu, “Đúng thế.”

Hai người lại nói với nhau thêm mấy câu nữa. Lục Hoài Chinh vỗ vai anh ta, nói biết rồi, cài quai mũ rồi chạy đến tòa nhà hành chính.

Vừa mới tới dưới lầu.

Trên hành lang tầng bốn của tòa nhà hành chính có hai bóng lưng đứng thẳng, đang chắp tay nhìn xuống, chỉ thấy Lục Hoài Chinh lao vào tòa nhà như một cơn gió, người đàn ông lớn tuổi mặc quân trang đứng cạnh bật cười, nói với Lịch Hồng Văn: “Tên nhóc này đúng là chẳng thay đổi chút nào, hấp ta hấp tấp, làm như trễ giờ không bằng.”

Lịch Hồng Văn phất tay cười chối, mắt đầy xúc động: “Thay đổi nhiều lắm rồi, sau sự việc lúc trước đã kiềm hãm rất nhiều rồi, tôi nghĩ chắc là đoán được anh đã đến.” Nói đến đây, ông cụp ngón tay đếm: “Thiên địa quân thân sư, tốt xấu gì anh cũng xếp hàng thứ năm mà.”

Người đàn ông kia có vẻ điềm đạm, không cương nghị giống Lịch Hồng Văn, mặt mũi hòa nhã, dáng người gầy gò, không cứng rắn được như Lịch Hồng Văn. Lúc không cười, hai mắt luôn lấp lánh có thần, nhưng khi nhìn người khác thì rất sắc bén, mang theo vẻ đánh giá, chính là một ông già uy nghiêm.

Ông già này tên là Tưởng Nguyên Lương, là thầy dạy Lục Hoài Chinh hồi ở học viện quân sự, là chuyên gia trong ngành truyền tải thông tin quân sự.

Nghe thấy tiếng bước chân ở đầu cầu thang, Tưởng Nguyên Lương quay người lại, cười cười: “Cậu ta có thông minh đến mấy cũng không đoán được tôi xuất hiện ở đây vào lúc này đâu, vài hôm trước thầy trò tôi mới gọi điện, tôi cũng không nói với cậu ta là tôi ở Hồ Nam.”

“Anh đấy, đúng là chẳng hiểu học trò của mình gì cả.” Lịch Hồng Văn cười cười, giơ tay vỗ ông.

Lục Hoài Chinh sải chân chạy nhanh lên cầu thang, thấy Tưởng Nguyên Lương thì không chút ngạc nhiên, từ tốn gọi một tiếng thầy Tưởng. Tưởng Nguyên Lương cười: “Xem ra là đoán được rồi?”

“Gì ạ?” Lục Hoài Chinh có vẻ không biết.

“Thấy thầy đến cũng không bất ngờ? Biết thầy ở đây à?”

“Từ Từ nói là thầy đến nên có chuẩn bị rồi ạ.”

Suýt nữa quên mất, năm đó Từ Từ cũng là bạn học của anh.

Hai ông già này còn tính để anh giật mình mà quên khuấy mất Từ Từ, cả hai đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười, cảm khái thời gian khiến ta chóng già.

Tưởng Nguyên Lương vỗ vai Lục Hoài Chinh, hỏi: “Sao rồi, gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Rất khỏe ạ.”

“Nghe lãnh đạo em nói, dạo này đang yêu hả?” Tưởng Nguyên Lương nói xong liền nhìn Lịch Hồng Văn, Lịch Hồng Văn lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Lục Hoài Chinh không chút cố kỵ, “Vâng ạ.”

Tưởng Nguyên Lương chống khuỷu tay lên lan can, nhàn nhã hỏi dò: “Là con gái rượu nhà ai?”

Không đợi Lục Hoài Chinh đáp, Lịch Hồng Văn đã trả lời trước, “Anh không biết đâu, là bác sĩ tâm lý trong đội bọn tôi.”

Tưởng Nguyên Lương gật đầu ra chiều suy nghĩ.

“Tốt rồi, tốt hơn con gái nhà lão Lý.”

“Cái gì mà nhà lão Lý?” Lịch Hồng Văn hỏi lại.

