Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nàng Dâu Cực Phẩm


“Đón đi rồi ư?” Nhiễm Dao nhất thời kinh ngạc.

“Đúng thế, là một nhóm quân nhân mặc đồ rằn ri, vừa cao vừa đẹp trai.”

“Cảnh sát ư?”

“Không không không... Lúc họ xử lý thủ tục chuyển viên còn đưa thẻ sĩ quan ra2mà, sao có thể là cảnh sát được? Hơn nữa, chỗ này của chúng tôi là bệnh viện quân y số ba, dù gì cũng có dính dáng tới chữ quân, sao có thể nhận nhẩm được chứ.”

Sự nghi ngờ trong lòng Nhiễm5Dao càng sâu hơn.

“Cô à, cô còn việc gì không? Tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh rồi.”Y tá cười xin lỗi.

“Không... có gì, cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Nhiễm Dao đặt cặp lồng giữ ấm lên ghế, lấy điện thoại ra, nhắn6tin cho Nghiêm Phóng. Không thể gửi đi.

Lại gọi, tắt máy.

Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, lòng bàn tay Nhiễm Dao đổ đầy mồ hôi. Đúng lúc này, một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên vai cô từ phía sau, cách5lớp áo mỏng, cô cảm nhận được sự ấm áp và ôn hòa vô tận.

Quay đầu lại nhìn theo bản năng, gương mặt nho nhã, đẹp trai của Tống Tử Văn xuất hiện trong tầm mắt. “Đừng lo, Nghiêm Phóng không sao đâu.”

“Rốt3cuộc có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi y tá nói là có một đám người mặc áo lính tới...”

“Vào rồi hãy nói.” Tống Tử Văn kéo tay cô đi vào trong phòng bệnh, không quên đóng cửa lại. Nhiễm Dao thấy một loạt động tác của anh thì trong lòng càng thêm thắt chặt.

Tống Tử Văn thở dài, kéo cô ngồi xuống mép giường, sau đó những lời mà anh nói ra vô cùng kinh người, không khỏi làm cho hai tại Nhiễm Dao ù đi.

Anh nói...


“Nghiêm Phóng vốn dĩ là người của quân đội. Tới từ đâu thì phải về lại nơi đó.” “...” Cô kinh ngạc đến không thể nói thành lời. Tống Tử Văn buồn cười khi thấy miệng cô khẽ nhếch lên, mắt hạnh trợn to, không nhịn được đưa tay gãi gãi cái cằm nhỏ của Nhiễm Dao, có điểm giống như... gãi một bé mèo.

Hai người đều sửng sốt. “Xin lỗi.” Tống Tử Văn rụt tay về, đầu ngón tay không nhịn được khẽ nghiền như thể thưởng thức nốt xúc cảm vừa mới tới trong nháy mắt kia.

Nhiễm Dao mím môi, ngồi dịch ra xa một chút.

“Em còn nhớ chuyện một năm trước khi Nghiêm Phóng bị đưa ra nước ngoài không?” Cô gật đầu.

Tống Tử Văn cười khẽ, “Lúc đó, điều kiện anh đưa ra với Nghiêm gia là trước khi anh và em kết hôn, Nghiêm Phóng nhất định phải ở lại nước ngoài.” Nhiễm Dao hơi kinh ngạc.

“Theo lý thuyết, Nghiêm gia sẽ không dễ dàng phản bội lời hẹn như thế, nhưng rõ ràng cuối cùng Nghiêm Phóng vẫn quay về. Lúc đầu, anh tưởng ông nội hắn mềm lòng, lại không ngờ rằng Nghiêm Phóng dùng một lực lượng khác để ép Nghiêm gia phải nhả ra.”

“Ý của anh là, lực lượng này... đến từ quân đội ư?”

“Ù.” “Sao có thể chứ? Trước giờ A Phóng đâu có đi lính bao giờ, mà Nghiêm gia xưa nay đều làm chính trị.” “Lúc hắn ở nước ngoài đã từng có thời gian có quan hệ chặt chẽ với Công ty Hắc Thủy.” “Công ty Hắc Thủy?” Trong mắt Nhiễm Dao lộ ra vẻ khó hiểu.

Tống Tử Văn gật đầu, “Đây là lực lượng quân sự tư nhân lớn nhất nước Mỹ, là công ty cố vấn an ninh, có một hệ thống huấn luyện võ trang chuyên nghiệp, tính chất không khác gì tổ chức lính đánh thuê cả.”

“Nhưng cái này thì có liên quan gì tới quân đội.”

