Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tống Tử Văn tỉnh lại vào ngày hôm sau.

“Anh cả!” Tống Bạch trông chừng suốt một đêm, con tim treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng chạm đất.

“Nước.”

“À, anh đợi chút.” Anh ta lấy bông gòn chấm vào nước, làm ướt cánh môi từng chút.

Tống Thanh đẩy cửa bước vào, trong tay đang xách bình thủy, “Anh, anh tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Tống Tử Văn lắc đầu.

“Chị không đi làm à?”

“Xin nghỉ phép rồi.”

“Mẹ đâu?”

“Về nhà gom quần áo cho anh.”

Lúc Bàng Bội San về đến nhà, ông bà cụ Tống đã ngồi đợi trong phòng khách, Tống Vũ nhận lấy chiếc túi trên tay bà, “Thẳng cả thế nào rồi?”

“Lúc nãy Thanh Thanh gọi điện thoại nói đã tỉnh rồi.”

“Rốt cuộc là sao?” Mặt mày ông cụ lạnh lùng, bây giờ ông rất muốn đi đến bệnh viện thăm cháu mình, nhưng do thân phận đặc thù, mỗi lần ra ngoài đều có cảnh vệ đi cùng, hơn nữa không chỉ là một hai người, cho nên chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin.

“Ông đừng nôn nóng, không phải San San đã nói nó đã tỉnh rồi sao?” Bà cụ giúp ông thuận khí, nháy mắt với con dâu.

Bà Bàng mím môi, gật đầu.

Tống Vũ khuyên: “Ba, chuyện này để cho con xử lý, kêu Tiểu Hách đưa ba đi họp trước đã.”

Bà cụ gật đầu, nhìn xa trông rộng: “Chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ, trong lòng ông tự có tính toán.”

Ông cụ im lặng trong phút chốc, ngoắc tay với cảnh vệ đang chảy mồ hôi đầy đầu: “Đi thôi.”

“Vâng, thủ trưởng!” Có trời mới biết, cậu ta nôn nóng đến sắp phát điên rồi.

“Tiểu Hách, lái xe nhớ chú ý an toàn.”

“Tôi biết rồi bà chủ.”

Đợi sau khi người đi, mọi người đều ngồi xuống ghế sô pha.

“Nói đi, nói rõ ràng hết ngọn nguồn câu chuyện.” Bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt đầy nếp nhăn trông thật buồn bã.

Tống Vũ cúi đầu hút thuốc, hiếm khi Bàng Bội San không mắng ông, bà mím chặt môi, bà đang do dự, rốt cuộc có nên nói chuyện của Liêu Gia Văn ra không, “Mẹ, mẹ đừng hỏi, con sẽ xử lý.”

Một Liêu Gia Văn nhỏ bẻ quả thật không đáng là gì, xử lý cô ta dễ như trở bàn tay, nhưng làm lớn chuyện này ra, không chỉ con trai mất mặt mà nguyên cái nhà họ Tống cũng mất mặt theo!

Bà không chắc chắn bà cụ có thể chịu đựng nổi sự đả kích này không nên mới do dự không biết nên mở lời thế nào.

“Là bên Gia Văn xảy ra chuyện đúng không?”

“Mẹ…”

Bà cụ xua tay, “Chẳng có gì đáng để kinh ngạc, suy cho cùng đã sống hơn tụi con mấy chục năm, ngay cả chút chuyện này còn không nhìn ra được thì chẳng khác nào sống lãng phí sao? Nói đi, mẹ chịu đựng được.”

Bà Bàng xoay qua nhìn chồng, Tống Vũ gật đầu.

“Hôm qua, sau khi con và Liêu Gia Văn cãi nhau…”

Bà cụ nghe bà kể xong với một khuôn mặt không chút biểu cảm nào, suốt cả quá trình vô cùng bình tĩnh.

“Mẹ?” Bàng Bội San thăm dò, mong là đừng làm bà cụ tức đến mức xảy ra mệnh hệ gì.

“Mẹ không sao. Con định xử lý thế nào?”

Ánh mắt của Bàng Bội San trở nên hung tợn, “Chắc chắn phải ly hôn! Đơn ly hôn con đã kêu Thanh Thanh soạn xong rồi, chiều nay sẽ gọi cô ta đến ký tên.”

“Chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến của con trai.” Tống Vũ lên tiếng.