Tưởng Nguyên Lương nhướn mày, nói thẳng ra, “Còn có thể là lão Lý nào được nữa, bộ trưởng Lý đấy, tôi rất không ưa con gái ông ta, nói chuyện cứ công kích thẳng, tốt xấu gì cũng là người Trung Quốc, sao cứ phải bắt chước người nước ngoài nói chuyện chứ, lâu lâu lại chêm vào từ tiếng Anh, tôi nghe mà đau cả đầu.”

Nói rồi lắc đầu, không thích.

Tưởng Nguyên Lương nói chuyện thẳng thắn nhưng không có ác ý, cảm nhận đầu tiên của ông về Lý Dao Tân là nói chuyện nghe mệt, Lịch Hồng Văn cũng không dám tiếp lời, chỉ cười bày tỏ: “Ánh mắt hai thầy trò ông đúng là không khác gì nhau.”

Tưởng Nguyên Lương vui vẻ, “Tôi vẫn rất tin tưởng vào ánh mắt của học trò tôi.” Vừa khen xong thì lại đả kích anh: “Có điều tôi vẫn tò mò, cô nào xui xẻo mà dính phải em đấy.”

Lục Hoài Chinh cười cười, không bận tâm, Tưởng Nguyên Lương nói chuyện đều thế đấy, khá giống Hàn Chí Thâm, nói rất thẳng, có lẽ người làm nghiên cứu khoa học đều thích thái độ nói một không hai bụng dạ thẳng thắn, anh cũng quen rồi.

Lịch Hồng Văn không nghe nổi nữa, bắt đầu bao che, “Có biết ăn nói không đấy, nói thật, tôi cảm thấy con bé nhà lão Hàn không xứng với cậu ấy, không lo việc nhà lại còn làm nghiên cứu, bản thân mình cũng bận chổng vó đây, nếu không phải tên tiểu tử này đui mắt…”

Ông chưa kịp nói xong thì đã bị Lục Hoài Chinh ngắt lời, cố ý phản ông: “Là vì chú không tìm được con đường học thuật cho mình nên mới ghen tị chứ gì, nếu nói về việc xứng, phải là tôi không xứng với cô ấy. Tôi vừa nghèo vừa trắng tay, lại còn là quân nhân, người ta sẵn lòng đi theo tôi, nếu ở thời cổ đại thì ấy chính là đã hạ giá* rồi. Chú nói xem cô ấy muốn gì ở tôi!”

(*Ngày xưa các Hoàng nữ Công chúa, khi xuất giá lấy một người chồng có địa vị thấp hơn mình thì được gọi bằng thuật ngữ “hạ giá”.)

Lịch Hồng Văn lười tranh luận với anh.

Tình cảm của tiểu tử này đúng là chỉ phát sinh một chiều, thật bướng bỉnh.

Tưởng Nguyên Lương thấy hai người sắp cãi nhau thì vội ra mặt giảng hòa: “Chuyện của bọn trẻ, anh có biết gì đâu mà nói, nói chuyện chính đi.” Ngay sau đó quay đầu nhìn Lục Hoài Chinh, “Thời gian trước thầy với lão Lương có suy nghĩ to gan, nhận được một loại nguyên liệu rất thích hợp để chế tạo máy bay tàng hình, nếu thành công thì có thể thúc đẩy sức mạnh sẵn sàng chiến đấu của nước ta lên một thập kỷ.”

“Máy bay tàng hình? Tương tự máy bay ném bom B2?”

Tưởng Nguyên Lương gật đầu, “Đúng thế, tuy nhiên mặt cắt phản xạ ra đa của máy bay tàng hình này sẽ nhỏ hơn. Em còn nhớ thí nghiệm lúc trước thầy cho các em làm không, lúc đó phi công chỉ có thể theo dõi một điểm sáng rất nhỏ với ra đa, các em mới tưởng đó là con chim nhạn, còn nhớ không?”

Dĩ nhiên Lục Hoài Chinh vẫn nhớ.

Lúc ấy vừa xuống máy bay, Tưởng Nguyên Lương liền nói, nếu đó là máy bay chiến đấu phe địch thì các em đã sớm mất mạng rồi.

