Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vạn Giai nghe thấy cô nói thế thì cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng không giấu được

sự kinh ngạc. Xảy ra chuyện lớn như thế, đối tượng xin giúp đỡ mà con gái bà nghĩ tới đầu tiên không phải là ba mẹ mà lại là người phụ nữ tên “Đàm Hi” này!

Ngay cả Thời Cảnh cũng có một sự tín nhiệm khó1hiểu, thậm chí là tin phục với cô... Chuyện này... rốt cuộc là sao? Không lập tức truy cứu ngay, Vạn Giai nuốt hết mọi sự khó hiểu vào bụng, nói lời cảm ơn. Nếu cả con trai và con gái bà đều tin tưởng vào Đàm Hi thì nhất định người này có chỗ hơn người. Vừa rồi Vạn Giai nghe cô nói chuyện, rành mạch8rõ ràng, nói có sách, mách có chứng, quan trọng nhất là luật sư cô phái đi trở thành người đầu tiên có thể tiếp xúc với Thời Nguyệt ngoài cảnh sát.

Cho dù không tin thì bà cũng phải thuyết phục mình tin tưởng.

Bà... không còn lựa chọn nào khác. “Bác đừng nên lo lắng quá mức, cũng mong hai ông bà cụ trong nhà chú ý2giữ gìn sức khỏe.” Đàm Hi không nhịn được dặn dò thêm một câu.

Đầu bên kia dừng lại một chút.

Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Đây cũng là ước nguyện đầu tiên của đàn chị.” Nếu không vì sao phải mời một người ngoài như cô nhúng tay vào chứ? Nói đến cùng, vẫn là vì không muốn cho ông bà trong nhà tăng thêm sự4lo lắng.

“Đứa bé, cháu có lòng rồi. Nếu lần này Nguyệt Nhi có thể bình an vô sự thì toàn bộ Thời gia đều mang ơn cháu.”

“Nói quá lời rồi. Luật sư Trình sẽ đưa đàn chị trở về nhà an toàn.”

“Nếu đã vậy, bác sẽ gọi điện bảo ba con bé về nhà trước đã.”

Khoan đã! Ánh mắt Đàm Hi sầm xuống, “Bác... Bí thư Thời, đang ở Cục Cảnh sát sao?” “Đúng thế, chiều nay ông ấy và thư ký có tới đó, giờ vẫn còn chưa về nhà.” Sắc mặt Đàm Hi khẽ biến đổi, giọng nói lập tức trở nên thận trọng, thậm chí là nghiêm túc hơn: “Bác lập tức gọi điện bảo ông ấy về nhà ngay, nhớ rõ là phải ngay lập tức.” Vạn Giai muốn hỏi tại sao theo bản năng, nhưng lại đến bên miệng lại biến thành một chữ “được” đầy kỳ quái. Chờ đến khi bà tỉnh táo lại thì cũng cảm thấy thật không thể tin nổi. Giọng của người phụ nữ ở đầu bên kia như có ma lực làm người ta phải tin phục, khiến bà làm theo một cách không thể tự chủ được.

Kết thúc cuộc gọi, Vạn Giai như quyết đoán hơn, lập tức gọi điện thoại cho Thời Miễn, sau khi bên kia nghe


máy thì chỉ nghe thấy tiếng cãi cọ, ồn ào, mà giọng của người tiếp cũng cực kỳ không tốt. “Có chuyện gì? Tôi đang bận lắm!” Trong lòng Vạn Giai thầm hố không ổn, dường như hiểu ra dụng ý của Đàm Hi khi bảo bà làm thế này, mồ hôi lạnh không khỏi toát ra. “Ông xã.” Bà hít sâu một hơi, “Ông nghe tôi nói, nhất định không được nổi giận, ngẫm lại thân phận của ông và những đôi mắt đang nhìn chằm chặp vào ông từ trong bóng tối đi!“.

Thời Miễn giật thót, đầu như bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống, lập tức tỉnh táo lại.

Vạn Giai nghe thấy ông quát lạnh một tiếng, xung quanh lập tức an tĩnh lại.

“Ông xã, về nhà rồi nói tiếp.”

“Nhưng mà Nguyệt Nhi...”

“Giờ cứ nghe tôi, có được không?” m cuối của Vạn Giai run rẩy, dường như có chút kinh hoàng nhưng lại cố gắng đè nén.

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng...

“Được.” Nghe bà.

Thu lại điện thoại, Thời Miễn lại ngồi về chỗ của mình, lập tức bày ra ba phần tươi cười, hòa ái, dễ gần, “Đồng chí cảnh sát, vừa rồi là chúng tôi nóng nảy, đừng trách móc.”

Có những người mặc dù bày ra vẻ mặt hiền lành nhưng cũng chẳng cho người ta cảm giác rằng ông ta dễ nói chuyện chút nào.