“Khả năng bắn súng của Nghiêm Phóng rất tốt,“ Hơi dừng lại một chút, sau đó Tống Tử Văn mới tiếp tục nói, “Chính là kiểu tay súng bắn tỉa thiên phú. Công ty Hắc Thủy muốn giữ người lại nhưng Nghiêm Phóng không muốn. Bên kia định dùng sức mạnh, dưới cơn giận dữ, hắn đi tới đại sứ quán, tầng tầng lớp lớp đẩy lên, cuối cùng kinh động tới quân đội.” “Nhưng tại sao quân đội lại đưa Nghiêm Phóng đi?” Còn là trong lúc hắn đang bị thương không có khả năng phản kháng nữa. Tống Tử Văn lắc đầu: “Cái này thì anh không biết. Nhưng có chuyện này em có thể yên tâm, đó là bọn họ sẽ không làm thương tổn tới Nghiêm Phóng.” Cũng lắm chỉ ném hắn tới quân doanh huấn luyện ở ngoài đảo hoang, đầu tiên là mài mòn khí thế sắc bén của hắn.

Nhiễm Dao nghe xong vẫn cứ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cảm giác giống như đang xem phim truyền hình, quá lý tưởng hóa, quá không chân thật.

“Vậy có nghĩa là anh ta sẽ không sao, đúng không?” Tống Tử Văn gật đầu, ánh mắt thận trọng, “Đúng.” Xách cặp lồng giữ ấm tới rồi lại xách nguyên trở về, Nhiễm Dao đi cùng Tống Tử Văn ra cổng bệnh viện, vẫn cứ không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.

Màn đêm dần buông, ánh đèn đường dần sáng lên. “Chờ anh ở đây, anh đi lấy xe.”

“Vâng.”


Rất nhanh, chiếc xe màu đen dùng trước mặt, Tống Tử Văn hạ cửa sổ xe xuống, “Dao Dao, hoàn hồn.” Lúc này Nhiễm Dao mới tỉnh táo lại, đang định kéo cửa xe ra thì đột nhiên động tác tay khựng lại. Tống Tử Văn: “Sao thế?” Chỉ thấy cô đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Nhiễm Dao nhụt chí gục đầu xuống, kéo cửa xe ra và ngồi lên, thắt đai an toàn cẩn thận: “Đi thôi.”

Tống Tử Văn âm thầm nhìn qua gương chiếu hậu, đột nhiên nhướng mày, giây tiếp theo, nổ máy, chiếc xe lao vút đi.

Giống như sau lưng có mãnh thú đang nhìn chằm chặp vậy. Cùng lúc đó, bên cạnh công lớn bệnh viện, trên một chiếc xe jeep màu đen, Nghiêm Phóng chửi một câu thô tục, vô ý động tới vết thương nên đau đến nhe răng trợn mắt.

Thời Cảnh nhìn hắn, không khỏi hừ lạnh.

“Anh có ý gì hả?” Nghiêm Phóng hơi híp mắt, thái độ kiệt ngạo khó thuần.

“Ý là, đáng đời cậu!”

“Con mẹ nó...” Giây tiếp theo liền bị người ta bóp chặt cổ họng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt của Thời Cảnh chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương, “Muốn làm lính của tôi thì đầu tiên cái miệng phải giữ sạch sẽ một chút.” Mặt Nghiêm Phóng đỏ lên, gần như dồn hết khí ở trong lồng ngực mới nói ra được mấy từ: “Tưởng đây báu bở...”

“Cậu không có tư cách nói điều kiện. Không báu bở thì cũng phải báu bở cho ông đây!”

Nghiêm Phóng đã bắt đầu trợn trừng mắt vì khó thở rồi, nhưng Thời Cảnh vẫn không có ý định thả tay ra. Hơi thở chết chóc tràn ngập.

Hai anh chàng ngồi trên ghế điều khiển và ghế phụ lái đưa mắt nhìn nhau. “Đội trưởng Thời, bỏ đi, tân binh không hiểu quy củ thôi mà.”

“Đúng thế, bóp chết người rồi thì chẳng còn làm gì được nữa đâu!” Lúc này Thời Cảnh mới thu tay về, hất người ra. Cả người Nghiêm Phóng bị hất ngã ra lưng ghế, vị trí xương sườn bên phải dường như càng đau hơn.


“Con mẹ anh...”

Bộp! Một nắm đấm hạ xuống sườn má hắn, ánh mắt Thời Cảnh lãnh khốc, hoàn toàn không có nửa điểm lưu tình.

Nghiêm Phóng vô cùng chật vật. “Này người anh em, cậu đừng ngoan cố nữa, mấy chiêu mà Công ty Hắc Thủy kia dạy cậu cũng chẳng bằng một cái ngón tay của đội trưởng Thời của chúng tôi đâu. Tỉnh táo lại đi, đừng cố chấp với bản thân mình nữa.”

Người còn lại cũng để thêm vào, “Cậu còn chưa gia nhập đội đặc công của chúng tôi, còn chưa tính là tân binh nữa, nghe lời đi, ngoan!”