“Gần đây thầy với ông Lương tính trình lên có nghĩ ra thư đề xuất ý kiến, tìm tài liệu cũng là một quá trình, đến lúc ấy có thể còn cần các em phối hợp, ngoài ra, trong đề án trước, ở Tuslan* có cuộc họp trao đổi kỹ thuật, thầy và lão Lương cần phải tham gia.”

(*Tác giả có có lời muốn nói: đề tài nhạy cảm nên địa danh quốc gia liên quan đến tình tiết đều là hư cấu, có nhiều nội dung cũng không thể miêu tả trực tiếp.)

Tưởng Nguyên Lương nói xong liền liếc nhìn Lục Hoài Chinh, đưa tay sửa vạt áo lại cho anh.

“Thầy nhớ năm đó em thấy rất hứng thú với nghiên cứu này.”

Thế nhưng Lục Hoài Chinh lại bật cười: “Giờ em cũng quên hết kiến thức chuyên ngành cả rồi.”

“Thầy đã trình lên lãnh đạo rồi,” Tưởng Nguyên Lương gật đầu: “Đến lúc đó em dẫn theo mấy người đi cùng thầy, phụ trách bảo vệ thầy và lão Lương an toàn, tiện thể cũng thêm kiến thức luôn.”

Lục Hoài Chinh không ngốc, dĩ nhiên có thể hiểu được ý định của Tưởng Nguyên Lương.

Tưởng Nguyên Lương không nán lại lâu, dặn dò xong liền ngồi xe rời đi. Lục Hoài Chinh tiễn ông đến cổng quân khu, trước khi sắp lên xe, hai người lại tán gẫu mấy câu, Tưởng Nguyên Lương cứ kề cà mãi không lên xe mà chỉ nhìn Lục Hoài Chinh mãi, trong mắt đong đầy năm tháng, muôn nghìn cảm xúc trào dâng, song tới cuối lại chẳng nói gì.

Năm xưa tốt nghiệp, Tưởng Nguyên Lương rất muốn giữ cậu lại bên mình.

Lịch Hồng Văn lại không đồng ý, sao có thể để mầm non do mình vất vả đào tạo cứ vậy mà làm học trò cho Tưởng Nguyên Lương được, mà con người Lục Hoài Chinh lại rất niệm tình xưa, người đầu tiên đối tốt với anh, anh nhớ rất kỹ rất đặc biệt.

Tính tình ngang bướng che đi trái tim chân thành, dù Tưởng Nguyên Lương cứ mời mãi, anh vẫn quay về với Lịch Hồng Văn.

“Nhìn em thế này cũng tốt, lão Lịch nói em thay đổi rồi, nhưng thầy vẫn thấy em giống như xưa. Lần sau có rảnh thì dẫn bạn gái đến gặp, đừng tiễn nữa, về đi.”

Nếu nói về hiểu thì Tưởng Nguyên Lương hiểu rõ anh hơn, trên phương diện học thuật ông không qua loa, không sợ đắc tội với ai, cũng là người có tâm tư nhạy cảm, chỉ vài ba lời là có thể chỉ ra tâm sự của anh.

Còn Lịch Hồng Văn là người thô kệch, bụng dạ không nhạy cảm cho lắm.

Hai người tạm biệt nhau, Lục Hoài Chinh dặn tài xế mấy câu, bị Tưởng Nguyên Lương ngồi sau quát:

“Được rồi, mau biến đi, nói gì nói lắm, mệt.”

Anh cúi đầu cười, không nói nữa mà chỉ đóng cửa xe lại.

Bánh xe lăn dần trên con đường xóc nảy chạy xuống sườn núi, để lại hai vết bánh xe rất rõ, chậm rãi chạy đến cuối đường núi xanh bạt ngàn.

Bỗng Tưởng Nguyên Lương giơ tay ra khỏi cửa sổ, ngón cái dựng thẳng, các ngón khác nắm lại rồi từ từ đưa lên.

Trong các động tác tay lúc phi hành, động tác này có nghĩa là đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, sẵn sàng cất cánh.