“Không cần thiết, mặc kệ nó có đồng ý hay không, chuyện ly hôn này là chắc chắn rồi! Tôi là mẹ nó, tôi có quyền quyết định, cho dù sau này nó có trách tôi, thì tôi cũng chịu!” Hổ nữ nhà tướng, nói một là một.

“Mẹ, ý của mẹ thì sao?” Tống Vũ cau mày, nhìn bà cụ.

“Chuyện này nghe theo vợ con.”



“Gia Văn? Sao con lại trở về?” Khoảnh khắc bà Liêu mở cửa liền tỏ vẻ kinh ngạc.


“Vào rồi hãy nói.”

“Mau vào nhà đi.” Bà Liêu lấy một đôi dép lê sạch sẽ từ trong tủ đựng giày, “Đã ăn sáng chưa? Trong nồi vẫn còn cháo, mẹ lấy một bát cho con nhé?”

“Vâng.”

Bà Liêu đi vào phòng bếp, không lâu sau, đặt một bát cháo thịt trước mặt con gái, “Ăn thêm một quả trứng gà nữa, có dinh dưỡng.”

Liêu Gia Văn cầm đũa lên, “Ba đâu ạ?”

“Ngủ trong phòng, đêm qua uống nhiều.”

Cau mày, “Sao mẹ lại để cho ba uống rượu?”

“Hôm qua Tử Văn có biếu hai chai rượu Mao Đài, ba con vui quá nên uống quá chén.”

Tay Liêu Gia Văn run lên, chiếc thìa chạm vào miệng bát phát ra một tiếng kêu giòn tan, nước cháo bắn tung tóe lên người.

“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn vụng về thế hả, mau lau người đi”

“Mẹ, lúc nãy mẹ nói…” Sắc mặt cô ta trắng bệch, “Anh ấy… tới đây ạ?”

“Đúng vậy! Mẹ còn bảo nó dẫn con về ăn cơm nữa, Tử Văn có nói với con chưa?”

Ánh mắt của cô ta như dại ra.

“Gia Văn? Con sao vậy?”

“… Không sao.”

“Sắc mặt kém như vậy còn nói không sao? Ăn xong rồi đi về phòng nằm một lúc đi.”

Liêu Gia Văn ngủ mơ màng, trong đầu toàn là từng chút từng chút kỷ niệm quá khứ của hai người, từ đại học đến bây giờ, thì ra họ đã ở bên nhau lâu đến thế ư?

Đã thay đổi từ lúc nào vậy?

Bản thân cô ta cũng không biết.

Người khác hâm mộ cô ta có thể trở thành con dâu trưởng nhà họ Tống, có một người chồng tiền đồ xán lạn, nhưng dưới vầng hào quang ấy, mấy ai có thể nhìn thấy được áp lực và sự bất lực của cô ta?

Nhà họ Liêu chỉ là một gia đình làm công ăn lương bình thường, năm xưa cố gắng thi vào Bộ Ngoại Giao là muốn bản thân xứng với anh ta, vì mục tiêu này, cô ta không tiếc mọi giá để bò lên trên, nhưng đến cuối cùng, tình cảm vợ chồng lại lạnh nhạt hơn qua mỗi ngày.

Cô ta nghĩ, không còn tình yêu, ít ra vẫn còn sự nghiệp. Cô ta muốn chứng minh cho Tống Tử Văn thấy, cho dù không có anh, bản thân cô ta cũng có thể sống rất tốt, cho nên cô ta bắt đầu làm việc điên cuồng.

Đột nhiên nhận ra, gia đình hình như không còn quan trọng như thế nữa, tình yêu cũng không phải chỉ có mỗi Tống Tử Văn mới có thể cho cô ta.



Liêu Gia Văn bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa ồn ào, còn chưa kịp mở mắt, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Bàng Bội San đứng bên giường, nhìn cô ta từ trên cao, “Muốn nói rõ ở đây hay đổi nơi khác? Dù sao, những chuyện này không được vẻ vang cho lắm.”

Trong lòng nhói lên, cô ta nghĩ, ngày này cuối cùng đã đến.

“Bà thân gia, bà sao thế?” Bà Liêu mặc tạp dề bước vào, che chắn con gái mình ở sau lưng như gà mẹ bảo vệ gà con, “Đừng ức hiếp Gia Văn nhà chúng tôi!”

Bà Liêu không thích Bàng Bội San, người phụ nữ này quá mạnh mẽ, tạo áp lực cho người khác trong vô hình, đứng chung với bà ấy, dường như ngay cả việc hít thở cũng trở nên rất khó khăn.