Khí thế của người ngồi trên cao nhiều năm đã khắc sâu vào xương cốt Thời Miễn. Dù ông có cười thì vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh người một cách khó hiểu. Một cảnh sát trẻ ở phía đối diện thấy hơi sợ hãi. Anh ta không sợ người này càn quấy, chỉ sợ cách nói chuyện kiểu này mà thôi, cứ có cảm giác còn có chiều sau vậy. “Xin lỗi vì đã quấy rầy tới công việc của mọi người, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”

Một phen lời nói đầy vẻ khách khí, có lễ độ.


Đám cảnh sát bị thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ này của ông làm cho quay mòng mòng, chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể lúng túng nhìn theo hai người rời đi. “Làm cái quỷ gì thể không biết?” “Vừa rồi người trẻ tuổi kia muốn nói anh ta là ai ấy nhỉ? Thư ký? Ai cơ?”

“Quan tâm ông ta là ai làm gì, chúng ta làm việc theo quy củ, ai cũng thế thôi.”

Thời Miễn dẫn theo thư ký rời khỏi Cục Cảnh sát, sau khi lên xe rồi, nghĩ lại trường hợp vừa rồi mới thấy sợ hãi.

May mắn là chưa lộ thân phận.

Đột nhiên, nhớ tới cái gì, ánh mắt Thời Miễn lạnh xuống, “Tiểu Vương, vừa rồi suýt chút nữa cậu đã nói lỡ miệng, không có lần sau đâu.”

Thư ký ngồi trên ghế lái rũ mắt xuống, không hề biện bạch nhiều lời, “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Trở về tới nhà thì đã tới 8 giờ tối.

Thời Miễn cho thư ký về, vừa bước qua ngưỡng cửa, Vạn Giai đã tiến lên, “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“May mắn là cuộc gọi của bà tới đúng lúc, nếu không thì đúng là hậu quả không thể tưởng tượng được.”

Sự cảm kích của Vạn Giai với Đàm Hi lại tăng thêm hai phần, kể hết ngọn ngành cho Thời Miễn nghe,“... Bên kia vừa cúp máy là tôi liền gọi ngay cho ông đấy, cũng may có cô ấy nhắc nhở, nếu không...”

“Đúng là một người thông minh. Nó tính làm sao ở chỗ Nguyệt Nhi?” “Trước nộp tiền bảo lãnh chuộc người ra đã, sau đó có lẽ không thể tránh khỏi kiện tụng.” Thời Miễn gật đầu, “Đã mời luật sư chưa?” “Đàm Hi nói giao cho cô ấy.”


Người đàn ông nhíu mày, “Không thân cũng chẳng quen, chỉ sợ... không ổn lắm thì phải?”

“Chiêu do A Cảnh bày, dù sao tôi vẫn tin.” “Sao con trai mình cũng dính líu vào chuyện này thế? Chẳng phải nó đã về quân đội rồi sao?”

Vạn Giai tiếp tục giải thích cho ông nghe. Thời Miễn nghe xong, im lặng rất lâu,“... Thôi, nếu cả Nguyệt Nhi và A Cảnh đều tin tưởng cô ta như thế thì chúng ta cũng chỉ biết tin theo mà thôi.”

Sự tình có liên lụy với Bàng Thiệu Đình, tuy chỉ là con nuôi nhưng dù sao cũng vẫn mang họ Bàng, nếu Thời gia nhúng tay vào thì sợ lại ngại với mặt mũi của Bàng gia, sẽ bó tay bó chân.

Đàm Hi thì khác...

Sau lưng cô là Lục Chinh, quan hệ giữa hai nhà Bàng - Lục không hề nông chút nào. Trước mắt, đúng là không có ai thích hợp nhúng tay vào chuyện này hơn cô.

Chín giờ mười lăm phút, Thời Nguyệt về nhà.

Còn có cả Đàm Hi và Trình Vũ đi cùng.

Vợ chồng ông bà Thời ra cửa tiếp đón.

“Cô Lục.” Thời Miễn bắt tay với Đàm Hi.

“Luật sư Trình.” Vạn Giai bắt tay với Trình Vũ, “Mời hai vị vào bên trong ngồi.” Trong khi đó Thời Nguyệt vừa mới trải qua tai ương lao ngục, đang cần được an ủi thì lại bị cho ra rìa, tự nhiên cảm thấy... thật thê lương? Năm người tiến vào, ông bà cụ Thời vẫn chưa đi ngủ. Đây là lần đầu tiên Đàm Hi gặp ông ngoại, ánh mắt quắc thước và có thần của ông cụ dùng trên người cô, uy nghiêm hòa lẫn với ôn hòa, cơ trí mà yên bình, giống hệt một cây tùng già đứng thẳng trong trời đất, xanh ngắt và rắn rỏi.

“Mời ngồi.”