Tưởng Nguyên Lương nói nó cũng có ý nghĩa quyết tiến không lùi.

***

Quân khu Vân Nam.

Vu Hảo vừa ăn xong, đang định dọn dẹp bát đũa đứng dậy thì Triệu Đại Lâm vội vã đi vào, lòng như lửa đốt chẳng nói chẳng rằng kéo tay cô đi ra ngoài.

Vu Hảo bị kéo lảo đảo, bát đũa trên khay va nhau kêu lạch cạch.

Đi đến cửa, cô đặt khay đồ ăn vào thùng rác tái chế, lúc này mới hỏi: “Sao thế chị?”

Triệu Đại Lâm nhíu chặt mày, sắc mặt khó chịu, dường như có vẻ khó khăn.

Xảy ra chuyện của chuyện Địch Yến Ni, bên giáo sư Hàn đã đủ bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán, sáng nay gọi điện còn cứ dặn dò Vu Hảo làm cho tốt việc của mình đi đã, những chuyện khác bớt can thiệp đi.

Nhưng trước mắt hình như chỉ có Vu Hảo có thể giúp được Tôn Khải.

Triệu Đại Lâm do dự nhìn Vu Hảo, Vu Hảo lại hỏi, “Chị nói nhanh đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”

Triệu Đại Lâm suy nghĩ, đây cũng không coi là chuyện khác đâu nhỉ, nhiều ít gì cũng có thể có dính chút đến công tác của Vu Hảo mà nhỉ? Nghĩ như thế, cô cắn răng nói với Vu Hảo: “Tôn Khải bắt được một người ở biên giới, không cách nào xác minh được thân phận, Tôn Khải nói có thể là phần tử vũ trang cực đoan, cần tiến một bước để xác nhận.”

“Vậy tìm em làm gì?’ Vu Hảo cười.

Triệu Đại Lâm buồn bã nhìn cô, thấp giọng nói: “Nhưng hiện tại có rắc rối đây, Tôn Khải lục soát được rất nhiều chất nổ tự tạo trên người hắn ta, nghe nói còn có mấy quả chôn ở trấn trên, được cài đặt sau 24 giờ sẽ tự nổ, hay nói cách khác, trước sáu giờ chiều mai, những thiết bị nổ này sẽ nổ. Giờ Tôn Khải sắp phát điên lên rồi…”

Sắc mặt Vu Hảo tối đi thấy rõ, nụ cười biến mất.

Người trấn trên đa số đều là người già trẻ nhỏ, thanh niên nam nữ đều đi ra ngoài làm việc cả rồi.

Nếu thật sự là phần tử vũ trang cực đoan thì sẽ có khả năng lạm sát người vô tội, tuy trấn không lớn, nhưng nếu muốn tìm thì cũng không dễ.

Triệu Đại Lâm cắn răng nói: “Giờ Tôn Khải đã cho người phong tỏa toàn bộ trấn rồi, nhưng tìm thứ này như mò kim đáy biển, bây giờ, chỉ có thể ép kẻ kia mở miệng trước ——”

“Hắn ta ở đâu?” Vu Hảo trực tiếp ngắt lời.

***

Đèn trong phòng thẩm vấn khá tối.

Tôn Khải nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa phòng thẩm vấn, vừa quay đầu, thấy Triệu Đại Lâm dẫn Vu Hảo đi vào thì mới nguôi ngoai phần nào, nhưng cũng không có vẻ hi hi ha ha của những ngày qua, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Vu Hảo đứng cạnh anh ta, nhìn vào phòng thẩm vấn qua cửa kính.

Phát hiện gã đàn ông bên trong mặc quần áo ngụy trang, đỉnh đầu quấn khăn che đầu, làm gương mặt gã càng thêm phần vuông vức, đầu nhỏ mắt to.

“Tôi có thể vào nói chuyện với hắn ta không?” Vu Hảo vừa nhìn gã vừa hỏi Tôn Khải.

Tôn Khải sửng sờ, chặc lưỡi nhìn cô: “Cô không sợ à?”