Trong tiềm thức, bà ta không muốn thừa nhận cái cảm giác kia xuất phát từ lòng đố kỵ.

Cùng một độ tuổi, Bàng Bội San bảo dưỡng rất tốt, trên mặt hầu như không hề thấy nếp nhăn nào, ăn mặc sang trọng quý phái, trong nhà có người giúp việc để sai bảo nên không cần bà ấy phải đích thân làm việc nhà, thỉnh thoảng xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn trên tivi, lâu lâu lại tham gia các buổi tiệc tối từ thiện.

Còn bà Liêu, sau khi nghỉ việc thì vẫn luôn ở nhà chăm con, bà ta mặc những bộ quần áo rẻ nhất được bán trên lề đường, dùng những món hàng được giảm giá trong siêu thị, khó khăn lắm mới nuôi được con gái đến khi nó tốt nghiệp đại học, gả vào nhà giàu, tiền bạc trong tay bắt đầu trở nên dư dả, nhưng thời gian đã qua, tuổi xuân không thể nào trở lại được, cho dù có mặc long bào cũng không thể nào giống thái tử, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.

Cho nên, mỗi lần gặp mặt Bàng Bội San đều cố gắng hạn chế đứng chung với bà ấy, may mà những năm gầy đây hai nhà qua lại không còn mật thiết như trước, tầng lớp sinh sống không giống nhau, số lần gặp mặt cũng không nhiều.

Bà Bàng nghe thấy thế thì cười lạnh lùng, ánh mắt dừng trên người Liêu Gia Văn, từ đầu tới cuối không hề nhìn bà Liêu một lần nào, căn bản chẳng thèm xem bà ta ra gì!

“Bà thân gia, bà…”

“Mẹ, đủ rồi!” Liêu Gia Văn lên tiếng, nhìn sang Bàng Bội San, “Chúng ta ra ngoài nói.”

“Được.” Nhìn cô ta thật sâu, bà Bàng xoay người ra khỏi phòng.

15 phút sau, trong một quán cà phê được trang trí nhã nhặn.

Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, một người khí chất bất phàm, một người trẻ trung quật cường.

“Không nói nhiều lời nhảm nhí nữa, ký đi!” Bà Bàng đẩy tài liệu trong tay qua.


Liêu Gia Văn ngồi im, lạnh lùng nhìn, “Mẹ, mẹ có ý gì?”

“Đừng kêu mẹ, tôi nhận không nổi. Nếu cô đã không vừa mắt nhà họ Tống, chê bai A Văn, vừa hay thì nhà họ Tống tôi cũng không vừa mắt cô, ký rồi mọi người đều tự do.”

Đồng tử cô ta co lại, “Mẹ muốn ép con ly hôn?”

“Ép? Không đáng phải làm thế đối với một người đàn bà ngoại tình, nếu cô tự có ý thức thì phải nên tự động biến đi.”

“Mẹ làm thế, A Văn có đồng ý không?”

Bà Bàng cười lạnh, “Cô còn thật sự xem bản thân mình là đóa hoa tươi, mọi người đàn ông đều phải điên đảo vì cô à? Tính tình con trai tôi dịu dàng, nhưng không có nghĩa là nó không biết giận, cô cho rằng xảy ra thứ chuyện kia rồi thì vẫn còn cách để xoa dịu sao?”

Con trai bà sinh ra, bà hiểu hơn bất kỳ ai! Một người kiêu ngạo như thằng lớn, muốn hòa giải một cách vô lý trước mặt nó vốn là một chuyện không hề có khả năng xảy ra!

Nụ cười Liêu Gia Văn gượng lại.

“Đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa, cũng đừng ép tôi phải dùng thủ đoạn, thực lực của nhà họ Tống ra sao, tôi tin cô hiểu rõ hơn ai hết.”

“Con không ly hôn!”

Bà Bàng lấy giấy tờ về, bình tĩnh đứng dậy: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Dứt lời, nhấc giày cao gót ưu nhã rời đi.

Liêu Gia Văn như rơi vào hầm băng, ánh mắt mê man, sao lại trở nên thế này?

Cho dù có ly hôn thì cũng phải do cô ta đề nghị trước, chứ không phải bị vứt bỏ như một thứ rác rưởi thế này!

Chuyến đi lần này, Bàng Bội San vốn không ôm nhiều hi vọng, dù sao bà cũng đã thể hiện rõ thái độ, còn đối phương có thức thời hay không thì không hề liên quan đến bà. Vẫn là câu nói đó, cuộc hôn nhân này chắc chắn phải kết thúc!