Đàm Hi hơi gật đầu, “Cảm ơn.”

Trình Vũ ngồi xuống ghế, lấy một cái túi bằng da từ trong túi xách, mở túi, lấy tài liệu ở bên trong ra và đặt lên bàn trà.


“Cảnh sát nghi ngờ cô Thời đây có liên quan tới thiếu hụt công quỹ và dùng tội danh tham ô để bắt người, chủ yếu do suy xét từ hai phương diện. Thứ nhất, cô ấy là tổng giám đốc, chịu trách nhiệm về mọi hoạt động, trù tính tài vụ, có trách nhiệm trực tiếp. Thứ hai, là pháp nhân của quỹ từ thiện, là người có trách nhiệm cuối cùng với toàn bộ công tác của đoàn thể...”

“Tôi không phải pháp nhân! Tôi căn bản không biết tại sao mình lại biến thành pháp nhân nữa!” Thời Nguyệt cuống quýt giải thích. Trình Vũ: “Đây chính là điểm mấu chốt để biện hộ! Nói cách khác, chỉ cần chứng minh pháp nhân của quỹ từ thiện đã bị thay đổi trong tình huống mờ ám thì thẩm phán sẽ có lý do hoài nghi trong chuyện này có trộn lẫn những yếu tố gian lận, ví dụ như, vì để thoát tội nên để cô gánh thay. Đương nhiên, nếu trên tay cô Thời đây có chứng cứ tham ô của đối phương thì càng không thể tốt hơn.”

Vạn Giai trầm ngâm trong chớp mắt, “Muốn chứng minh pháp nhân thay đổi thì không khó, chỉ cần tới cục công thương điều tra là rõ ràng ngay, nhưng quan trọng là... làm sao để chứng minh được Nguyệt Nhi đã ký tên vào hiệp nghị thay đổi pháp nhân trong tình huống mà con bé hoàn toàn không rõ ràng.”

“Đúng.” Trình Vũ gật đầu, “Bà Thời đây đã nói vào điểm quan trọng nhất. Nhưng nếu có chứng cớ trực tiếp chỉ hướng tới người tham ô làm công quỹ thiếu hụt thì điều này liền không còn quan trọng nữa.”

Bước cuối cùng đã đi đúng chỗ thì ai còn quan tâm xem trước đó đi như thế nào nữa đâu?

“Vậy nên cô Thời à, xin cô hãy cẩn thận nghĩ lại xem, trong tay cô có thứ gì có thể chứng minh là đối phương làm hay không?”

Thời Nguyệt nhíu mày, “Thứ có thể chứng minh là đối phương ư?” “Ví dụ như, sổ sách kế toán, hợp đồng ủng hộ, danh sách tài liệu, hợp đồng đầu tư các kiểu ấy.“. “Trong máy tính của tôi có chứa sổ sách kế toán của quỹ từ thiện! Cái này do phòng kế toán nộp cho tôi, còn chưa kịp in để ký tên nữa.” “Có thể cho tôi xem qua được không?” “Ở trong máy tính tại văn phòng, vì yêu cầu bảo mật nên không thể ... Hiện tại chắc chắn Bàng Thiệu Đình sẽ không cho phép tôi động vào máy tính đầu, mà có khi cái máy đó đã sớm bị tiêu hủy rồi cũng nên.”

Mắt Trình Vũ híp lại: “Chiều nay tôi đã tới văn phòng của quỹ từ thiện một chuyến, phòng đầu tiên bên trái hành lang có phải là văn phòng của cô không?”

“Ừ, có vấn đề gì sao?”

“Đồ vật đã bị đem hết đi rồi, bên trong cũng không còn máy tính.” “Nhất định là Bàng Thiệu Đình làm rồi! Cô ta lừa tôi chờ bảy ngày sẽ đồng ý để tôi từ chức, không ngờ cô ta lại dùng khoảng thời gian này để hãm hại sau lưng tôi!” Thời Nguyệt tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn cố nén không để nước mắt chảy ra.

“Nguyệt Nhi, con cứ bình tĩnh một chút!” Vạn Giai cầm lấy bàn tay đang run rẩy của con gái.

Đàm Hi thì nhìn sang Trình Vũ, “Cô có biện pháp nào không?”

Trình Vũ đảo tròng mắt, “Muốn lấy được sổ sách cũng không khó, chỉ có điều phải xem Đàm Tổng cô... có tình nguyện hỗ trợ hay không mà thôi.”

Đàm Hi nhíu mày, “Ý là sao?” “Nghe lão nhà tôi nói, cô là cao thủ máy tính, hacker trình độ cấp S.” “Theo tôi được biết, thu thập chứng có bằng con đường phi pháp thì không thể làm bằng chứng ra tòa được.” Đàm Hi bình tĩnh nói toạc sự thật ra.


Nhấn Mở Bình Luận