“Có gì mà sợ, tôi còn gặp tội phạm hung ác hơn thế này nhiều rồi.” Vu Hảo thôi nhìn gã đàn ông mặc quần áo ngụy trang, quay sang hỏi Tôn Khải: “Anh có biết vụ án phanh thây hàng loạt ở Hirakawa không, hung thủ là một ‘quý ngài’ đeo kính gọng vàng, mặc âu phục thắt cà vạt ra vào những nơi sang trọng, trong đám phụ nữ ngồi trước mặt anh ta thậm chí có người có thể chỉ yêu vẻ bề ngoài xuất chúng của anh ta, kết quả vừa quan hệ xong thì bị xử… Biến thái thật sự sẽ không viết trên mặt, chứ cái kiểu nhìn ngoài có vẻ dữ dằn như thế này thật ra có khi nội tâm chỉ là hello kitty.”

Vu Hảo nói xong, Triệu Đại Lâm còn gật đầu phụ họa.

Tôn Khải không nhịn được bật cười, cứ tưởng Vu Hảo là bông hoa nhỏ trong nhà ấm, là yêu thương và cũng là điểm yếu về sau của Lục Hoài Chinh, chẳng ngờ lại sắc bén mạnh mẽ đến thế.

“Cô vào nhớ chú ý an toàn.”

Vu Hảo gật đầu, “Ừm, phiền các anh hạ nhiệt độ máy điều hòa trong phòng xuống còn mười tám giúp tôi, đèn cũng để tối thêm chút nữa, cố chiếu vào góc của hắn ta, để tôi có thể thấy rõ vẻ mặt là được, chủ yếu là nhắm vào mắt hắn.”

Tôn Khải làm động tác OK rồi Vu Hảo đi vào.

Triệu Đại Lâm khá run sợ, nhưng vẫn cố bình tĩnh trước mặt Tôn Khải.

Tôn Khải nghiêng đầu nhìn cô, rồi bất thình lình lên tiếng: “Cám ơn.” Sau đó quay đầu theo dõi Vu Hảo ở bên trong.

Triệu Đại Lâm không đáp, một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Lục Hoài Chinh đã biết chuyện ở đây chưa?”

Tôn Khải lắc đầu, bĩu môi nói: “Vẫn chưa nói với cậu ta, đợi lát nữa sẽ gọi điện cho phía Hồ Nam.”

Nghe giọng không đúng, Triệu Đại Lâm nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Làm gì mà mặt mày ủ đột vậy?”

Tôn Khải cười khổ: “Bố kia mà biết lúc này Vu Hảo đang làm gì, khéo có khi mai về cậu ta đánh chết tôi mất.”

Triệu Đại Lâm ngạc nhiên, “Mai về rồi sao?”

Tôn Khải gật đầu: “Tám giờ sáng mai bay, đến trấn trên e cũng tầm ba bốn giờ chiều.”

***

Lục Hoài Chinh tiễn Tưởng Nguyên Lương đi xong thì ở lại bàn chuyện sắp xếp với Lịch Hồng Văn thêm một lúc, lúc định về ký túc xá thì điện thoại trong văn phòng của chỉ đạo viên vang lên, chỉ đạo viên nghe máy, đáp hai câu rồi vội gọi lại Lục Hoài Chinh và Lịch Hồng Văn đang ra về.

“Đội trưởng Lục! Có điện thoại từ Vân Nam.”

Lục Hoài Chinh nghi ngờ nhìn Lịch Hồng Văn, Lịch Hồng Văn tưởng hướng dẫn Đường gọi giục, “Mai về rồi, giờ còn gọi làm gì.”

Chỉ đạo viên nói: “Là đội trưởng Tôn, anh ấy nói Vân Nam có chuyện.”

Lục Hoài Chinh bước hai bước sang, cầm lấy điện thoại.

“Tôn Khải à?”

Tôn Khải dứt khoát kể rõ sự tình từ đầu đến đuôi.

“Đã báo lên cấp trên chưa?”

“Báo rồi, nói sẽ phái chuyên gia tháo gỡ bom mìn đến.”