Sau khi rời khỏi quán cà phê, tài xế đưa bà đến bệnh viện.

Đi gặp bác sĩ điều trị chính trước, xác định con trai không có gì đáng ngại, mới vào phòng bệnh thăm người.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Tống Bạch nằm trên sô pha chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức bật người ngồi dậy, tiện tay nhét máy chơi game vào kẽ ghế.

“Con về nghỉ ngơi, chỗ này để cho mẹ.”

“Không cần, con ở đây trông chừng là được.”

Bàng Bội San nhìn con trai út, không nói gì, lúc này Tống Tử Văn đã tỉnh: “Mẹ?”

“Sao rồi, còn đau không? Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ, thường nói “Vết thương trên người con, đau đớn trong lòng mẹ” chính là như thế.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, mẹ đừng lo lắng.”

“Sao mẹ không thể không lo được.” Bà Bàng nôn nóng, đây là miếng thịt rơi xuống từ người bà, không phải là người dưng bình thường nào đó!

Tống Tử Văn muốn ngồi dậy.

“Anh đừng động đậy!” Tống Bạch lao tới ngăn cản.

Bà Bàng nhất thời đau lòng không thôi, “Nằm yên cho mẹ! Từ bây giờ trở đi, chuyện gì con cũng đừng nghĩ tới, tập trung nghỉ ngơi. Văn phòng thị chính bên đó, mẹ đã kêu Thanh Thanh xin nghỉ phép năm cho con, nửa tháng tiếp theo con bắt buộc phải tĩnh dưỡng.”

“Mẹ, gãy xương thôi mà, không nghiêm…”

“Không cần nói nhiều, cứ quyết định như thế!”

Tống Tử Văn im lặng, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp.

“Tiểu Bạch, con ra đây, mẹ có chuyện hỏi con.”

“Vâng.” Đồng chí Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi theo.

“Hiện trường tai nạn đã xử lý sạch sẽ chưa?”

“Đã xóa sạch toàn bộ camera ghi hình, tài xế lái xe say rượu, trách nhiệm không thuộc về anh con. Ngoài ra, đã tìm người đưa xe về trạm thu hồi, đảm bảo không để lại bất kỳ dấu vết nào.”

“Phía khách sạn thì sao?”

“Camera vốn dĩ đã hỏng, tiếp tân đã bị cho nghỉ việc, ông chủ bên đó cũng đã đóng cửa.”

“Rất tốt. Anh con không dễ dàng gì mới đi đến được ngày hôm nay, tuyệt đối không được để chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của nó.”

“Mẹ, vậy mẹ định xử lý Liêu Gia Văn thế nào?”

“Chuyện này không cần con lo lắng.”


“Hì hì… Con có thể đưa ra một đề nghị không?”

Bà Bàng nhếch mày, “Nói ra nghe thử.”

“Có thể hiếp trước giết sau.”

“Con nghiêm chỉnh một chút cho mẹ!”

Tống Bạch nghiêm túc: “Con rất nghiêm túc!”

Bà Bàng: “…” Sao bà lại sinh ra một đứa con nít quỷ thế này?

“Nhưng, có một chuyện rất kỳ lạ. Trước đây khi con liên lạc với cục giao thông bên đó, bên kia chảnh chọe lắm, cứ như đã bắt được thóp của nhà họ Tống chúng ta, còn uy hiếp rằng sẽ công bố chuyện này ra trước mặt truyền thông.”

“Bình thường thôi, đó không phải là người bên phe chúng ta.”

“Nhưng sáng sớm hôm nay bên kia gọi điện thoại tới, vừa xin lỗi vừa nịnh nọt, làm con hồ đồ hết cả lên. Mẹ, đây là kiệt tác của mẹ đúng không?”

Bà Bàng cười không nói gì, cuộc gọi kia đã có tác dụng.

“Đừng mà, mẹ tiết lộ xíu đi, mặt mũi ai mà lớn thế? Ngay cả bên đối địch đều chạy lại giúp chúng ta?”

“Trên đời này, bạch đạo có đường tắt của bạch đạo, hắc đạo có sự tiện lợi của hắc đạo. Nếu chuyện đã xảy ra, thì luôn sẽ có cách để giải quyết”

“Đừng nói là mẹ đã thuê sát thủ đi uy hiếp Cục trưởng nhà người ta đấy chứ?”