Nghiêm Phóng bĩu môi, trong ngực ôm một sự hờn dỗi, không phun ra được cũng chẳng nuốt vào được, trong mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn.

Thời Cảnh cũng chẳng thèm nhìn hắn: “Bảo vệ cậu là nể mặt ông Cát thôi, cũng là để mắt tới thiên phú bắn tỉa hiếm có của cậu. Nếu không, con mẹ cậu tính là cái chó gì chứ?”

“Đừng tưởng rằng cậu từng ở Hắc Thủy thì đã có thể kiêu ngạo nhé. A Dũng, A Xuyên, nói cho cậu ta biết, trước đây các cậu chịu huấn luyện ở đâu?” A Dũng: “Trước đây tôi ở MPRI, trước đó nữa thì ở liên minh vũ trang Thượng Đế.”

A Xuyên: “He he, tôi cũng chỉ từng ở Cáo Bắc Cực mà thôi.”

Đều là những tổ chức lính đánh thuê xếp top 10 toàn cầu, không hề kém cạnh hơn Hắc Thủy chút nào. Nghiêm Phóng không nói gì, trong lòng thấy hơi lạnh lẽo.

Thời Cảnh: “A Dũng, lái xe.” “Khoan đã...” Nghiêm Phóng ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ, giây tiếp theo, trong mắt lộ ra vẻ ảm đạm.

“Xùy! Đợi hơn hai tiếng đồng hồ chỉ để liếc mắt nhìn một cái như thế, muốn làm tình thánh đấy à?” Thời Cảnh khẽ hừ, không cho là đúng.

Nghiêm Phóng đảo mắt, ánh mắt sắc bén bắn lên mặt anh ta, “Anh thì biết gì!”

“Được lắm! Lại con mẹ nó ngứa đòn rồi!” Thời Cảnh nắm chặt tay, giơ cao lên. Nghiêm Phóng đã chuẩn bị tốt chuyện bị ăn đòn, nhưng sự đau đớn lại không hề ập xuống, “Anh... sao không đánh?”

“Một đấm không đã nghiền, tích cóp.”

Nghiêm Phóng:“...”Fuck! A Dũng nổ máy, nhấn chân ga, chiếc xe màu đen mạnh mẽ lao vút đi như tên rời dây cung rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Tạm biệt, A Dao.

Có lẽ, vĩnh viễn sẽ không gặp lại. Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau, Nghiêm Phóng đột nhiên nhớ tới câu mà Tống Tử Văn từng nói lúc ở bên mép vực... Cậu chết không đáng tiếc, nhưng cô ấy sẽ vì vậy mà gánh trên lưng một mạng người. Nếu cậu yêu cô ấy, chẳng lẽ còn nhẫn tâm nhìn cô ấy sống trong áy náy cả đời hay sao?


Không đành lòng.

Thế nên, lựa chọn buông tay. Nhưng cũng sẽ không chúc phúc. Hắn chỉ ước Tổng Tử Văn và Nhiễm Dao chia tay hoàn toàn, tốt nhất là cả đời cũng không qua lại với nhau nữa.

“Ồ, nhớ tiểu thanh mai kia của cậu đấy à?” Thời Cảnh cười lạnh, “Nhìn vẻ mặt của cậu đi, con mẹ nó thật làm mất mặt đàn ông quá... hèn!”

“... Anh không nói gì cũng không có ai bảo anh cầm đầu.”

“Hai đấm.”

“Fuck! Thế mà cũng tính?” Nghiêm Phóng nhíu mày.

“Ba đấm.”

“Ông fuck, đcm, nói lý một tí đi được không hả?”

“Bốn đấm, nắm đấm.” Thời Cảnh vui vẻ thoải mái.

Nghiêm Phóng như phát điên, “Tôi mới nói một câu, sao anh lại tính là hai hả? Rốt cuộc anh có biết đếm không?”

“Fuck, đcm là hai từ bậy rồi.” “...” Mę kiếp! “Sao không mắng nữa hả? Tiếp tục đi chứ.” Thời Cảnh làm ra tư thế mời. “Vừa rồi anh cũng nói bậy mà? Lặp lại câu của tôi đó.”

“Không tính.”

“Tại sao?” Nghiêm Phóng không phục. “Chỉ bằng việc tôi là cấp trên của cậu thì cậu đáng bị ông đây đè rồi, sao hả?”

Đè?

A Dũng và A Xuyên lén đưa mắt nhìn nhau, cười trộm.

Nghiêm Phóng chửi ầm lên trong lòng: Đây có thể là tên ác ôn mà ông trời chuyên môn phái tới để chèn ép hắn rồi.

Chiếc xe jeep chạy thẳng về khu ngoại thành. Đối với Nghiêm Phóng mà nói, tương lai mới sẽ lại bắt đầu.


Nhấn Mở Bình Luận