Lục Hoài Chinh nghe mà nực cười, chuyển loa sang tai kia, quay đầu nói, “Chỉ mấy thiết bị nổ mà phải tìm đến chuyên gia tháo gỡ bom mìn, anh không sợ bị người ta cười thúi mặt à!”

“Bây giờ vấn đề không phải là tháo gỡ mà là phải tăng chi viện, chúng ta không đủ nhân lực, có lục soát toàn bộ trấn đến tối mai cũng không kịp.”

“Cảnh sát vũ trang ở gần đó đâu?”

“Nhận được tin tới ngay rồi.”

Lục Hoài Chinh hỏi, giọng lạnh đi: “Tên kia thế nào rồi?”

“Giả ngu, nói chuyện với hắn mà hắn giả vờ không hiểu, cách ăn mặc giống người bên kia biên giới, cũng có thể là dân du mục, nhưng không loại bỏ khả năng là phần tử vũ trang cực đoan.”

“Giờ thế nào rồi?”

Tôn Khải nói: “Bác sĩ Vu vào đàm phán rồi.”

“Ai?!”

“Vu Hảo.”

Lục Hoài Chinh quay về ký túc xá dọn đồ rồi đổi chuyến bay ngay trong đêm, Lịch Hồng Văn để chỉ đạo viên lo liệu xe đưa anh xuống núi, lại chủ động trả điện thoại cho anh, “Cầm lấy mà đi đường còn liên lạc với Tôn Khải, đến bên kia giao lại cho hướng dẫn Đường là được, bảo cậu ta giữ mấy ngày, dù gì vài hôm nữa các cậu cũng về.”

Lục Hoài Chinh đáp vâng rồi cất điện thoại, xoay người nhảy lên xe Jeep màu xanh.

Trên đường đến sân bay, Lục Hoài Chinh ngồi cạnh tài xế. một tay cầm điện thoại chống lên bệ cửa, mắt vô định nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Gọi điện thoại cho Tôn Khải mà tay run lên, cực kỳ sốt ruột.

Tôn Khải nghe nói anh đang ở trên đường thì cằm như rớt xuống.

“Giờ cậu xuất phát thì mấy giờ đến hả?”

“Ba bốn giờ sáng.”

“Tới lúc đó có xe không, hay để tôi phái người đến đón cậu?”

“Không cần, liên lạc với quân đội trong thành phố rồi, sẽ phái xe đến.” Lục Hoài Chinh nói, “Bây giờ anh nối ống nghe đến phòng thẩm vấn đi, em muốn biết tình hình trong đấy.”

***

Vu Hảo phát hiện đối phương không nói tiếng Quan Thoại, vòng thẩm vấn đầu kéo dài nửa tiếng mà đối phương không hề mở miệng nói một câu, Vu Hảo rất kiên nhẫn, đổi sang trao đổi bằng tiếng Anh.

Đối phương vẫn coi thường nhìn cô với vẻ ngả ngớn, như đang ngắm nghía một thứ mới mẻ xinh đẹp, Vu Hảo cố nén vẻ chán ghét, nhíu mày, lại nói tiếng Anh với hắn ta.

“Nếu anh không nói gì thì chúng tôi có quyền giao anh cho cơ quan tư pháp xử lý, đến lúc đó có thể không có hỏi nhẹ nhàng như tôi đâu.”



Chất giọng thanh lạnh của Vu Hảo truyền đến qua ống nghe.

Lục Hoài Chinh căng thẳng trong lòng.

Sau ba giây im lặng.

Trong loa lại truyền đến âm thanh cợt nhã dâm đãng của gã đàn ông.

“Cô đẹp thật đấy.”

“Tôi rất muốn vào trong cơ thể cô.”

Mẹ kiếp!

Lục Hoài Chinh đạp mạnh lên tấm chắn thủy tinh trước xe Jeep, thân xe lắc một phát, tài xế sợ hãi tái mét mặt mày, tưởng mình làm gì sai, không ngừng hỏi: “Sao… sao thế?”

Lục Hoài Chinh sầm mặt, nơi đáy mắt như có lửa, hiếm khi thấy anh nổi giận.

“Cứ lái xe đi.”
Nhấn Mở Bình Luận