“Con trai à, có lúc mẹ rất nghi ngờ con có phải là con ruột của mẹ hay không.”

“Hả?”

“Đầu óc khờ khạo! Càng lớn càng ngu, dáng vẻ lanh lợi hồi bé đều bị chó gặm hết rồi!”

“…”

“Được rồi, chăm sóc anh con, mẹ vẫn còn có việc phải xử lý.”

“Đợi đã, mẹ vẫn còn chưa nói BOSS lớn ấy là ai!”

“Tự đoán đi!”

Tống Bạch ồ một tiếng, sờ cằm, ánh mắt suy tư. Thế lực nhà họ Tống không thể nào bao trùm lên được khu vực đó, đường tắt phía bạch đạo coi như bỏ đi, vậy thì chỉ còn lại hắc đạo, nhưng thế lực ngầm của thủ đô mạnh ai nấy làm, kết cấu rời rạc, toàn là đám tép riu, chưa đủ tư cách đi chỉ huy Cục giao thông, trừ phi...

Ám Dạ!

Thế thì thông rồi!

Hèn gì mẹ lại có cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, chắc chắn đã leo lên được chiếc du thuyền khổng lồ của nhà họ An rồi. Nghe nói bà còn là bạn thân của người kia, trước đây không tin, bây giờ thì lại thấy hơi tin một chút.

Có thể thấy, lão hổ thật sự chuẩn bị ra oai rồi.



Buổi chiều, Liêu Gia Văn đi đến Bộ Ngoại Giao nhận một phần tài liệu gấp được gửi đến từ nước ngoài.

Trang điểm tinh tế khéo léo, che đi toàn bộ mọi mệt mỏi, áo sơ mi trắng phối với áo vest đen, dưới chiếc váy chữ A hé lộ ra một đôi chân thon dài.

Cô ta sống tỉnh táo hơn ai hết, cũng hiểu được trước mắt bản thân có thể nắm bắt được thứ gì.

“Chị Liêu.”

“Chị Liêu đến rồi.”

“Chị Liêu, chào buổi chiều.”

“…”

Cô ta cười đáp lại.

“Tiểu Vương chuẩn bị một chút, bên phía Thụy Điển sẽ gửi tới một bản tài liệu khẩn.”

“Vâng ạ!”

“Ối, chị Liêu sao chị lại đến đây?” Đồng nghiệp Hiểu Hoa nhào tới, cảm thấy vô cùng tò mò.

Liêu Gia Văn buồn cười nhìn cô ta, dựa vào mép bàn làm việc, “Sao tôi lại không thể đến?”

“Không, em không có ý đó… còn tưởng trợ lý Tống nhà chị bị tai nạn giao thông thì chị sẽ không có tâm trạng đi làm chứ…”

“Cô nói gì?”

“Hả?”

“Cô nói Tống Tử Văn bị sao?”

“Bị tai nạn giao thông!”

“Cô nghe được từ đâu?”

“Anh em làm ở cục giao thông, hôm qua chính anh ấy xử lý chuyện này. Chị… không biết sao?”

Mắt Liêu Gia Văn khẽ lóe lên, “Không, tôi chỉ tò mò sao cô lại biết được.”


“Cũng đúng, chuyện như thế này thường sẽ bị giấu nhẹm đi.” Hiểu Hoa mím môi, làm động tác kéo khóa miệng, “Yên tâm, em sẽ không nói với người khác đâu.”

Liêu Gia Văn cười rất miễn cưỡng.

“Chị Liêu, vậy em đi làm việc đây.”

“Ừ.”

Cả buổi chiều ngồi trong phòng làm việc, Liêu Gia Văn cảm thấy tinh thần không yên.

Sao anh ấy lại bị tai nạn giao thông?

Hôm qua…

Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên, cô ta chỉnh lý lại cảm xúc của bản thân, bình tĩnh lên tiếng, “Mời vào.”

Người đàn ông đẩy cửa vào, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa.

Liêu Gia Văn cau mày.

Hắn đi thẳng đến trước mặt cô ta, đưa qua một tập bìa kẹp hồ sơ màu xanh: “Đây là báo cáo công tác của đại sứ thường trú tại nước Anh fax qua.”

“Ừ.” Cô ta giơ tay ra nhận lấy, để sang một bên, “Anh có thể ra ngoài rồi.”

“Gia Văn, đừng lạnh lùng với anh như thế. Tối nay chúng ta đi ngâm suối nước nóng nhé?”

“Tôi rất bận.”

Hắn ta cau mày, “Em làm sao thế? Có phải vì hôm qua…”

“Câm mồm!” Cô ta lạnh lùng nhìn sang.

“Vừa hay, nếu đã bị phát hiện rồi thì chúng ta công khai đi.”

“Ha ha…”

“Em… cười cái gì?”

“Công khai? Anh có bệnh à? Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng có vị hôn thê, nếu chuyện bị vỡ lở ra, hai chúng ta đều tiêu tùng!”

Hắn ta hoảng sợ, “Vậy phải làm sao? Tuyệt đối không thể chồng em nói ra chuyện này!”

Liêu Gia Văn cười vô cùng xấu xa, “À, hình như tôi quên nói với anh, chồng tôi là trợ lý thị trưởng thủ đô…” Khựng lại, tiếp tục nói, “Anh ấy họ Tống.”

“Cái gì?” Sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch với tốc độ nhanh chóng, khi nghe đến cụm từ “trợ lý thị trưởng”, cả người hắn ta run lên, chữ “Tống” cuối cùng kia lại khiến hai chân hắn mềm oặt.

Tống…

Tuy rằng bối cảnh của Liêu Gia Văn chẳng phải là điều gì bí mật trong Bộ Ngoại Giao, nhưng không phải ai cũng biết điều này.

Trương Diệp vào đây từ hai năm trước, trong cái Bộ Ngoại Giao này, hắn cùng lắm chỉ là một tay gà mờ, vốn chẳng đủ tư cách tiếp xúc với những bí mật cao tầng thế này.

Hắn biết Liêu Gia Văn đã kết hôn, nhưng không thể nào ngờ rằng chồng cô ta lại có một thân phận hiển hách như thế!

Nếu biết trước từ sớm, hắn sao có thể đi trêu chọc cô ta chứ? Chuyện này chẳng khác gì đang đùa với lửa?

“Sao trước đây cô không nói cho tôi biết?”

Liêu Gia Văn cười, hửng hờ đáp: “Quên mất.”

“Cô!”

“Sao, sợ rồi à?” Đứng dậy, đi đến trước mặt hắn ta, cười nhếch môi, “Nhưng, anh sợ thì cũng vô ích thôi. Bởi vì, anh đã gây họa rồi.”

Bắt gian tại giường?

Hừ… cho dù Tống Tử Văn niệm tình xưa giơ cao đánh khẽ, nhưng những người khác trong nhà họ Tống sẽ không chịu thiệt một cách vô duyên vô cớ thế đâu.

Tốt xấu gì cũng đã từng chung sống nhiều năm dưới cùng một mái nhà, cô ta hiểu quá rõ tính cách có thù tất báo của họ, nhất là cái tính bao che cho nhau.

“Liêu Gia Văn, cô cố ý muốn hại tôi?” Hắn ta hạ giọng, cắn răng nghiến lợi, sự căm hận trong mắt như một con dao đâm mạnh vào tim cô ta.

Con tim đang âm thầm rỉ máu, nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ, chỉ thấy cô ta khẽ híp mắt lại, cười nói, “Em thương anh còn không hết, sao lại hại anh chứ?”

Hắn ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng, như bị một con rắn độc đang thè lưỡi nhìn chằm chằm, cả người nổi hết da gà.

“Bây giờ, chúng ta là người chung một thuyền, tôi sống không yên, thì anh cũng đừng mong được yên ổn, biết chưa?”

“Chuyện này… vốn không liên quan đến tôi! Cuối năm nay tôi sắp kết hôn rồi…”

Bốp!

“Đồ ngu! Lúc này mới tới vạch rõ quan hệ với tôi, anh có thấy quá muộn hay không?”

“Liêu Gia Văn, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu tha cho tôi?”

“Tha cho anh?” Cứ như đang lẩm bẩm.

“Tôi chỉ là một phiên dịch viên quèn, không thể động vào cô, càng không thể động vào nhà họ Tống, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, chúng ta…” Hắn ta hạ quyết tâm, “Chấm dứt tại đây thôi!”

“Lúc đầu, là ai nhân lúc xuất ngoại công tác lén chui vào phòng tôi lúc nửa đêm, anh đã quên anh đã thề non hẹn biển thế nào ư? Tôi vẫn còn nhớ rất rõ! Những lời anh nói lúc đó, bây giờ tôi vẫn còn thể đọc lại không sót một chữ, có muốn nghe không?”


Nhấn Mở Bình Luận